Chương 40: Thả ta ra
- Trần Vũ ngươi thân là tướng lĩnh chỉ huy biên quan, vậy mà ngươi dám tự tiện rời khỏi thành trì, khi không có lệnh hoàng đế. Ngươi phải chịu tội gì đây.
Hạ Uyển Linh vừa nói vậy Trần Vũ lúc này vẫn một bộ mặt điềm tĩnh nhìn về phía cô ta sau đó nói rằng.
- Công chúa nói vậy là có ý gì, ta rời khỏi đây lúc nào.
Hạ Uyển Linh nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng sau đó nói rằng.
- Người nói rằng ngươi bị ốm ở trong phủ tĩnh dưỡng cả gần tháng nay. Nhưng trong phòng của ngươi không có mùi thuốc, thậm chí còn có một chút mùi ẩm mốc, đây rõ ràng là lâu rồi ngươi không ở đây.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Trần Vũ lúc này cười lạnh một tiếng sau đó nói rằng.
- Ta thân là quân nhân thường xuyên tham gia các doanh trại huấn luyện của binh lính. Việc trên người ta có mồ hôi, khiến cho phòng của ta có mùi không thích so với khứu giác của công chúa cũng là điều bình thường.
- Lý do này của công chúa ta thấy cho dù có nói đến kinh thành, cũng không ai tin tưởng.
Trần Vũ vừa nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này tức giận nhìn về phía hắn, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Trần Vũ không cần biết ngươi biện luận như thế nào. Nhưng ta dám chắc chắn người đã rời khỏi đây, ngươi vậy mà từ bỏ chức trách bảo vệ biên giới của đất nước, lại đi xử lý việc riêng. Ngươi thật sự không xứng đáng với chức tướng quân, hay ngươi định giống như cha ngươi năm đó . Khiến cho toàn bộ binh lính c·hết trận, bản thân cũng t·ử t·rận xa trường đây.
Âm thanh của Hà Uyển Linh vừa vang lên, Trần Vũ lúc này sắc mặt trở nên âm trầm nhìn về phía cô ta . Thấy cảnh này Hạ Uyển Linh lúc này lại cười lạnh một tiếng, không biết sự nghiêm trọng của vấn đề mà tiếp tục lên tiếng.
- Thế nào ngươi tức giận hay sao. Ta nói sai hay sao, năm đó cha ngươi chẳng phải cũng bất lực, hoặc có thể cũng giống như người lúc này, tự ý rời khỏi thành trì mới khiến cho quân địch tập kích bất ngờ. Quân đội dưới trướng không đưa ra biện pháp thích hợp, khiến cho đại bại hay sao. Thế nào ta nói đúng không, cho nên ngươi mới tức giận như vậy.
Hạ Uyển Linh vừa nói xong câu này, Trần Vũ lúc này cười lạnh một tiếng. Sau đó hắn đứng dậy hướng thẳng về phía Hạ Uyển Linh mà đi đến. Đối mặt với việc này Hạ Uyển Linh vẫn như cũ bình tĩnh, nhìn về phía Trần Vũ sau đó còn nở một nụ cười khinh thường, lên tiếng chế giễu.
- Trần tướng quân uy phong ngươi định làm gì đây. Ngươi định g·iết người diệt khẩu hay sao, có bản lĩnh ngươi g·iết ta đi.
- Thế nào ngươi không dám sao, ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì.
- Trần Vũ ngươi. ..
Hạ Uyển Linh vừa lên tiếng chế giễu thì lúc này Trần Vũ đã ôm lấy người cô ta, hôn mạnh vào môi cô ta một cái. Hành động bất ngờ của Trần Vũ khiến Hạ Uyển Linh như sét đánh rơi vào trong sững sờ. Sau đó rất nhanh cô ta phản ứng, không ngừng giãy giụa muốn đẩy Trần Vũ ra ngoài.
Đáng tiếc Trần Vũ không hôn cô ấy nữa, hắn bế thốc Hạ Uyển Linh lên trên giường của mình, đè cô ấy ra rồi bắt đầu cởi đồ của Hạ Uyển Linh.
Cùng lúc này tay Trần Vũ cũng không hề yên vị, hắn sờ lên ngực của cô ấy rồi lại vòng qua eo sờ vào vòng mông của cô ấy. Hạ Uyển Linh lúc này đã hoảng sợ không ngừng vùng vẫy, muốn tránh thoát khỏi Trần Vũ miệng thì không ngừng hô lớn.
- Trần Vũ ngươi là đồ súc sinh, mau buông tay ra.
- Trần Vũ mau buông ta ra, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi.
Đối mặt với âm thanh của Hạ Uyển Linh, Trần Vũ lúc này ánh mắt là chỉ có sự lạnh lùng. Sau đó hắn ghìm chặt người cô ấy xuống giường, bản thân thì đè lên, sau đó hôn mạnh vào môi cô ấy, bất chấp Hạ Uyển linh có đồng ý hay không.
