Chương 28: Ta hận ngươi
Mặc dù Trần Vũ cũng thông cảm cho hoàn cảnh của Hạ Uyển Linh. Nhưng vào lúc này việc g·iết người của Nhị hoàng tử Lý Tư thật sự cũng không phải là cách. Dù sao sự kiện năm đó cũng không phải là hắn cố tình.
Nghĩ đến những vấn đề này, Trần Vũ chỉ biết thở dài, nhìn về phía cô gái đang khóc lóc trong tay mình, hắn lên tiếng nói rằng.
- Công chúa sự việc này bất quá là hiểu lầm. Mặc dù g·iết người cần đền mạng, nhưng hắn ta là người của Đại Hạ không phải người của Đại Hưng. Muốn g·iết hắn phải để cho người Đại Hạ ra tay, Đại Hưng chúng ta cũng không thể nào ỉ thế h·iếp người vào lúc này.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này vậy mà lại không dùng bộ mặt tức giận nữa, thay vào đó dùng một ánh mắt cầu tình nhìn về phía Trần Vũ lên tiếng.
- Trần Vũ xin ngươi g·iết hắn cho ta. Ta không biết hắn vì lý do gì, nhưng nhũ mẫu của ta chính là vì hắn mà c·hết. Ngươi phải g·iết hắn, g·iết hắn cho ta.
Nhìn về điệu bộ đáng thương của Hạ Uyển Linh, Trần Vũ lúc này thật sự cũng có chút mềm lòng. Có điều rất nhanh ánh mắt của hắn lại trở nên lạnh nhạt, kiên quyết lắc đầu nói rằng.
- Từ xưa đến nay c·hiến t·ranh không g·iết sứ giả, nhị Điện Hạ và đoàn người của hắn đến đây là lấy thân phận sứ giả của Đại Hạ. Người Đại Hưng chúng ta cho dù vì lý do gì đi chăng nữa, tuyệt đối không được g·iết bọn họ.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, như là một lưỡi dao cắm vào trong trái tim của Hạ Uyển Linh. Cô ta lúc này vậy mà không khóc, không ngáo, không cầu xin, mà chỉ dùng một ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía hắn. Nói đúng hơn là cô ấy dùng một bộ mặt vô cùng thất vọng.
Nhìn thấy tình cảnh này Mộ Dung Ngọc lập tức nở một nụ cười quỷ dị, sau đó đứng ra nói rằng.
- Trần tướng quân mặc dù nói rằng hai bên không g·iết sứ giả. Nhưng công chúa đã bị kẻ thù h·ành h·ạ nhiều năm, nay nhũ mẫu lại bị g·iết. Hung thủ đang ở trước mặt, ngài lẽ nào không muốn vì công chúa trả thù hay sao.
Mộ Dung Ngọc vừa nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này như tìm được một tia sáng. Cô ta đưa ánh mắt của mình về phía Mộ Dung Ngọc, trong ánh mắt của cô ấy tràn đầy sự mong đợi và cảm kích. Đối với hành động của hai người này Trần Vũ chỉ dùng một bộ mặt lạnh nhạt, mà quan sát, qua một lúc hắn lên tiếng nói rằng.
- Từ xưa đến nay đạo lý hai quân giao chiến không g·iết sứ giả, không chỉ là một câu nói đùa. Mà nó là một luật lệ ngầm được các quốc gia chấp thuận.
- Chính vì có luật lệ này, các sứ giả đại quan, thậm chí tướng lĩnh của hai bên mới có thể bỏ qua thù hận của hai nước, mà đi đến địa phận của nhau bàn bạc các chiến thuật, trong các hoạt động đàm phán c·hiến t·ranh.
- Ngày hôm nay người của Đại Hưng ta vì mỗi thù hận của công chúa, ra tay g·iết người Đại Hạ. Vậy sau này khi nhị hoàng tử Lý Tư trở về, báo cáo việc này với Hạ Hoàng. Thì sau này sứ giả của nước ta đến Đại Hạ cũng chỉ vì một sự thù hận nào đó, bị lôi ra g·iết c·hết . Việc này các vị nói xem phải xử lý thế nào.
