Chương 06: Dị Năng
. . .
Hưng phấn qua đi, Lục Kha bắt đầu dò xét bản thân.
Khác biệt lớn nhất là Tinh Thần Hải xuất hiện, nó bên trong chứa một khỏa cầu trong suốt, chính là điểm sáng trong tâm vòng xoáy phong bạo giác tỉnh không gian, bất quá bây giờ biến nhỏ xíu giống như hạt đậu, Lục Kha cảm nhận được Dị Năng Lực chính là phát ra từ trong đó.
Trước khi thức tỉnh, Lục Kha ý thức là chưa từng xuất hiện trong Tinh Thần Hải, bây giờ chỉ cần trong đầu một ý nghĩ, ý thức thể liền sẽ ngưng tụ, chẳng qua duy trì ý thức thể rất là tiêu hao tinh thần lực, mỗi một giây trôi qua sẽ tiêu hao 1 điểm, chỉ bằng hắn tinh thần lực 19 điểm, qua một lát liền dùng xong.
Nhưng không quan trọng, bởi vì Lục Kha bây giờ tất cả tinh thần đều tập trung về "điểm sáng" để kiểm tra xem nó mang lại dị năng gì.
"Ngươi có biết mình thức tỉnh cái gì dị năng?"
Nan cũng rất muốn biết cái kia điểm sáng ở giây phút cuối cùng sẽ để cho Lục Kha thức tỉnh dị năng gì.
Lục Kha nhắm mắt tập trung cảm nhận, lát sau bừng tỉnh, ánh mắt cổ quái nói: "dự cảm."
Xong!
Nan thở dài.
"Lại là một cái không có chiến đấu lực, chán a!"
Nó muốn nói, lại là một cái gân gà, nhưng thấy Lục Kha ánh mắt, nghĩ nghĩ hay là đổi giọng.
"Ta cảm thấy dùng tốt." Người ngoài không biết, nhưng Lục Kha bản thân mình rõ ràng dự cảm năng lực là có bao nhiêu lợi hại, cứ như lúc này, hắn dự cảm người trước mắt sẽ mang đến "phiền phức".
Dự cảm năng lực phân hai thái cực 【tốt】【xấu】 mỗi cực phân ra từng cấp độ, tối đa là cấp 10.
【Dự cảm tốt: cấp 1 [vui vẻ] cấp 2 [may mắn] cấp 3 [tốt lành] cấp 4 [cơ hội] cấp 5 [vận khí] cấp 6 [thành công] cấp 7 [linh nguyện] cấp 8 [chuyển cơ] cấp 9 [tân sinh] cấp 10 [khải hoàn].】
【Dự cảm xấu: cấp 1 [phiền phức] cấp 2 [xui xẻo] cấp 3 [khó khăn] cấp 4 [nguy cơ] cấp 5 [nguy hiểm] cấp 6 [t·ai n·ạn] cấp 7 [ác kiếp] cấp 8 [t·ử v·ong] cấp 9 [hủy diệt] cấp 10 [luân hồi].】
Dự cảm nếu không xuất hiện, đó biểu hiện mọi thứ bình thường.
Lục Kha cảm giác, kỹ năng dự cảm cũng không phải cái gì xấu, ngược lại rất thích hợp hắn, nhất là khi đào rác hẳn rất hữu dụng.
Có dự cảm, hắn tự tin sau đó sẽ không có chuyện tay không mà về.
. . .
Khu bãi rác phía đông.
Cẩu Nô hôm nay cảm giác thân thể rất khó chịu, trong lòng bực bội.
Buổi chiều một trận chiến với Lục Kha để lại không ít vết bầm trên thân nhưng không có nghiêm trọng, chỉ là hắn không hiểu tại sao từ khi bãi rác trở về, tâm thần lại xao động không yên.
Hắn nhấc lấy vòng tay thiết bị, đem hình ảnh chiếc xe ban ngày chụp được mở ra nhìn xem, lát sau tiện tay đem ảnh đại diện thay vào, còn có đăng lên Tinh Võng mạng xã hội khoe khoang.
【Mơ ước bay cao】
Hắn đem tài khoản xã hội thay cái tên, sau đó chờ đợi bằng hữu bốn phương chúc mừng.