Qua một lúc dưới sự chủ ý của mình, Trần Vũ đã cởi được áo của Hạ Uyển Linh. Nhìn về phía phong cảnh trước mặt, Trần Vũ lúc này cũng không có nghĩ nhiều mà đưa tay sờ vào, đồng thời không quên cùng Hạ Uyển Linh ôm hôn trên giường.
Đối mặt với việc này, Hạ Uyển Linh chống cự vô cùng quyết liệt. Thậm chí cô ta còn cắn Trần Vũ đến chảy cả máu, có điều qua một lúc những hình ảnh của quá khứ không ngừng xuất hiện trong đầu cô ta. Hạ Uyển Linh lúc này vậy mà buông bỏ chống cự, nước mắt của cô ấy không ngừng lăn trên má. Bản thân thì dùng một bộ mặt vô hồn nằm ở trên giường, mặc kệ Trần Vũ muốn làm gì thì làm.
Đối mặt với việc này Trần Vũ vậy mà dừng lại một chút. Nhìn về phía cô gái đang ở dưới người mình, dùng một ánh mắt vô hồn và những giọt nước mắt không ngừng lăn trên má, mà bản thân hắn lúc này vậy mà nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh. Hắn không còn vì những lời nói của Hạ Uyển Linh mà tức giận nữa.
Hắn lúc này trong lòng đang không ngừng tự trách, tại sao mình lại hành động như vậy. Sau đó hắn từ từ ngồi dậy, mặc lại áo cho Hạ Uyển Linh.
Thấy cảnh này hạ Uyển Linh cũng từ từ ngồi dậy, mặc kệ Trần Vũ đang mặc áo cho mình. Cô ấy chỉ dùng một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn, qua một lúc cô ấy tát Trần Vũ một cái, sau đó bật khóc chạy ra khỏi đây.
Đối mặt với việc này Trần Vũ ngồi trên giường sững sờ thật lâu, qua một lúc hắn chỉ có thể lắc đầu thở dài. Vừa rồi hắn vậy mà bị sự tức giận đã đánh mất đi một chút lý trí, có điều may mắn hắn vẫn chưa làm gì. Chẳng qua chỉ cởi áo của cô ấy và có một số hành động quá đáng mà thôi . Nói chung Trần Vũ vẫn chưa trực tiếp làm gì ảnh hưởng đến Hạ Uyển Linh cả.
Một lúc sau tại phủ công chúa, Hạ Uyển Linh lúc này nhưng người mất hồn trốn tại một góc trên giường của mình. Cô ta lấy chăn che kín cơ thể, không ngừng run rẩy, nước mắt trào ra như mưa.
Trong đầu cô ấy những âm thanh của Lý Thịnh không ngừng vang lên. Cùng với đó là nụ cười xảo quyệt và tiếng chế diễu của những người xung quanh, khiến cô ấy vậy mà run nhè nhẹ trong sợ hãi.
- Thú vị, thú vị, tiện nhân này thật là trắng, tới cho ta nhìn một chút.
- Gào đi, hét đi, kêu cứu đi, ở đây chả có ai cứu ngươi đâu.
- Ha ha nhìn cô ta mà xem, bất quá chỉ là đồ chơi cho điện hạ mà thôi. Cái gì mà công chúa cơ chứ, so với kỹ nữ còn không bằng.
- Thân thể của cô ta thật là trắng, chẳng qua là chúng ta không có phước được hưởng rồi.
Từng âm thanh, từng hình ảnh không ngừng xuất hiện trong đầu của Hạ Uyển Linh. Khiến cho cô gái này càng ngày càng sợ hãi ánh mắt trở nên thất thần, đám người hầu tì nữ ở xung quanh cho dù có lên tiếng nói như thế nào, Hạ Uyển Linh cũng đều không quan tâm.
Đối mặt với cảnh này, họ biết rằng lúc này nhất định phải tìm người đến giải quyết, mà tìm ai thì đơn giản chỉ có Trần Vũ mà thôi.
Một lúc sau Trần Vũ đã có mặt tại nơi này, nhìn về phía Hạ Uyển Linh đang run rẩy ngồi trong một góc trên giường, với một ánh mắt thất thần, vẻ mặt sợ hãi mà hắn lúc này lập tức hiểu ra. Có lẽ cô gái này đang nghĩ đến một số sự kiện khiến cho cô ta sợ hãi tại quá khứ.
Thở dài một hơi, Trần Vũ lúc này vẫy tay cho đám người hầu rời đi. Đồng thời cũng ra lệnh không được chuyền tin tức này ra ngoài bản thân thì đi đến chỗ của Hạ Uyển Linh. Nhìn về phía cô gái nhỏ này một chút hắn thở dài lên tiếng nói rằng.