Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường

Chương 51: Chương 51




Nghe thấy câu này, Trịnh Điềm Tranh mỉa mai nói: “Hai người các cậu không kết hôn thì rất khó kết thúc.”

 

Kiều Ấu không hiểu ra sao nghiêng đầu nhìn cô ấy, cô không hiểu chẳng phải chỉ chơi cùng nhau một ván game sao? Sao lại liên quan gì đến chuyện kết hôn ở đây? Cô vừa định nói gì đó thì đúng lúc này, vừa khéo Cố Tây Khởi đã đến phòng học. Nhìn thấy cô và Trịnh Điềm Tranh, anh thuận miệng hỏi một câu: “Hai cậu đang nói chuyện gì vậy?”

 

Trịnh Điềm Tranh bình tĩnh nói: “Kiều Ấu nói hôm qua cậu ấy vừa lấy một thanh máu của cậu đấy.”

 

Nghe thấy vậy, Cố Tây Khởi lập tức dừng bước, sau đó anh thản nhiên ngồi xuống chỗ bên cạnh Kiều Ấu như không có chuyện gì xảy ra.

 

Sự trong sạch của anh đã khó giữ được từ lâu, thế nên khi đối mặt với tình huống này, anh đã sớm có thể tỏ ra tự nhiên như thường. 

 

Hơn nữa chuyện này xảy ra cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Với lại nếu nhìn từ góc độ khác, Kiều Ấu cũng không nói sai điều gì, quả thực tối hôm qua cô đã lấy được FB* của anh, thế nên anh thản nhiên cười rồi nói: “Ừm.”

 

*FB = First Blood.

 

Lúc này anh bạn vạm vỡ cũng đến lớp học, nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt cậu ấy nhăn lại như quả chanh, ghen tị nói: “Hai người các cậu cũng biết chơi thật đấy!”

 

Trịnh Điền Chang vừa nghe câu này đã biết ngay là có chuyện hay ho, cô ấy vội hỏi: “Bọn họ sao vậy?”

 

Bạn nam vạm vỡ đó nhìn cô ấy, vẻ mặt tỏ ra ước ao ghen tị: “Cậu không biết sao? Chuyện này đã lan truyền khắp trường rồi.”

 

Sau đêm giao thừa, quảng trường Tinh Nguyệt là địa điểm checkin hot hit nhất năm nay, hình ảnh nhấp nháy trên màn hình lớn Autostereoscopic 3D có thể nhìn bằng mắt thường mà không cần đeo kính chuyên dụng. Dù hình ảnh chỉ chiếu trong một giây thì cũng là đang đốt tiền. Đây là trò chơi của những kẻ có tiền rõ rành rành. Lại cộng thêm một câu cuối cùng kia, chúc bạn nhỏ họ Kiều giáng sinh vui vẻ, bình an mạnh khỏe, hàng chữ viết in hoa quả thực khiến người ta ghen tị đến đỏ mắt.

 

Cũng bởi vì việc này nên trong mấy group lớn của trường đều sôi nổi bàn tán. Bởi vì đã có người đầu tiên nhận ra người trong hình, còn về chuyện ai đã dành tặng cô ấy sự ngạc nhiên này thì…

 

Đúng lúc có bạn học ngang nhiên chụp được ảnh Kiều Ấu và Cố Tây Khởi đi dạo ở quảng trường Tinh Nguyệt với nhau.

 

Đến lúc này, đáp án không cần nói thì mọi người cũng biết.

 

Hai người họ ở bên nhau, bạn nam không hề bất ngờ chút nào nhưng hai người chơi game giỏi như thế ở bên nhau, cậu chàng FA như cậu ấy vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc và ghen tị.

 

Sự thật chứng minh người ghen tị không chỉ có một mình cậu ấy, trong nhóm chat số người ồn ào kêu hâm mộ không phải là số ít.