Rất nhanh, có tin nhắn phát tới:
《Ăn mày lâu năm: Oa! Cẩu tử. Xe đẹp a!》
《Người tha hương: ta ước!》
《Tóc dài vô diện: ngươi con mẹ nó phát, ta x x x ngươi. . .》
《Kiếp vô nhai: huynh đệ, ngươi được nha.》
《Súng bắn vô danh: Cẩu! Thật đúng là cẩu, nhưng mà ta thích, khặc khặc!!!》
[…]
Tin nhắn liên tục phát tới để Cẩu Nô tâm tình biến tốt rất nhiều.
Hắn liên tục đem các bức ảnh tải lên, tin nhắn ào ào phát tới.
Nhưng mà!
Thời gian đi qua không bao lâu, hắn cửa nhà bị đạp mở, hai kẻ vận giáp công nghệ màu đen giấu mặt xuất hiện, đem hắn bắt lấy tra hỏi.
"Ngươi nhìn thấy chiếc xe ở đâu?"
"Người trong xe thế nào?"
Hai người đồng thanh hỏi, chất giọng bị cải biến cho nên ồm ồm khó nghe.
"Ta. . . khụ. . ."
Cẩu Nô cổ bị tóm quá chặt, có chút nghẹn.
Người kia phát hiện, nới lỏng tay để Cẩu Nô dễ thở hơn chút xíu, hắn nhìn thấy hai người bộ dáng liền biết những người này bản thân không trêu chọc nổi, y như thật khai ra.
"Ta đem Lục Kha căn nhà vị trí phát cho hai vị, cầu xin tha ta!"
Nói, hắn nâng tay phát ra hình chiếu bản đồ, đánh dấu để hai người nhìn rõ.
Hai người ánh mắt nhìn vào bản đồ vị trí đánh dấu, nhìn nhau gật đầu.
"Cút!!!"
Người kia đem hắn ném vào góc nhà, xoay người đi ra, chớp mắt liền đi xa.
Khụ khụ!!!
Cẩu Nô hoảng sợ không thôi.
"May mắn! Ta thật may mắn. . ."
Hắn là thật sợ.
"Con bà nó, hôm nay là ngày gì, làm sao xui xẻo như vậy?"
Hắn nói xong, cũng không dám một người ở lại trong nhà, vội tắt thiết bị Tinh Võng, tự mình chạy trốn.
Trong lúc đó.
Lục Kha trước mắt bỗng dưng dự cảm xấu nổi lên.
《Phiền phức》
《Xui xẻo》
《Khó khăn》
《Nguy cơ》
《Nguy hiểm》
Chỉ trong chớp mắt, dự cảm xấu tăng nhanh cấp độ để Lục Kha biết sắp xảy ra chuyện, vội bật đứng dậy quát: "nhanh rời khỏi đây!"
Không kịp giải thích, Lục Kha kéo lên Nan chạy ra khỏi nhà.
Hắn quét mắt một vòng xung quanh, lập tức hướng về khu hoang dã kéo theo Nan chạy trốn.
Duy nhất hướng này là có dự cảm《tốt lành》.
Mấy phút sau.
Hai người mặc giáp đen tìm tới cửa, nhưng chỉ thấy trong nhà không một bóng người.
Hai người bắt đầu quét hình lục soát.
Tít!
Không có phát hiện.
Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên dị sắc. Một người bỗng nói: "người không tại."
"Có lẽ chưa trở về."
Một trong hai người quét mắt nhìn qua chiếc bàn, bỗng nói: "không, bọn họ chạy!"
Nói, người kia bước tới bắt lấy chiếc hộp, đem nó quét hình kiểm tra.
"Hợp kim cấp A, mã AS-1.17 do tập đoàn Ameron chế tạo," người kia giọng kích động nói: "không sai, đây là đồ vật của đứa trẻ kia bỏ lại."
Được đồng bọn xác nhận, người ở ngoài lập tức phân phó: "Mười ba, ngươi nhanh đem vật này trở về giao nộp, ta truy theo g·iết đứa trẻ kia."
Hai người còn chưa kịp triển khai hành động t·ruy s·át, phi thuyền cảnh vệ đúng lúc xuất hiện trên bầu trời, đem đèn pha chiếu rọi xuống căn nhà.
