Tình Yêu Bỏ Lỡ

Chương 16:




Đâm xe vào tường mới biết phải quẹo, cá tuột khỏi lưỡi câu mới biết phải giật cần, đã quá muộn rồi!  

Trì Miểu phớt lờ những lời của Hàn Viễn Châu, ngáp một cái rồi quay sang nói với mẹ: "Mẹ, con buồn ngủ rồi, ngày mai còn phải đi làm, con đi ngủ trước đây."  

Mẹ Trì hiểu rõ con gái mình đã chịu nhiều ấm ức ở nhà họ Hàn. Dù Hàn Viễn Châu nói rất chân thành, nhưng bà vẫn luôn đứng về phía con gái. Hơn nữa, bây giờ Trì Miểu còn đang mang thai, nên nghỉ ngơi sớm.  

"Được rồi, con đi ngủ trước đi."  

Hàn Viễn Châu định lên tiếng gọi Trì Miểu lại, nhưng bị mẹ Trì ngăn lại.  

"Viễn Châu, muộn rồi, hôm nay con cứ ở lại nhà đi. Trì Miểu cũng mệt rồi, có gì ngày mai hẵng nói."  

Hàn Viễn Châu nghe vậy, chỉ có thể gật đầu: "Vâng."  

Mẹ Trì sắp xếp một căn phòng trống cho anh ta nghỉ ngơi.  

Chăn nệm đều mới, rất sạch sẽ, trên đó còn phảng phất một mùi xà phòng nhè nhẹ, giống như mùi trên người Trì Miểu.  

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Hàn Viễn Châu dần dần bình tĩnh lại, đồng thời cũng củng cố thêm quyết tâm của mình.  

Dù có cả đời không có con, anh ta cũng muốn ở bên Trì Miểu. Người anh ta yêu là Trì Miểu, không phải đứa con.  

Ngày mai anh ta sẽ nói chuyện với cô thật kỹ. Đợi cô hoàn thành công việc ở đây, anh ta sẽ đưa cô về nhà.  

Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành, Trì Miểu chắc chắn không thể rời xa anh ta được.  

Sáng hôm sau, Trì Miểu dậy sớm, ăn sáng xong rồi chuẩn bị đi làm.  

Trước khi cô ra khỏi cửa, Hàn Viễn Châu gọi cô lại: "Anh đưa em đi."  

Hai người cùng nhau ra ngoài.  

Tuyết đã rơi suốt đêm qua, mỗi bước chân giẫm lên lớp tuyết dày đều phát ra tiếng lạo xạo.  

Trì Miểu mặc một chiếc áo bông dày, trên cổ quàng một chiếc khăn đỏ.  

Nhìn thấy chiếc khăn đó, Hàn Viễn Châu chợt nhớ đến chuyện trước đây, gương mặt anh ta có hơi mất tự nhiên.

Hôm qua trời quá muộn, anh ta không thể nhìn rõ dáng vẻ của Trì Miểu. Bây giờ nhìn lại, dường như cô béo lên một chút.  

"Em hình như mập lên thì phải?"  

Trì Miểu bình tĩnh trả lời: "Không cần phải kiềm chế bản thân, cứ sống theo ý mình, tâm trạng tốt thì cơ thể cũng khỏe mạnh."  

Hàn Viễn Châu nghẹn lời: "Em đừng có nói bóng gió như vậy, trước đây đúng là anh sai, khăn quàng cổ anh đã vứt rồi, băng ghi âm chính ủy cũng đã nghe, anh đã viết kiểm điểm, sau này anh đảm bảo bên cạnh sẽ không có bất kỳ nữ đồng chí nào nữa, cũng không để ai đến gây chia rẽ quan hệ của chúng ta."  

"Đợi em kết thúc công việc ở đây, anh sẽ đưa em về, chúng ta về nhà sống những ngày tháng yên bình."  

Trì Miểu dừng bước, quay đầu nhìn Hàn Viễn Châu: "Ai nói tôi sẽ quay về?"  

"Chẳng lẽ em định ở Bắc Kinh cả đời?" Hàn Viễn Châu hỏi ngược lại.  

"Tôi ở đâu cũng chẳng liên quan đến anh, chúng ta đã ly hôn rồi, không còn quan hệ gì nữa, anh còn muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây?"  

Sự kiên nhẫn của Trì Miểu dần cạn kiệt. Nói xong câu này, cô liền sải bước đi về phía trước.  

Hàn Viễn Châu liên tục bị Trì Miểu làm bẽ mặt, trong lòng cũng không thoải mái, nhưng vẫn lặng lẽ đi theo phía sau, đưa cô đến trung tâm thương mại.  

Sau khi Trì Miểu vào làm việc, Hàn Viễn Châu quay lại tứ hợp viện của nhà họ Trì, định nhờ cha mẹ cô khuyên nhủ cô.  

Cha mẹ Trì vừa ăn sáng xong, đang ngồi nghỉ trong phòng khách.  

Hàn Viễn Châu bước vào, ngồi xuống ghế rồi nói thẳng: "Cha mẹ, hai người giúp con khuyên Trì Miểu đi, bảo cô ấy về với con. Con không muốn ly hôn, trước đây con sai rồi, con đã suy nghĩ lại, sau này nhất định sẽ thay đổi."  

Mẹ Trì nghe vậy, thở dài một hơi rồi chân thành nói: "Viễn Châu à, bọn ta biết con là đứa trẻ tốt, nhưng con ai thì người nấy xót. Trì Miểu đã kết hôn với con sáu năm, con bé chọn ly hôn chắc chắn là quyết định sau khi đã suy nghĩ rất kỹ. Nhà bọn ta chỉ có một đứa con, tất nhiên là con bé vui vẻ là được."  

"Con bé trước giờ luôn giấu chuyện buồn mà chỉ nói chuyện vui, nhưng con gái bị ấm ức, làm mẹ sao mà không nhận ra? Mẹ nói thẳng nhé, Trì Miểu sống ở nhà con không hạnh phúc."  

"Con bé chọn đến Bắc Kinh là để bắt đầu cuộc sống mới. Hai đứa đã ly hôn rồi thì ai sống tốt phần người nấy đi. Con về đi, sau này cũng đừng đến nữa."  

Nghe những lời này, Hàn Viễn Châu chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c nghẹn lại.  

"Mẹ, đời này con chỉ có một người vợ là Trì Miểu. Con biết con đã khiến cha mẹ thất vọng, kết hôn sáu năm, không mang lại hạnh phúc cho cô ấy mà còn làm cô ấy chịu nhiều ấm ức. Con hy vọng cha mẹ có thể cho con cơ hội để bù đắp cho cô ấy."  

"Con sẽ về trước, đợi lần sau nghỉ phép con sẽ quay lại. Con đảm bảo cha mẹ sẽ thấy

 được sự thay đổi của con."  

Nói xong, Hàn Viễn Châu gật đầu chào cha mẹ Trì rồi quay người rời đi.  

Cha mẹ Trì nhìn theo bóng lưng anh ta rời xa, chỉ biết thở dài thật sâu.  

Hàn Viễn Châu quay lại nhà khách, lấy hành lý rồi lên chuyến tàu quay về Hoài Hải. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.