Tình Yêu Bỏ Lỡ

Chương 12:




Hàn Viễn Châu không dừng tay: "Để con làm, mẹ đi nghỉ đi."  

Tôn Phượng Cúc nào nỡ để con trai mình làm việc nặng. Cuối cùng, ba người cùng nhau dọn dẹp, chẳng mấy chốc mà đã xong.  

Bữa tối do Tôn Phượng Cúc nấu, chỉ có mấy món đơn giản: một đĩa bánh ngô, một đĩa khoai tây xào và cải thảo xào thịt.  

Vừa dọn đồ ăn lên, ba đứa trẻ đã vội vàng mỗi đứa cầm một cái bánh ngô, cầm đũa tranh nhau gắp thịt.  

Thấy bọn trẻ như vậy, Hàn Tú không cảm thấy có gì không ổn, vừa cầm bánh ngô vừa hỏi Hàn Viễn Châu: "Anh, anh thực sự ly hôn với Trì Miểu rồi sao?"  

Chưa đợi Hàn Viễn Châu trả lời, Tôn Phượng Cúc đã lên tiếng trước: "Còn giả sao được? Giấy chứng nhận ly hôn còn đang để đó kìa."  

Hàn Tú nghe vậy, khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ: "Tốt quá rồi! Anh, anh sớm nên ly hôn với chị ta từ lâu! Cưới nhau sáu năm mà không sinh được một đứa con."  

"Giờ thì anh có thể đến với Tưởng Văn Na rồi. Cô ấy vừa xinh đẹp, vừa có gia thế, hơn nữa lại khỏe mạnh, chắc chắn có thể sinh cho anh một đứa con."  

Nghe những lời của Hàn Tú, Hàn Viễn Châu lập tức bùng lên cơn giận dữ, giọng nói cũng lạnh lẽo hẳn đi.  

"Hàn Tú, em có biết mình đang nói gì không? Trì Miểu là chị dâu em! Mấy năm qua cô ấy đối xử với em không tốt sao? Sao em cứ phải hạ thấp cô ấy?"  

"Còn nữa, anh và Tưởng Văn Na không có quan hệ gì cả! Em đừng có ở đó mà nói linh tinh! Sau này cũng đừng qua lại với cô ta nữa! Cả đời này, anh chỉ có một người vợ là Trì Miểu, em cũng chỉ có một chị dâu là cô ấy! Thu lại những suy nghĩ đó đi, rảnh rỗi thì lo dạy dỗ con cái cho tốt!"  

Nói xong, Hàn Viễn Châu đứng dậy rời khỏi bàn ăn, trở về phòng mình.  

Ba đứa trẻ vẫn tiếp tục đánh chén, còn Tôn Phượng Cúc và Hàn Tú thì ngây người tại chỗ.  

Hàn Tú hoàn hồn, ấm ức nhìn Tôn Phượng Cúc: "Mẹ, anh ấy có ý gì vậy? Con chỉ nói Trì Miểu có một câu thôi mà, có cần phải mắng con như vậy không? Hơn nữa, con nói toàn là sự thật! Chị ta không sinh được con mà!"  

Tôn Phượng Cúc ngồi trên ghế thở dài: "Anh con vừa mới ly hôn, trong lòng còn nhiều suy nghĩ chưa thông suốt. Con đừng giận nó. Đợi nó nghĩ thông rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mau ăn cơm đi."  

Cả ngày làm lụng vất vả, Tôn Phượng Cúc sớm đã đói lả. Nhưng vừa cầm đũa lên, bà ta liền ngớ người.  

Hai đĩa thức ăn đầy ắp giờ chỉ còn lại vài miếng, ba đứa trẻ vẫn còn đang kêu đói.  

Hàn Tú thấy vậy liền trách móc Tôn Phượng Cúc: "Mẹ, sau này mẹ nấu nhiều một chút đi! Bọn trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn mà."  

Tuy trong lòng không vui, nhưng Tôn Phượng Cúc cũng chỉ có thể nhịn xuống. Dù sao, đó cũng là cháu ngoại và con gái bà.  

"Thôi được rồi, mẹ đi nấu thêm chút nữa."  

Bà ta đành nhịn đói, vào bếp làm thêm hai món nữa.  

Hàn Viễn Châu về phòng, ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Trì Miểu trên bàn mà xuất thần.  

Trong ảnh, Trì Miểu cười ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lộ rõ niềm vui. Ngược lại, anh ta đứng bên cạnh cô với gương mặt vô cảm, trong mắt chẳng có chút cảm xúc nào.  

Thực ra, khi ấy anh ta cũng rất vui.  

Trong quá trình chung sống, anh ta đã dần có tình cảm với Trì Miểu.  

Lúc kết hôn, anh ta cũng từng mong chờ về tương lai với cô, mong được cùng cô sống đến trọn đời, dù không có con cũng chẳng sao.  

Nhưng không biết từ lúc nào, hai người lại đi đến bước này.  

Thu lại dòng suy nghĩ, Hàn Viễn Châu đặt bức ảnh xuống, đơn giản rửa mặt qua loa rồi lên giường.  

Hôm nay mới chỉ quét dọn nửa ngày, vậy mà còn mệt hơn cả một ngày huấn luyện.  

Anh ta không dám nghĩ, suốt sáu năm qua, Trì Miểu đã làm sao để chịu đựng được.  

Hàn Viễn Châu muốn ngủ, nhưng nhắm mắt lại, trong đầu anh ta chỉ toàn hình bóng Trì Miểu.  

Lúc nãy anh ta đã xem tủ quần áo, bên trong chỉ còn lại đồ của anh ta, Trì Miểu đã mang hết đồ đạc đi, chỉ duy nhất không mang theo bức ảnh hai người.  

Trên chiếc gối bên cạnh, vẫn còn phảng phất mùi hương của Trì Miểu.  

Hàn Viễn Châu ôm chặt lấy chiếc gối, tham lam hít hà hương thơm còn sót lại của cô.  

"Trì Miểu, chờ anh đi tìm em."

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cơ thể dần thả lỏng, cộng thêm sự mệt mỏi, Hàn Viễn Châu dần chìm vào giấc ngủ.  

Cùng lúc đó, tại Bắc Kinh.  

Ba người nhà họ Trì xuống tàu, nghỉ một đêm ở nhà khách, hôm sau Trì Miểu đến trung tâm thương mại mới để báo danh nhận công việc, còn cha mẹ cô thì đi tìm nhà. Cuối cùng, họ thuê được một căn tứ hợp viện.  

Ba người nhanh chóng dọn dẹp sân, mua sắm đồ dùng sinh hoạt và sắm sửa Tết, chuẩn bị đón năm mới.  

Cận kề Tết, trung tâm thương mại đông nghịt người, thiếu nhân lực nên Trì Miểu phải thay ca làm việc. Dù rất mệt nhưng cô cảm thấy cuộc sống vô cùng phong phú.  

Chỉ khi tất bật, cô mới không có thời gian nghĩ ngợi linh tinh. Mãi đến lúc ăn bữa cơm tất niên, Trì Miểu mới sực nhớ ra mình đã ly hôn với Hàn Viễn Châu, đã chuyển đi, và giờ đây, cô đang bắt đầu một cuộc sống mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.