Tiếng máy móc cảnh báo vang lên: "xác nhận kẻ lạ mặt xâm nhập công dân gia cư, vi phạm luật pháp liên bang, đề nghị bắt giữ."
Hai người trong nhà hai mặt nhìn nhau, thấy tình huống không đúng lập tức chia nhau phá vây chạy ra, tách khai ra hai hướng chạy trốn.
Một người chạy len lỏi qua các góc khuất đường phố, biến mất trong nhà dân thị trấn, người còn lại hướng vào bãi rác di chuyển, dẫn dụ cho phi thuyền cảnh vệ đuổi bắt.
Tiếng còi cảnh báo cất vang, màng đêm yên tĩnh b·ị đ·ánh thức.
Ai nấy đều không biết chuyện gì xảy ra, có người nhanh chóng truy cập Tinh Võng mạng xã hội, biết được chân tướng.
“Có kẻ lạ mặt xâm nhập công dân gia cư, bị cảnh vệ phát lệnh bắt giữ.”
“A! Còn có hình ảnh chân dung.”
“Hai người này cầm trên tay vật gì a???”
[…]
Tin tức lan nhanh như cơn lốc, phút chốc toàn thành xao động, ai nấy đều biết được nguyên nhân, bắt đầu cảnh giác.
Ở một đầu khác thị trấn, Lục Kha ẩn nấp trong nhà hoang cạnh khu rừng, đến gần khu hoang dã, trên tay thiết bị vòng tay đã bị tắt máy, lúc nãy trên đường chạy ra, Lục Kha đem tin tức phát cho Sơn lão, vì vậy mà có chuyện cảnh vệ tuần tra xuất hiện kịp thời.
"Ngươi làm sao phát hiện bọn họ?"
Nan lúc này sắc mặt tái xanh, vừa rồi Lục Kha kịp thời kéo chạy, nếu muộn một chút có thể không còn kịp rồi.
Nó biết, nếu như đám kia sát thủ tìm thấy nó, c·hết là cái chắc.
"Gia tộc hẳn là có kẻ bán đứng ta." Nan thầm biết quả như thế.
Vừa mới liên lạc gia tộc, sát thủ liền tìm tới, này chỉ có thể nói rõ nội bộ gia tộc đã lộ ra tin tức.
"May mắn lúc nãy ta gửi vị trí đánh dấu xe tại bãi rác, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng."
Nghĩ đến mình vật lưu tại trên bàn, âm thầm ám đạo: "Hy vọng vật kia gạt được bọn họ mấy ngày, tranh thủ cho ta thời gian."
Nan trong lòng thầm suy tính, gia tộc đến nơi hẳn còn cần 5 đến 7 ngày, nếu như hạm đội sớm lấy được thông hành lệnh, có thể chỉ cần 3 ngày đến nơi, nhưng nếu bị người làm khó, có thể phải mất 7 đến 10 ngày.
"Thời gian chờ sẽ là cơ hội cho đá·m s·át thủ, do đó ta tình huống rất nguy hiểm."
Nan đem bản thân tình huống báo cho Lục Kha: "ta đang bị người đuổi g·iết, tình huống có chút nguy hiểm, ngươi nếu theo ta có thể sẽ m·ất m·ạng."
Hắc!
"Ta đoán được!" Lục Kha cũng không ngốc, tình huống xảy ra hắn đã biết, đoán được con hàng này sẽ có nguy hiểm, dự cảm bây giờ đã thăng lên là 《khó khăn》 ý nghĩa con hàng này sắp tới sẽ không ngừng mang lại khó khăn cho bản thân.
Hắn không lý giải được dự cảm làm sao biết được để phát ra cảnh báo, nhưng chỉ cần nó hữu hiệu liền tốt, qua lần này đã có thể 100% tin tưởng vào dự cảm, không cần nghi ngờ.
"Vậy ngươi quyết định thế nào?"
Nan có chút lo lắng, nhìn Nan chờ đợi đáp án.
"Dù sao cũng đã ký thỏa thuận, ta sẽ không để kim chủ của mình xảy ra chuyện, ta còn chưa lấy được vật phẩm thù lao đâu."
Lục Kha cười vỗ vỗ vai nó, nói: "không cần lo lắng, chuyện chạy trốn giao cho ta."
