Tình Họa Sơn Hà

Chương 47: Chung nhà 2




Chương 47: Chung nhà 2
Đợi đến trưa ngày hôm đó, Trần Vũ lúc này tự mình xuống bếp nấu một bát cháo cá cho hạ Uyển Linh. Nhưng thấy Trần Vũ tự mình bê bát cháo muốn đút cho mình, Hạ Uyên Linh lại dùng một ánh mắt chán ghét nhìn về phía Hắn muốn đẩy ra. Đáng tiếc sự chống cự của cô ấy với một Trần Vũ lạnh lùng là điều hoàn toàn không có ý nghĩa. Đợi khi Hạ Uyển Linh ăn hết bát cháo, lúc này người hầu cũng bắt đầu từ phía ngoài khiêng một lượng lớn vật dụng quần áo của cô ấy vào phòng.
Nhìn thấy cảnh này, Hạ Uyển Linh thực sự sửng sốt, qua một lúc cô ấy dùng một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trần Vũ. Đối mặt với việc này Trần Vũ vẫn như cũ dùng một ánh mắt lạnh lùng nhìn ngược lại Hạ Uyển Linh rồi lên tiếng nói rằng.
- Từ ngày hôm nay công chúa hãy ngủ cùng ta thôi . Đồ đạc của ngươi ta cũng đã sai người chuyển đến đây rồi. Nếu như ngươi dám rời đi, những tỳ nữ người hầu của ngươi trong thời gian qua và người nhà của họ đều sẽ bị g·iết. Vậy nên công chúa chọn lựa thế nào là việc của ngươi.
Trần Vũ nói xong thì bỏ mặc ánh mắt như muốn ăn thịt hắn của Hạ Uyển Linh, mà quay người cầm theo bát cháo rời đi. Chỉ để lại một loạt tiếng quỳ lạy của đám người hầu ở trong phòng, hi vọng công chúa sẽ ở lại nơi này. Bởi vì công chúa rời đi đồng nghĩa với việc người nhà và họ đều phải c·hết.
Đối mặt với những người hầu hạ mình trong thời gian qua đang không ngừng cầu xin bản thân sự giúp đỡ. Hạ Uyển Linh cuối cùng cũng mềm lòng, đành phải ở lại phủ tướng quân. Nhưng buổi tối khi Trần Vũ muốn ngủ cùng thì cô ta nhất quyết không chịu đồng ý. Thậm chí mấy lần Trần Vũ dùng sức đè lên người cô ấy, trải qua mấy hồi kịch chiến thì cô gái này vẫn kiên quyết không muốn ngủ cùng Trần Vũ.
Bởi vì sự lạnh của Hạ Uyển Linh, Trần Vũ cuối cùng cũng từ bỏ. Hắn để lại phòng ngủ cho Hạ Uyển Linh, bản thân hắn thì chuyển đến thư phòng của mình để ngủ. Về phần tại sao lại không làm thêm một phòng khác, bởi vì việc này thật sự sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng. Việc hai vợ chồng ngủ hai phòng thật sự không tốt một chút nào.
Mà cũng từ ngày Hạ Uyển Linh chuyển đến phủ tướng quân, cô gái nhỏ này vậy mà ngủ không còn gặp ác mộng nữa. Có điều nhiều đêm cô ấy lại bị mất ngủ, bởi vì Trần Vũ liều mạng muốn leo lên giường của cô ấy.
Mỗi một lần như vậy, trên người Trần Vũ kiểu gì cũng lại có thêm một vết răng rất sâu. Có điều Trần Vũ vẫn không quan tâm, và cũng vì việc này mà mối quan hệ của Trần Vũ và Hạ Uyển Linh lại trở nên kỳ diệu rất nhiều.
Mặc dù hai người vẫn chán ghét khi nhìn thấy nhau, nhưng dần dần Hạ Uyển Linh lại từ từ thích ứng với Trần Vũ. Việc này cũng khiến cho Trần Vũ vô cùng vui mừng, bởi vì hắn thật sự cũng không biết nên đối xử với một cô gái bị tổn thương từ bé như thế nào. Cách hắn làm duy nhất chính là lấy mạnh trị yếu mà thôi. Hắn tin rằng trên thế giới này không có trái tim sắt đá, chẳng qua chỉ là ngươi không đủ chân thành khiến họ mở lòng thôi.
Thời gian cuộc sống êm đềm của Trần Vũ và công chúa Uyển Linh kéo dài đến tận tháng tư năm Kiến An thứ bảy, lúc này một sự kiện mới lại khiến cho Trần Vũ có chút mệt mỏi.
Tại trong thư phòng, Trần Vũ nhìn về phía hai người phụ nữ đang dùng ánh mắt hình con dao nhìn chằm chằm nhau, mà bản thân hắn cũng cảm thấy nhức đầu vô cùng. Cảm thấy áp lực khi đối mặt với hai người phụ nữ này, khiến hắn còn mệt mỏi hơn là lên chiến trường. Hắn cuối cùng cũng phải lên tiếng giải tỏa bầu không khí quái dị này.
- Thượng Quan tiểu thư ngươi lần này đến đây không biết là có việc gì.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Thượng Quan Khả Vân lúc này mỉm cười nhìn về phía Trần Vũ sau đó nói rằng.
- Trần Vũ anh tại sao lại nói tiểu thư này nọ rồi. Chúng ta ngày trước chẳng phải vẫn rất thân thiết hay sao.
