Tình Yêu Bỏ Lỡ

Chương 20:




Ngồi trong nhà, mẹ của Trì Miểu nghe thấy lời con gái, lại nhìn cháu ngoại bé nhỏ trong lòng, không kìm được mà rơi nước mắt.  

Sớm biết con gái chịu nhiều ấm ức như vậy, đáng lẽ bà nên sớm khuyên con ly hôn. Bà không bận tâm đến lời đàm tiếu của người đời, chỉ mong con mình có thể sống vui vẻ, hạnh phúc.  

Mặt trời ngày càng chói chang, Trì Miểu nóng bức khó chịu, cũng chẳng còn kiên nhẫn với Hàn Viễn Châu nữa.  

"Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, nếu không có chuyện gì khác thì anh đi đi."  

Dứt lời, cô đẩy Hàn Viễn Châu ra, bước vào nhà chính để xem con.  

Hàn Viễn Châu sững sờ đứng đó, trong lòng hỗn loạn như một mớ bòng bong.  

Đúng lúc này, cha Trì đi câu cá trở về.  

Nhìn thấy quà cáp rơi lộn xộn trước cửa, ông hơi sững lại, định hỏi thì lại nhìn thấy Hàn Viễn Châu đang đứng trong sân.  

"Viễn Châu à, con đến bao giờ thế? Sao không vào nhà? Mà sao lại ném đồ đạc lung tung thế này?"  

Hàn Viễn Châu hoàn hồn, cố nén tâm trạng rối ren trong lòng, gượng cười đáp lại cha Trì.  

"Cha, con xin nghỉ phép, định đến Bắc Kinh thăm mọi người. Dạo này cha mẹ sống thế nào ạ?"  

Cha Trì nhận ra sự gượng gạo trên gương mặt Hàn Viễn Châu, cúi xuống nhặt quà dưới đất rồi đáp: "Cũng ổn cả, ngoài trời nóng lắm, vào nhà rồi nói chuyện."  

Hàn Viễn Châu cúi xuống nhặt quà, cùng cha Trì bước vào nhà chính.  

Mẹ Trì nghe thấy tiếng động liền đi ra, cha Trì giơ con cá mình vừa câu được đến trước mặt vợ.  

"Hôm nay câu được con cá to lắm, một nửa nấu canh, một nửa kho tàu, bà thấy sao?"  

Mẹ Trì nhìn ông cười hiền hậu: "Được, ông muốn nấu sao thì nấu vậy đi."  

Sau đó, bà quay sang nhìn Hàn Viễn Châu: "Viễn Châu, con ngồi chơi một lát, mẹ vào bếp nấu cơm."  

Nói rồi, bà cùng cha Trì vừa nói chuyện vừa đi vào bếp.  

Hàn Viễn Châu nhìn theo bóng lưng hai người, trong mắt lộ ra một tia ngưỡng mộ.  

Mối quan hệ giữa cha Trì và mẹ Trì chính là hình mẫu lý tưởng mà anh ta mong muốn có với Trì Miểu.  

Nhưng anh ta vốn là người lạnh lùng, mỗi khi đối mặt với Trì Miểu, gương mặt luôn vô thức trở nên cứng nhắc. Mà mỗi khi quyết tâm thay đổi, muốn nói hay làm điều gì đó cho cô, lại luôn bị mẹ mình – Tôn Phượng Cúc ngăn cản.  

Anh ta nghĩ bà là mẹ mình, nên lúc nào cũng khuyên Trì Miểu nhường nhịn bà một chút.  

Nhưng nhường nhịn mãi, đến cuối cùng lại đánh mất luôn cả vợ.  

Thu lại suy nghĩ, Hàn Viễn Châu bước vào nhà chính.  

Bé Đoá Đoá đang ngủ trên chiếc nôi do cha Trì tự tay làm, Trì Miểu ngồi bên cạnh, dịu dàng nhìn con với ánh mắt đong đầy yêu thương.  

Hàn Viễn Châu kéo ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống bên nôi.

Trì Miểu thấy vậy cũng không nói gì. Cô biết anh ta sẽ không làm gì hại đến con, hơn nữa bây giờ Đoá Đoá đang ngủ, nên cô mặc kệ anh ta.  

Gương mặt bé con phúng phính như trái đào mật, nhìn thôi cũng thấy tan chảy.  

Hàn Viễn Châu không kìm lòng được, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay nhỏ bé của Đoá Đoá.  

Khoảnh khắc chạm vào làn da mềm mại của con gái, tim anh ta như thắt lại.  

Anh ta đã làm cha rồi!  

Con gái anh ta trắng trẻo, bụ bẫm, mang theo mùi sữa thoang thoảng, nhìn là biết được chăm sóc rất tốt.  

Anh ta biết, một người phụ nữ sinh con chẳng khác gì bước qua Quỷ Môn Quan. Nhưng khi Trì Miểu sinh con, anh ta lại không hề hay biết, cũng không ở bên cạnh cô. Nghĩ đến đây, nỗi ân hận trong lòng anh ta càng dày đặc.  

Ánh mắt anh ta rời khỏi con gái, chuyển sang nhìn Trì Miểu.  

"Miểu Miểu, em vất vả rồi."  

Trì Miểu nghe anh ta nói, lòng chẳng gợn chút cảm xúc nào.  

Đúng lúc này, Đoá Đoá trong giấc ngủ khẽ kêu một tiếng, bàn tay nhỏ bé bất giác nắm lấy ngón tay của Hàn Viễn Châu.  

Hàn Viễn Châu sững người, nhất thời không biết làm sao.  

Trì Miểu nhìn cảnh này, trong lòng bỗng dâng lên chút ghen tị.  

Huyết thống quả nhiên là một điều kỳ diệu.  

Hàn Viễn Châu nhỏ giọng hỏi: "Em ơi, làm sao bây giờ?"  

Trì Miểu nghe vậy, nhẹ nhàng gỡ tay con gái khỏi ngón tay của anh ta.  

Hàn Viễn Châu nhìn ba bàn tay chạm vào nhau, một cảm giác hạnh phúc chưa từng có dâng lên trong lòng.  

Bọn họ vốn dĩ có thể là một gia đình ba người hạnh phúc, nhưng lại bị chính anh ta đánh mất.  

Hàn Viễn Châu nhìn ngón tay vừa bị Đoá Đoá nắm chặt, trong lòng trào lên cảm giác mất mát khó tả.  

Dù là cha của đứa bé, nhưng Trì Miểu không muốn để anh ta tiếp xúc quá gần con.  

"Để con ngủ đi, anh ngồi chỗ khác, đừng làm ồn."  

Hàn Viễn Châu gật đầu, lưu luyến rời xa chiếc nôi, ngồi sang một bên.  

Tầm mắt anh ta vẫn không rời khỏi con gái, hạ giọng thấp xuống hỏi: "Con đã có tên chưa?"  

"Trì Du Cẩn, tên ở nhà là Đoá Đoá." Trì Miểu trả lời xong, lại bổ sung một câu: "Con mang họ Trì, đã vào hộ khẩu nhà tôi. Anh đừng có ý định gì với con."  

Hàn Viễn Châu nhìn ánh mắt đầy cảnh giác và xa cách của cô, trong lòng chua xót khôn cùng.  

"Tên rất hay. Em yên tâm, anh là cha của con bé, tất nhiên sẽ không làm gì nó."

"Tôi sợ anh đến cướp con đi thì có." Trì Miểu không chút nể nang đáp lại. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.