Đánh nhau hắn không có bản sự, nhưng chạy trốn nha. . hắc hắc. . đó là hắn nghề.
Không biết bao lần bị ông lão chơi khăm, hắn bây giờ chạy trốn kinh nghiệm nhiều lắm, ẩn nấp mười ngày nửa tháng không là vấn đề.
"Đi thôi!" Lục Kha nắm lấy tay nó kéo đi, bởi vì đêm tối hắn sợ nó không nhìn thấy.
"Ngươi có thể buông tay, ta có mắt công nghệ."
Hắc hắc!
Lục Kha gãy gãy đầu cười ngây ngô, "xin lỗi, ta quên."
Hai người sau đó im lặng, ai nấy đều tập trung đi đường, không rảnh trò chuyện.
Di chuyển suốt đêm, Lục Kha đã đi tới một sơn cốc, đây là nơi hắn dự định ẩn thân mấy ngày tới.
"Chúng ta xuống hồ tắm giặt, sau đó vào hang ngủ một giấc."
Nói xong tự mình lên trước, lột bỏ y phục đi xuống hồ ngâm mình.
Nan không có theo hằn, nó chỉ đem khuôn mặt thanh tẩy, sau đó ngồi đợi Lục Kha.
"Ngươi đứa này, sợ nước sao?"
Nghe Lục Kha trêu chọc, Nan lơ đễnh nói: "ta sợ lạnh!"
A nha!
Này thì bó tay rồi.
Lát sau, hai người đi tới một khe đá, nép mình chui qua, len lỏi đi vào trong hang.
"Hang này rất nhỏ, do chính ta phát hiện, năm đó vì phát hiện ra nó ta phải lưu ban một năm học."
Vì sao?
"Lọt hố nha" Lục Kha hồi ức, kể lại: "ta rơi vào khe đá, phải mất ba ngày mới tự mình đi ra, bỏ lỡ kỳ thi tốt nghiệp."
"Vậy ngươi làm sao ăn?" Nan nghe nói có chút hiếu kỳ.
"Ăn côn trùng nha," Lục Kha ngón trỏ chỉ chỉ vào trên đầu nói: "trong hang có rất nhiều côn trùng bò sát, ngươi không cần lo không có thức ăn, sẽ không c·hết đói."
Nan im lặng. Nó là chưa từng ăn côn trùng bao giờ.
Trong lúc đó.
Trong Ám Tinh Võng, một đầu tin tức bắt đầu truyền bá: 《Giác Tỉnh Bàn rơi vào tay sát thủ, người bị cảnh vệ truy nã hiện đang lẩn trốn trong bãi rác thành phố.》
Khắp nơi thế lực hay tin, bắt đầu rục rịch.
Lần này, rất nhiều siêu cấp thế lực, từ các siêu cấp gia tộc cho đến siêu tập đoàn, kể cả q·uân đ·ội và chính phủ các quốc gia, các hành tinh đều cử người đến.
Có thể người ngoài không biết Giác Tỉnh Bàn là vật gì, nhưng các siêu cấp thế lực tin tức tình báo con đường rộng rãi, biết rõ đó là chìa khóa mở ra bí mật dị năng, cho nên đặc biệt xem trọng.
Thậm chí có tổ chức treo thưởng cấp S nhiệm vụ đánh cắp Giác Tỉnh Bàn, hoặc là công nghệ đàng sau nó.
Ở một nơi nào đó trên vành đai sao Mộc.
Một chi hạm đội đang vây quét tinh hải tặc, đột nhiên nhận được mệnh lệnh, lập tức ồ ạt rút quân, tiến hành xuyên toa dịch chuyển về Địa Cầu.
Ở trên sao Kim, một chi ham đội đang trông giữ khai thác khoáng mạch, nhận được khẩn cấp mệnh lệnh triệu hồi sau, tức tốc bỏ lại siêu cấp khoáng vật quý hiếm, toàn bộ xuất phát đến địa cầu.
Ở sao Hỏa, ba chi hạm đội do ba đại tập đoàn bỗng dưng xuất động, mang theo siêu cấp v·ũ k·hí đi trước địa cầu.
Tình hình tương tự diễn ra ở nhiều nơi.