 

Sau khi biết chuyện xảy ra vào đêm giao thừa, Trịnh Điềm Tranh cũng gia nhập vào nhóm “Chanh tinh*”, cô ấy ai oán nhìn Kiều Ấu: “Chẳng trách cậu không muốn đón giao thừa với tớ.”

 

*Chanh tinh là một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người ghen tị với người khác. Hiện nay, “chanh tinh” chủ yếu được sử dụng để thể hiện sự ghen tị mang tính tự châm biếm, trào phúng bản thân của một người nào đó đối với ngoại hình và nội tâm, đời sống vật chất và đời sống tình cảm của người khác.

 

Nói đến chuyện đón giao thừa, Kiều Ấu chủ động đưa ra lời mời với Cố Tây Khởi: “Đồng chí Cố, chúng ta đón giao thừa với nhau đi.”

 

“Được.”

 

-

 

Giáng sinh trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, chỉ còn khoảng một tuần nữa là đến giao thừa. Hôm nay sau khi Kiều Ấu tan học, Kiều Hành Vượng chủ động nhắc đến chuyện anh hai của cô với cô.

 

“Mấy năm nay chú hai vẫn luôn định cư ở nước ngoài, lúc ăn tết âm lịch những năm trước sẽ về nước đoàn tụ với gia đình chúng ta. Cơ mà năm nay tình hình có hơi đặc biệt, sau đêm giao thừa chú ấy sẽ về.” Còn về chuyện tình hình có hơi đặc biệt như thế nào thì Kiều Ấu và Kiều Hành Vượng đều hiểu rõ, anh hai về nước sớm là vì cô.

 

Nghĩ đến chuyện rất nhanh thôi là có thể gặp được anh hai, hai mắt Kiều Ấu sáng long lanh, trong mắt chất chứa nỗi nhớ và niềm mong mỏi. Chẳng qua nghĩ đến chuyện mình đã hẹn trước với đồng chí Cố, Kiều Ấu mím môi hỏi: “Chuyện đó… Người thân của anh hai cũng sẽ về nước với anh ấy sao?”

 

“Tất nhiên rồi.”

 

Kiều Ấu hỏi dò: “Nghe nói cô có hai cô cháu gái sao?”

 

Kiều Hành Vượng cười ha ha rồi nói: “Đúng vậy, hai người đó một người lớn hơn cô hai tuổi, một người lớn hơn cô một tuổi.”

 

Tuy vai vế của Kiều Ấu rất cao nhưng lấy bừa một người thuộc đời cháu ra thì tuổi tác cũng lớn hơn cô.

 

Bà trẻ đột nhiên phát hiện, cô không hề muốn giới thiệu đồng chí Cố cho cháu gái.

 

Sau khi trở về phòng, Kiều Ấu nằm ngửa trên giường. Cách đây không lâu, ngay trong chính căn phòng này cô còn thề thốt muốn giới thiệu cháu gái cho đồng chí Cố.

 

Nhưng bây giờ… Cô không muốn.

 

Tại sao chứ?

 

Từ nhỏ bà trẻ đã sống trong thời đại dân phong chất phác, hơn nữa từ trước đến nay cô lại được người nhà bảo vệ quá tốt, suy nghĩ trong sáng, đơn thuần, cho nên trong lòng cô có một vài suy nghĩ mơ hồ, dường như đã chạm vào được một điểm nào đó nhưng cô vẫn nghĩ mãi không ra. Nếu đã nghĩ mãi mà vẫn không ra, vậy trước hết không cần nghĩ nữa.

 

Đến lúc đó cứ để chuyện đến đâu thì đến, thuận theo tự nhiên là được.

 

-

 

Chẳng mấy chốc đã đến hôm giao thừa.

 

Kiều Ấu cầm những món quà tặng đêm giao thừa đã chuẩn bị xong từ trước, đeo khăn quàng cổ lông mềm như nhung rồi ra ngoài trong thời tiết gió lạnh tê tái. Vừa ra khỏi cổng khu chung cư, cô đã gặp Cố Tây Khởi. Thế nên mới nói, khu chung cư hai người sống liền kề nhau cũng có chỗ tiện, ví dụ như lúc gặp mặt nhau sẽ rất thuận tiện.