- Nếu ngày hôm nay chúng ta vì mối thù hận của công chúa mà g·iết c·hết tên thuộc hạ của Nhị điện hạ Lý Tư. Vậy ta hỏi các vị thù hận 6 năm qua của Trần Gia ta phải xử lý thế nào. Một trận chiến năm đó phụ thân ta t·ử t·rận, 1/3 số nam đinh của họ trần tham gia chiến trận đều c·hết hết. Hơn 10 vạn tướng sĩ chôn thân nơi xa trường.
- Dựa vào mối thù hận này, có phải ta cũng phải g·iết c·hết nhị hoàng tử của nước địch hay không.
- Mà nếu ngày hôm nay ta g·iết c·hết nhị hoàng tử Lý Tư, vậy ngày sau ai là người dám đi sứ nước Đại Hạ đây. Mộ Dung đại nhân ngài dám hay không.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này trầm tư một chút. Có điều rất nhanh hắn lại dùng một bộ mặt lạnh nhạt lên tiếng nói rằng.
- Mặc dù g·iết sứ giả là điều không đúng, nhưng chúng ta cũng không phải phá luật g·iết nhị điện hạ, mà chỉ g·iết một tên tùy tùng mà thôi. Việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến quan hệ của hai nước.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Hoàng hậu Võ Thanh Dao lúc này cũng lên tiếng nói rằng.
- Uyển Nhi thời gian qua đã chịu khổ tại nước địch, nay nó muốn g·iết người ta cũng ủng hộ. Chuyện này mọi tội lỗi đều do ta gánh lấy.
Âm thanh của hoàng hậu vừa vang lên, những người ở đây đều nhìn về phía bà ấy một chút. Tất cả mọi người đều không ai đáp lời, bởi vì bọn họ đều đang đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Vũ. Cho dù là đại hoàng tử Hạ Long lúc này cũng không lên tiếng.
Khác với những suy nghĩ của những phụ nữ có mặt tại đây, đám người Hạ Long đều hiểu một lần g·iết sứ giả là một lần phá bỏ đi hiệp ước của hai nước. Sau này ai đi xứ kẻ đó chắc chắn phải c·hết.
Bởi vì nguyên tắc của hiệp định hai bên chính là tôn trọng và không được phá bỏ. Nếu đã có lần một sẽ có lần hai và từ đây luật lệ này chính thức biến mất. Người đi sứ chính là chín c·hết một sống, ai dám đi đây. Mà không có quan viên đứng đầu của mỗi quốc gia đi đàm phán, vậy trọng trách này lẽ nào lại giao cho một đám tiểu tốt đi hay sao.
Nghĩ đến những điều này Hạ Long thật sự cũng muốn khuyên can hoàng hậu, đáng tiếc hắn cuối cùng từ bỏ. Bởi vì hắn cũng không muốn đắc tội mẫu thân của mình.
Có điều Trần Vũ lúc này lại không giống như những người ở đây. Hắn có thể giúp phu nhân của mình trả thù, nhưng vào lúc này không được. Ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng, nhìn về phía hoàng hậu sau đó nói thẳng.
- Người nói rằng người chịu trách nhiệm, vậy nếu c·hiến t·ranh bùng nổ. Hàng trăm vạn chiến sĩ của ta lao vào chiến trường, ngàn vạn gia đình dùng nước mắt tiễn con vào nơi tử địa. Người nói người chịu trách nhiệm là chịu trách nhiệm thế nào. Người sẽ cùng các chiến sĩ lao vào chỗ c·hết, người sẽ cùng đau đớn với người nhà của họ hay sao. Hay là người sẽ đưa con của mình vào chiến trường đây. Hoặc là một lần nữa người sẽ để con gái của người làm con tim nơi nước địch.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên hoàng hậu Võ Thanh Dao lúc này sắc mặt trở nên tối sầm. Bà ta nhìn về phía Trần Vũ mà hằn giọng giận giữ nói rằng.