Địa cầu vành đai không gian bên ngoài phút chốc bị vòng vây hạm đội vây chặt như niêm cối, hàng dài hạm đội phong tỏa mọi hướng thông hành.
Liên Minh Chính Phủ Địa Cầu, tổng bộ tháp.
Trong một căn phòng nào đó, Harris Arman đang chủ trì cuộc họp qua Tinh Võng mạng lưới, bỗng dưng một thư ký thuộc cấp đi nhanh tiến đến nói nhỏ vào tai, tức thì bật đứng dậy, không kịp thông báo liền hối hả rời đi.
Trên đường đi, Harris hỏi người trợ lý: "Thư ký Lam, tin tức là thật?"
"Đã xác nhận, thưa ngài!" Nữ thư ký nghiêm giọng đáp.
Harris Arman khuôn mặt biến nghiêm nghị chưa từng có, đẩy ra cửa lớn đi vào phòng an ninh cấp cao.
"Chiner, lệnh nâng cấp bảo mật hệ thống cấp SSS!" Harris tiến đến đứng vào vị trí để cho hệ thống trí tuệ siêu năng quét qua thân thể, lập tức thanh âm máy móc vang lên:
"Xác nhận!"
"Hệ thống đã nâng cấp bảo mật an ninh, cấp bậc tối cao đã kích hoạt."
Harris Arman lập tức phát ra mệnh lệnh: "kết nối liên lạc!"
Lập tức đầu dây bên kia kết nối, trước mặt Harris Arman hiện lên hình chiếu của một ông lão.
"Xin chào ngài, tổng tư lệnh!" Ông lão nghiêng người hành lễ, thái độ cực kỳ tôn kính.
"Chào ngài Basan, hôm nay ngọn gió nào đưa ngài đến gặp ta?" Vị này tổng tư lệnh giọng ôn hòa đánh một cái chào hỏi.
"Không giấu gì ngài, ta đứa cháu nhỏ đang gặp phải phiền phức, bị người đuổi g·iết đến địa cầu," Vị này ông lão không chút nào quanh co, lời nói hiện rõ ý đồ đến: "lần này liên hệ ngài để xin phép cho chúng ta hạm đội tiến đến đem nó cứu về.
"Ngài Basan, ngài đứa cháu kia phải mang theo siêu cấp bảo vật a?" Harris Arman lời nói thâm thúy mang theo ý vị châm chọc: "nếu không, ngài làm sao phải đích thân chạy một chuyến, còn mang theo hạm đội đi trước địa cầu?"
Làm một tổng tư lệnh, hằn tin tức linh thông không nói, còn phải có cái đầu sáng suốt, đối với mấy người dẫn đầu gia tộc lời nói, nghe thì được nhưng tin tưởng thì cân nhắc, cần phải cẩn thận suy xét đánh giá lại.
"Ta đứa cháu nhỏ đang bị người đuổi g·iết." Ông lão nói.
"Ta biết!" Vị này tổng tư lệnh cũng không tiếp tục kéo, đánh bài ngửa nói: "nhưng đó lý do chưa đủ, ngài cũng biết chúng ta bề trên mấy lão già kia răng vẫn còn tốt, sức ăn có chút lớn."
Ông lão im lặng một giây, bắt đầu mở giá: "ba mươi ức Tinh Tệ, một vạn cân siêu cấp tinh kim cấp S, thả cho chúng ta tập đoàn hạm đội đi vào."
"Không đủ!"
Nếu là lúc khác, giá này là quá hời, Harris sẽ không do dự gật đầu đồng ý, nhưng bây giờ tình huống đã thăng lên lên đến cấp độ cao hơn, cũng cần phải trả cái giá lớn hơn.
"Ngài cho cái giá đi." Ông lão cũng không kiên nhẫn chơi giá cả chiến, đá quả bóng sang cho tổng tư lệnh.
"Bí mật công nghệ phía sau Giác Tỉnh Bàn, hoặc là, bí mật cháu nhỏ ngài đang nắm giữ, ngài có thể chọn một trong hai."
Ông lão tức xạm mặt, quát lớn: "Harris, ngươi biết mình đang nói gì sao?"
Vị này tổng tư lệnh cũng không có bị ông lão h·ăm d·ọa mà làm ra nhượng bộ, khóe miệng ngược lại kéo lên, cười nói: "ngài có thể không chọn cả hai, không có sao cả."