 

Lúc cô đi ra, cậu bạn vạm vỡ và Trịnh Điềm Tranh đều đã đến. Không có cách nào khác, hai người này cứ nhất quyết muốn đón giao thừa với bọn họ.

 

Từ trước đến nay Kiều Ấu luôn là một người lớn hiểu lý lẽ, nếu đám phận con cháu đã vất vả cầu xin như vậy, cô cũng không tiện từ chối.

 

Mấy người họ vừa gặp mặt là bắt đầu trao đổi quà tặng giao thừa trước tiện.

 

Quà Kiều Ấu tặng cho Trình Điềm Tranh và cậu bạn vạm vỡ chính là găng tay cô tự đan. Cô rất khéo tay, cộng thêm trước đây thường xuyên kiếm sống bằng việc đan đồ như này, cho nên chỉ trong hai ngày đã đan xong găng tay. Mặc dù kiểu dáng không quá thời thượng, thậm chí trông còn có chút cảm giác xưa cũ của thời đại nhưng trông đã thấy vô cùng ấm áp.

 

Đầu năm nay, kiểu găng tay này không quá phổ biến.

 

Trịnh Điềm Tranh và bạn nam vạm vỡ vội vàng nói cảm ơn, đồng thời đưa quà tặng mình chuẩn bị ra.

 

Lúc đến lượt Cố Tây Khởi, Kiều Ấu đưa một cái hộp cho anh, nhỏ giọng nói: “Đồng chí Cố, đừng thấy hộp quà nó lớn nhưng thực ra rất tiện lợi, anh có thể mặc luôn bây giờ.”

 

Trịnh Điềm Tranh vội vàng hóng hót nói: “Là cái gì, là cái gì thế?”

 

Kiều Ấu cũng không định giấu diếm, cô nghiêm túc nói bằng chất giọng nhỏ nhẹ của mình: “Là máy mát xa eo.”

 

Lúc trước, Kiều Ấu đã từng search thì biết tuyển thủ chuyên nghiệp đều có bệnh này, không phải eo họ không tốt mà chỉ là các khớp tay không linh hoạt.

 

Nên nói như thế nào đây, chính là tuổi còn trẻ mà đã bệnh tật đầy người. Đều là mầm bệnh do huấn luyện quá cực khổ để lại di chứng. Đồng chí Cố cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, cho nên có lẽ phần eo của anh cũng không khỏe.

 

Trong ánh mắt cậu chàng kia đầy vẻ hóng hớt, cậu ấy xoa xoa đôi bàn tay, cố ý hỏi: “Sao lại mua máy mát xa eo cho cậu ấy vậy.”

 

Kiều Ấu tỏ ra lo lắng nói: “Bởi vì trước đây đồng chí Cố huấn luyện cường độ cao, eo không khỏe. Trên mạng nói nếu eo không khỏe thì sẽ ảnh hưởng đến một số chức năng.” Mặc dù cô không nói rõ là chức năng nào nhưng cũng có thể là kiểu không khom lưng cúi xuống được. Nếu tuổi còn trẻ mà eo đã không cúi xuống được thì đồng chí Cố cũng đáng thương quá rồi.

 

Thế nên mới nói, vẫn nên nhân lúc tuổi còn trẻ nhanh chóng điều trị thì hơn, nếu điều trị tốt, nói không chừng sau này cũng không để lại di chứng gì cả?

 

Quảng cáo của máy mát xa eo này làm khá bài bản, chỉn chu, tâng bốc sản phẩm như thể đây là thứ chỉ có ở trên trời dưới đất không có. Bà trẻ đây không thiếu tiền tiêu vặt, nghĩ cái máy này cũng không đắt, cứ mua coi như quà tặng giao thừa cho đồng chí Cố.

