Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 115: Chuẩn bị hủy bỏ hôn ước




Tư Chính trầm giọng nói: “Tạ Chung, chúng ta đến đây để đón người chứ không phải cướp người.”
Tạ Chung vẫn thờ ơ nói: “Đúng là chúng ta đ1ến đây để đón người, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ khó ăn nói với gia chủ.”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ, chẳng lẽ còn có những ngườ2i nhà họ Tư khác làm hại con gái tôi sao?” Tư Chính liếc nhìn Phó Nguyên Ngọc.
Bà liền nói: “Anh Chính, Tiểu Vũ nói rằng muốn chờ đến khi có kết quả thi rồi đến trường cấp ba báo danh luôn.”
Tư Chính hiểu ra: “Như thế cũng tốt, vậy bố ở đây chờ kết quả thi với con.”
“Cô Tư Vũ, chúng tôi nghe lệnh của gia chủ đích thân tới đây đón cô.” Như vậy là đã nể mặt cô lắm rồi. Ngoài cô ra, những cô chủ cậu chủ khác không được hưởng vinh dự này.
Gia chủ cử ông ta đi cùng Tư Chính để tránh có người chạy tới gây rối nửa đường.
Bây giờ ông ta đã tới đây, nhưng Tư Vũ lại không chịu đi.
Ông quan sát căn phòng của con gái, không vội hỏi nguyên nhân.
“Gần đây Tiểu Vũ có nhiều áp lực phải không con?”
“Con sẽ đến nhà họ Tư.” Tư Vũ nói.
“Con gái tôi không cần phải chịu đựng những điều đó.” Tư Chính cau mày đáp trả.
“Sau khi trở về nhà họ Tư thì sẽ phải đối mặt với những thứ cần đối mặt, ông có thể bảo vệ được một lúc chứ không thể bảo vệ được cả đời.”
Tư Chính đanh giọng: “Tôi sẽ bảo vệ con bé theo cách của mình, không cần ông nhắc nhở cả nhà chúng tôi.”
“Tiểu Vũ, bố ở đây với con.” Tư Chính biết con gái mình đang chán ghét nhà họ Tư.
Cô nhìn lướt qua Tạ Chung rồi lại liếc nhìn Tư Duệ đang đứng ở một bên.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu ta liền nhìn sang.
Bà chỉ lo lắng nhà Đệ Ngũ không đồng ý.
Tư Chính cũng rất hối hận, ban đầu ông thấy Đệ Ngũ Giáng là một đứa trẻ tài giỏi, tuy còn ít tuổi nhưng đã có tài năng hơn người.
Nhà Đệ Ngũ lại ra sức bày tỏ thiện ý nên ông mới mới gật đầu quyết định chung thân đại sự của con gái mình.
Tư Chính vừa nói vừa liếc nhìn Tư Duệ.
Tư Duệ hơi cụp mắt khi cảm nhận được ánh mắt c7ủa ông.
Tạ Chung mặc âu phục đi giày da chỉnh tề, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, giọng nói không cảm xúc: “Ông nên hiểu rõ tình hình nhà họ 7Tư, việc cạnh tranh lẫn nhau là điều không thể tránh khỏi.”
“Cá lớn nuốt cá bé, tôi hiểu.”
Cô vừa dứt lời, không hiểu sao Tư Duệ lại cảm thấy sống lưng lạnh lẽo. Những lời này giống như đang nhằm vào cậu ta vậy.
Nhưng có lẽ đây chỉ là ảo giác.
“Tôi không thể trả lời câu hỏi này của cô chủ, điều ấy còn tùy vào tính chất sự việc.”
“Hắn ngấm ngầm ám hại tôi, nhưng tôi lại đánh trả trực diện thì có chấp nhận được không?”
Cuối cùng Tạ Chung cũng nhìn thằng vào Tư Vũ, suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Nếu cô đối mặt với một người có thực lực rất mạnh thì điều đó hoàn toàn có thể chấp nhận được.”
Ông ta gật đầu rồi dẫn mọi người ra ngoài chờ.
Lầu hai, Tư Vũ vừa ngồi xuống thì Tư Chính đã gõ cửa.
Cửa mở ra, Tư Chính và Phó Nguyên Ngọc bước vào.
Bây giờ mới biết như vậy là làm hại cô, thế nên ông cảm thấy rất áy náy.
***
Lúc này, nhà Đệ Ngũ đã nhận được tin tức Tư Chính đi đến huyện Tung Sơn.
Tạ Chung khẽ gật đầu đáp: “Vậy thì mời cô Tư Vũ chuẩn bị, đã đến lúc xuất phát rồi.”
“Tôi sẽ đến thành phố Thân sau một thời gian nữa.” Tư Vũ bất ngờ lên tiếng.
Tạ Chung chau mày.