Ông lão biết mình không có phần thắng trong cuộc đàm phán này, do đó im lặng, suy nghĩ một lát liền gật đầu: "một bí mật cháu ta nằm giữ, không thể nhiều hơn."
"Thành giao!"
Vị này tổng tư lệnh cười lên vui vẻ.
Liên lạc kết thúc.
Harris Arman phát ra mệnh lệnh cho hệ thống trí tuệ siêu năng: "Chiner, duyệt thông hành lệnh, cho phép duy nhất chủ hạm tập đoàn Ameron tiến vào địa cầu, giới hạn mười ngày thời gian."
Thanh âm máy móc lại truyền ra: "Xét duyệt thông qua, thưa ngài!"
Cùng lúc đó.
Basan Ather nhận được hệ thống phát đến thông báo, thông hành lệnh xét duyệt thông qua, cho phép phi thuyền tiến về địa cầu.
. . .
Sơn cốc hang động.
"Lục Kha, ngươi đừng quá đáng." Nan sợ hãi chui rút vào trong góc, bộ dáng nhìn có bao nhiêu đáng thương, vẻ mặt khóc sướt mướt.
"Hắc hắc! Chỉ là một đầu con nhện ngươi cũng không dám ăn, quá là mất mặt."
Lục Kha vừa nói, vừa đem mấy đầu chân nhện bẻ xuống, đưa lên gặm ăn, "nha, thịt rất ngọt, không tin ngươi ăn thử?"
Nói, Lục Kha bẻ xuống một chân nhện đưa đến trước miệng nó.
"Cút!!!"
Nan sợ hãi vung tay đánh văng ra.
Lục Kha bĩu môi, "nếu ngươi đã quyết cự tuyệt, vậy ta không khách sáo."
Người đã không ăn, vậy hắn cũng không muốn ép, tự chính mình ăn.
Một người ăn hết đám nhện đen, Lục Kha đánh một cái ợ no, đi tới vách đá nằm xuống.
Đi qua một lát, hắn thân thể bắt đầu phát nhiệt, căng phồng, da vẻ biến đỏ hồng, có chút khó chịu.
Nan trốn trong góc, nghe tiếng rên rỉ phát ra liền phóng tầm mắt nhìn tới, nhìn thấy hắn co người như con tôm, thân thể nhiệt độ lên cao, còn không ngừng tăng lên.
Nó bước đi ra, tiến tới bên cạnh Lục Kha hỏi han: "ngươi thân thể xảy ra chuyện gì? Làm sao nhiệt độ tăng cao?"
Lục Kha không có để ý đến Nan, vẫn lăn lộn đồng thời cắn răng chịu đựng.
Nhìn thấy Lục Kha trạng thái không đúng, nguy cơ rơi vào tình huống mạch máu nứt vỡ bạo liệt, Nan có chút lo lắng, đưa ánh mắt nhìn các mẫu vật, đem nó quét hình tiến hành phân tích, phát hiện nhện đen đã nhiễm lên phóng xạ, nồng độ khá cao, các tế bào bắt đầu sinh ra biến dị.
Nan thầm tiếc hận, trách móc Lục Kha.
"Ngươi cái tên ngốc này, làm sao dám nuốt sinh vật biến dị."
"Loại này ô nhiễm phóng xạ gây ra sinh vật biến dị, trên thân tích tụ nồng độ phóng xạ rất cao, các tế bào đã đột biến, con người ăn vào sẽ để lại hậu quả rất tai hại, lâu dài thân thể sẽ suy yếu bệnh tật, dù cho công nghệ y học hiện đại cũng chữa không khỏi."
Nan cố ý giảng giải cho Lục Kha nghe, đáng tiếc là hắn bây giờ không có tinh thần lắng nghe, chỉ toàn lực tập trung chống chịu đau đớn.
Mũi miệng bắt đầu xuất huyết, huyết dịch màu đen tanh tưởi không ngừng chảy xuống, bốc mùi khó ngửi.
Nan che miệng muốn n·ôn ó·i.
Đi qua một lát, huyết dịch ngưng chảy, nhiệt độ thân thể cũng không tiếp tục tăng, ngược lại phản giảm.