- Trần Vũ ngươi muốn kháng chỉ hay sao.
Trần Vũ nghe vậy thì lúc này lạnh lùng nhìn về phía hoàng hậu, sau đó nói rằng.
- Thuần không dám kháng chỉ, thần chỉ muốn xác nhận hoàng hậu người đã nghĩ đến hậu quả của việc g·iết sứ giả hay không.
- Hoàng Hậu người hãy nhớ cho kỹ, trong suốt lịch sử của hai nước, không ít lần các tướng lĩnh đ·ã c·hết, vô số binh lính của hai bên t·ử t·rận. Nhưng họ lại có thể xuất hiện trước mặt nhau, những thù hận đó họ đều bỏ qua. Thậm chí họ còn coi nhau như huynh đệ mà tiếp đãi.
- Đây không phải vì bọn họ không thù hận, mà vì bọn họ biết g·iết một người sẽ khiến cho hàng vạn người sẽ c·hết. Vì vậy họ chọn cách lên chiến trường cùng với địch nhân g·iết chóc, mà không phải cùng với địch nhân dựa vào âm mưu và một vài sự tức giận động thủ vào những lúc không thể động thủ.
Nghe Trần Vũ nói vậy hoàng hậu Võ Thanh Dao mặc dù đã tức giận đến tối sầm cả mặt . Nhưng bà ta biết những lời Trần Vũ nói hoàn toàn chính xác. Vậy nên lúc này ba ta thật sự cũng không muốn dính dáng vào việc này. Cho dù con gái đang dùng một ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía mình, thì bà ta cũng chỉ biết buông bỏ việc này. Bởi vì hậu quả của việc g·iết sứ giả thật sự quá lớn.
Có điều lúc này Mộ Dung Ngọc lại như một con chim đầu đàn, lao ra phản bác. Hơn ai hết hắn biết đây là cơ hội của hắn. Hắn lúc này đang đại diện cho toàn bộ gia tộc Mộ Dung muốn xâm lược quyền lực của họ Trần tại phía Bắc . Mà tại phía Bắc này họ Trần rất mạnh, hắn cần phải tìm một đồng minh. Mà đồng minh mạnh mẽ có thể giúp hắn tất nhiên là ngoại quốc Đại Hạ rồi.
Đáng tiếc trong mấy ngày qua, Lý Tư đều từ chối việc gặp mặt hắn. Việc này khiến cho Mộ Dung Ngọc cảm thấy được tư vị dị dạng tại nơi này. Đặc biệt lúc này khi nhìn thấy Trần Vũ lại đắc tội với hoàng hậu mà phía sau hoàng hậu lại là người nhà họ Võ. Một trong các thế lực đứng đầu của Thanh Lâm đảng.
Mộ Dung Ngọc có thể đẩy chuyện này lên cao trào, vừa lấy lòng của hoàng hậu, vừa tạo ra mâu thuẫn giữa Trần Vũ và hoàng hậu. Đây chẳng phải là giúp cho Mộ Dung gia có được lợi lớn hay sao.
-Đặc biệt nếu g·iết sứ giả vào lúc này, mối quan hệ mập mờ của Trần Vũ với người của Đại Hạ cũng chấm dứt. Từ đây Mộ Dung gia trăm lợi mà không có hại, bởi vì mọi tổn thất đều do họ Võ và họ Trần gánh lấy.
Nghĩ đến những điều này, ánh mắt của hắn càng tỏ ra sự kiên quyết. Thậm chí là có một chút lãnh đạm nhìn về phía Trần Vũ, sau đó nở một nụ cười khinh thường lên tiếng nói rằng.
- Trần Vũ ngươi có còn là nam nhân hay không. Phu nhân của mình bị người khác ức kiếp, vậy mà ngươi không dám g·iết kẻ thù, lẽ nào chỉ vì hai chữ tín dự hay sao. Ngươi lẽ nào là một kẻ hèn nhát, lẽ nào lại sợ cầm gươm lên chiến trường chinh chiến với kẻ thù hay sao.