- Nhớ đến nhiều lúc ta còn thường xuyên giúp ngươi đấm lưng đó. Ngươi còn nói sau này tuyệt đối sẽ cho ta rất nhiều tiền đây mà.
Âm thanh của Thượng Quan Khả Vân vừa vang lên, lúc này Hạ Uyển Linh lập tức sắc mặt không tốt, nhìn chăm chăm về phía Trần Vũ. Đối mặt với việc này Trần Vũ thật sự cũng có chút nhức đầu.
Mấy hôm trước Thượng Quan Khả Vân rốt cuộc đã đến đây, nhưng cô ta không phải là đến chơi. Mà cô ta là đại diện cho người của Thượng Quan gia đến đây để làm ăn, trong một số vấn đề mới với Trần Vũ. Mà điều khiến Trần Vũ cảm thấy mệt mỏi nhất là lúc này là Hạ Uyển Linh vậy mà lại bám dính lấy hắn, không cho hắn cùng với Thượng Quan Khả Vân ở cùng một chỗ.
Đối với việc này, Trần Vũ thật sự có chút khó hiểu phụ nữ rốt cuộc là đang nghĩ gì. Rõ ràng là hắn phải dùng tính mạng của vô số người hầu và người nhà của họ, mới uy h·iếp được Hạ Uyển Linh ở lại trong phủ tướng quân của mình. Bởi vì hắn sợ nếu như cô gái này lại thoát khỏi tầm mắt của hắn sẽ làm điều dại dột.
Và thời gian qua mặc dù quan hệ hai người có chút tiến triển, nhưng Trần Vũ vẫn cảm thấy sự lạnh lùng của cô gái này khi nhìn thấy mình. Nhưng hắn lại chả hiểu tại sao lúc này thái độ của cô ta lại thay đổi, thậm chí Trần Vũ nhiều khi còn có một ý tưởng là cô gái này đáng ghen. Đáng tiếc rất nhanh hắn lại dẹp bỏ đi ý nghĩ này, dù sao hắn vẫn cho rằng hạ Uyển Linh không thích mình.
Còn Hạ Uyển Linh cô ta tất nhiên cũng có suy nghĩ giống Trần Vũ, là tại sao mình lại không vui khi có một người phụ nữ khác bám lấy Trần Vũ cơ chứ. Thậm chí nhiều lần cô ta còn cực kỳ ghét khi mà Trần Vũ liều c·hết muốn dính lấy cô ta.
Có điều bỏ mặc những suy nghĩ trong đầu của mình, lúc này Hạ Uyển Linh mỗi khi nhìn thấy Thượng Quan Khả Vân bám lấy Trần Vũ là một sự tức giận lại bùng nổ trong đầu cô ta. Vậy nên chỉ nhìn thấy hai người ở gần nhau, cô ta đã thấy phiền, nên lúc này cô ta quyết định sẽ đuổi con hồ ly tinh này ra khỏi đây. Nghĩ đến điều này cô ta lên tiếng nói rằng.
- Thượng Quan cô nương Trần tướng quân là người đã có gia đình, ngươi đừng có mà suốt ngày bám lấy hắn nữa. Phủ tướng quân cũng không phải là phòng khách, ta cho rằng ngươi tốt nhất hãy tự bỏ tiền ra mà mua một phủ đệ mới ở ngoài. Dù sao Thượng Quan gia các ngươi cũng thuộc gia tộc phú giả địch quốc, lẽ nào lại thiếu tiền cho một vị đại tiểu thư mua một căn phủ đệ để ở hay sao.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Thượng Quan Khả Vân lúc này cười nhẹ một tiếng sau đó nói rằng.
- Công chúa ngài và Trần Vũ gặp nhau thời gian có hạn, nên không hiểu hết hắn rồi .
- Thật ra ta và Trần Vũ vốn là rất thân thiết, nhớ ngày đó Trần bá phụ còn nhiều lần muốn hỏi cưới ta cho Trần Vũ đâu.
- Đáng tiếc Trần bá phụ bởi vì sự cố mà mất sớm, mới khiến chúng ta bỏ lỡ ước hẹn. Nếu không đại phu nhân của Trần gia e rằng là ta, chứ không phải là công chúa.
Nghe lời nói tràn đầy địch ý phát động c·hiến t·ranh của Thượng Quan Khả Vân, Hạ Uyển Linh lúc này thật sự đã có chút tức giận. Có điều rất nhanh cô ta lại thay đổi sắc mặt mỉm cười, nhìn về phía Trần Vũ nói rằng.
- Nếu như Thượng Quan tiểu thư nói vậy ta cũng không biết mình đáp lời thế nào. Có điều ta lại hứng thú muốn biết một chút, Trần Vũ tối ngày hôm nay sẽ ngủ ở phòng ta, vẫn là cùng ngươi nói chuyện đây.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Trần Vũ lúc này như kiểu ngậm một con ruồi vào trong miệng. Bởi vì hắn cũng đang phát hiện Mộ Dung Khả Vân cũng đang dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía mình. Đối diện với hai người phụ nữ đều vô cùng xinh đẹp, tính khí lại khác nhau một trời một vực, Trần Vũ thật sự cũng lâm vào cảnh lưỡng lự. Thấy động thái của hắn như vậy, Thượng Quan Khả Vân lại cười càng vui vẻ, sau đó lên tiếng châm chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.