Không qua nửa giờ, hắn nhiệt độ trở lại mức bình thường, Lục Kha chống người đứng dậy, xem như không có gì xảy ra.
"Bất quá một trận đau đớn mà thôi, ngươi cần gì phải gấp?"
Nan ánh mắt nhìn chăm chú vào Lục Kha tựa như nhìn thấy quái vật.
"Ngươi không sao ?" Nó nghiêm giọng hỏi.
"Ngươi thấy ta có sao?" Lục Kha liếc mắt nhìn nó.
Con hàng này bây giờ đổi tính rồi?
Nan bỗng nói: "ngươi đưa tay ra."
"Ngươi muốn làm gì?"
Nan không có giấu diếm ý định, nói: "ta muốn lấy giọt máu, đem nó phân tích."
"Tùy ngươi."
Hắn đưa cánh tay đến trước mặt Nan, để nó lấy huyết.
Mẫu máu bị thu thập, phân tích. Kết quả thật bất ngờ.
"Không có phóng xạ!" Nan như không tin vào kết quả, lại tiến hành lấy mẫu máu ở vài nơi, liên tục tiến hành phân tích, kết quả giống nhau.
Thật không thể tin được.
"Có gì đáng ngạc nhiên? " Lục Kha bĩu môi, ánh mắt xem thường: "ta mấy năm trước đều ăn qua bọn chúng, thân thể vẫn tốt đến bây giờ, nhưng một chút vấn đề đều không có."
Nan thật sự im lặng.
Trước mắt nó xuất hiện một cái so với quái vật còn quái vật, một kẻ ăn quái vật nhưng một chút vấn đề đều không có.
Không đúng !
Nan đem ánh mắt phóng tới trên thân Lục Kha, bắt đầu xem xét hắn huyết dịch và cường độ thân thể.
"Ngươi có thể lại ăn?" Nan bỗng hỏi.
Nó muốn biết, Lục Kha ăn xong đám sinh vật biến dị kia, thân thể xuất hiện biến hóa gì.
"Có thể nha."
Lần này, Lục Kha lùng sục bắt được mấy đầu thạch tích cùng với nhện đen, đem chúng đều ăn.
Lần nữa phát nhiệt đau đớn sau, hắn lại trở về bình thường, nhưng huyết dịch và cường độ thân thể thì xảy ra chút xíu biến hóa.
"Tăng lên 3 điểm."
Nan cảm thấy kinh ngạc.
Mặc dù biến hóa là rất nhỏ, nhưng nó ý nghĩa lại rất lớn, "nếu như Lục Kha biết tận dụng ưu thế để tăng lên cường độ thân thể, hắn sẽ trở thành một kẻ đáng sợ hơn cả quái vật."
Nó quyết định đem vừa rồi phát hiện nói cho Lục Kha.
Lần này Lục Kha nghe xong thì rất kích động, hỏi dồn: "thật sự ăn chúng sẽ tăng lên ta cường độ thân thể?"
"Ngươi tự mình xem đi." Nan đem hai bản phân tích trước sau chiếu ra, để Lục Kha nhìn thấy rất là ngạc nhiên.
"Đúng là thật."
Đây là phát hiện mới a.
Lục Kha giống như là phát hiện tân đại lục.
Từ lúc phát hiện ăn sinh vật biến dị có thể làm tăng cường độ thân thể, hắn đi trong hang lùng sục các loại sinh vật bắt g·iết ăn hết.
Tận dụng thời gian rảnh rỗi, Nan đem Lục Kha huyết dịch phân tích và tiến hành nghiên cứu, phát hiện ra hai vấn đề.
Thứ nhất, Lục Kha miễn nhiễm phóng xạ.
Thứ hai, Lục Kha thân thể có khả năng tinh lọc c·hất đ·ộc và phóng xạ, đào thải nó ra ngoài thông qua mũi miệng.
Hai phát hiện này để Nan nảy sinh nghi ngờ, "Lục Kha thân thể có khác dị năng."
Chỉ có người thân thể mang đặc thù dị năng mới không ngại c·hất đ·ộc phóng xạ, đem nó tinh lọc loại bỏ khỏi thân thể để duy trì trạng thái bình thường.
Nan tin tưởng Lục Kha là không biết được chuyện này.
. . .