“Một cuộc hôn nhân chẳng khác gì giao dịch đúng là cần phải có lãi.” Tư Vũ gật đầu tán thành.
“Tiểu Vũ.” Lần trước nói chuyện qua điện thoại ông có thể cảm nhận được sự khác thường của con gái mình. Bây giờ tiếp xúc trực diện với cô, ông luôn có cảm giác xa lạ.
“Anh Chính, rốt cuộc thái độ của nhà Đệ Ngũ thế nào? Điều này liên quan đến tương lai của con gái chúng ta. Em biết Đệ Ngũ Giáng là một chàng trai tốt nhưng cũng phải xem con gái chúng ta có thích hay không.” Thật ra, Phó Nguyên Ngọc biết rằng Tư Vũ đã có ý định hủy bỏ hôn ước.
Cậu ta luôn cảm thấy ánh mắt của cô như có lực xuyên thấu, nhìn rõ mọi suy nghĩ của cậu ta.
Điều này khiến Tư Duệ rất khó chịu.
“Cô Tư Vũ đừng ương ngạnh, đây là cơ hội tốt để trở về nhà.”
Tư Vũ nhìn ra ngoài cửa: “Những người ở bên ngoài đang chờ bố.”
Cứ để họ chờ.”
Khó khăn lắm mới gặp mặt vợ con mình, sao Tư Chính có thể dễ dàng rời đi cho được.
Cuối cùng, Tạ Chung vẫn dịu giọng nói.
Tư Vũ phớt lờ ông ta, ánh mắt vẫn dán chặt vào Tư Duệ.
Cậu ta nở nụ cười thân thiện: “Tiểu Vũ, sau này đã có anh, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt. Nếu bị bắt nạt, em cứ bảo anh.”
Mặc dù trông Tạ Chung có vẻ nho nhã nhưng thật ra lại là một cổ võ giả.
Nếu không, làm sao ông ta có thể đứng bên cạnh và gánh vác mọi việc cho gia chủ.
Tư Duệ rất vui khi Tư Vũ gián tiếp làm mất lòng Tạ Chung.
Đây là điều mà Tạ Chung không ngờ tới, cứ tưởng rằng Tư Vũ chỉ ước gì có thể lập tức rời khỏi huyện Tung Sơn, trở về nhà họ Tư để hưởng thụ nhiều lợi lộc hơn.
“Tiểu Vũ.” Tư Chính đi đến trước mặt cô.
“Con sẽ tự đi, không phiền mọi người đến đón.”
“Nhà Đệ Ngũ có động tĩnh gì không?”
Tư Chính lại ngạc nhiên khi thấy Tư Vũ bất ngờ hỏi về nhà Đệ Ngũ.
Ông đáp: “Hôn ước giữa con và nhà Đệ Ngũ sẽ không bị hủy bỏ. Họ sẽ không làm vậy, nhà họ Tư có thứ mà họ muốn.”
***
“Các người ra ngoài chờ trước đi, tôi sẽ nói chuyện với con bé.”
Thấy Tư Vũ có ý chống lại, Tư Chính bèn nói với Tạ Chung.
Tư Vũ ngó lơ sự thân thiện của cậu ta, lại nhìn về phía Tạ Chung: “Ở nhà họ Tư mà giở thủ đoạn thì có thể chấp nhận được không?”
Tạ Chung cứ tưởng rằng cô định hỏi câu gì đó nhưng không ngờ lại hỏi một câu như vậy. Ông ta ngẩn người một lúc rồi nói: “Ý của cô Tư Vũ là người giở thủ đoạn để đạt được mục đích của mình sao? Chuyện này không chỉ xuất hiện trong gia tộc lớn mà ngay cả những gia tộc nhỏ khác cũng có.”
Tư Vũ lại hỏi tiếp: “Vậy người trong gia tộc giết người của mình để đạt được mục đích có hợp lý không?”
Vừa nãy chắc Tư Vũ liếc nhìn cậu ta là vì tò mò.
“Cô Tư Vũ, bây giờ chúng ta có thể đi được rồi chứ.”
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ tự đi.” Tư Vũ gật đầu với Tư Chính và Phó Nguyên Ngọc, sau đó đi lên lầu, chẳng buồn bận tâm đến những người đang ở trong phòng khách.
Đệ Ngũ Thành Tông gọi Đệ Ngũ Giáng tới.
“Bố.”
“Con gái của nhà họ Tư sắp trở lại, con chuẩn bị đi.”
Đệ Ngũ Giáng vui mừng hỏi: “Bố muốn đến nhà họ Tư hủy bỏ hôn ước ạ?”
Đệ Ngũ Thành Tông gật đầu đáp: “Cô của con đã tìm đối tượng kết hôn cho con ở thủ đô, đến lúc đó con hãy đi gặp mặt một chuyến.”
Đệ Ngũ Giáng nói: “Bố ơi, người con thích là Tư Khinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.