 

Cậu chàng kia nhìn vào eo Cố Tây Khỏi ra vẻ nghiền ngẫm, ý là do trải nghiệm lần trước không tốt cho nên muốn cải thiện sao?

 

Cố Tây Khởi ho khan một tiếng: “Eo tôi không sao cả, không ảnh hưởng đến chức năng gì hết.”

 

Bà trẻ nhìn chằm chằm anh mấy giây, giống như đang xem xem lời anh nói là thật hay giả.

 

Cố Tây Khởi bất ngờ nắm tay cô đặt vào eo mình, khàn giọng nói: “Nếu không cậu kiểm hàng xem sao?”

 

Kiều Ấu nghiêng đầu nhìn anh, kiểm hàng như thế nào? Để anh khom lưng một chút, xem eo có dẻo dai hay không hay sao?

 

Trịnh Điền Tranh vội vàng ho khan vài tiếng: “Xin hai cậu chú ý chút đi, hai bọn tôi còn đứng đây đấy.”

 

Mấy người họ cười cười nói nói với nhau, chẳng mấy chốc đã đi xuống bãi đỗ xe ngầm, hôm nay cả bốn người đều đi ra ngoài với nhau nên Cố Tây Khởi phụ trách lái xe.

 

Đầu tiên bọn họ đi xem phim, sau đó tùy tiện ăn chút gì đó, tiếp thao lại đến phòng game arcade chơi suốt một buổi chiều.

 

Đây là lần đầu tiên bà trẻ đến phòng game arcade chơi, cô đổi một trăm đồng tiền trò chơi, chơi mấy trò trông có vẻ hay ho mấy lần.

 

Bà trẻ không mấy hứng thú với những trò chơi khác, duy chỉ có trò đập chuột đất là cô chơi rất hăng say.

 

Chuột đất vừa thò đầu lên là cô lập tức dùng búa đập đầu chuột đất.

 

Trịnh Điềm Tranh đứng bên cạnh thấy thế thì hết sức buồn cười.

 

Bạn Kiều Ấu có tốc độ đường truyền 2G quả nhiên chỉ là một cô bạn nhỏ.

 

-

 

Chẳng mấy chốc đã đến mười một giờ đêm. Chỉ còn một tiếng nữa là đến thời khắc giao thừa.

 

Bọn họ tìm đến một khách sạn, đứng trên ban công của khách sạn nhìn đồng hồ đếm ngược của tòa cao ốc đối diện.

 

Trình Điềm Tranh uống một ngụm nước trái cây, cảm thán nói: “Có tiền tốt thật đấy.” Có thể không cần chen chúc trên quảng trường đông người, hơn nữa góc xem này rất tốt, dường như khoảng cách đến bầu trời rất gần.

 

Cầng gần đến lúc 0 giờ, dường như thời gian trôi qua càng nhanh hơn.

 

Dưới lầu vẫn luôn vang lên tiếng ồn ào, náo nhiệt của đám đông, tầng hai mươi chín của khách sạn cũng rất yên tĩnh nhưng đi kèm với đó là gió thổi rất lạnh.

 

Kiều Ấu vẫn luôn nhìn vào đồng hồ đếm ngược ở cao ốc đối diện, chẳng bao lâu nữa đây chính là năm mới đầu tiên cô trải qua sau khi xuyên không đến thời đại này.

 

Cô không khỏi suy nghĩ trong đầu, thời gian trôi qua nhanh quá. Chỉ mới chớp mắt thôi, cô đã ở thời đại này một khoảng thời gian dài rồi.

 

Vào lúc còn ba phút nữa là đến 0 giờ, bầu trời đột nhiên nổ từng đợt pháo hoa.

 

Pháo hoa rực rỡ, đầy sắc màu, cứ quả này nối tiếp quả khác nở rộ trong màn đêm đen.

 

Từ từ những quả pháo hoa này ghép lại thành từng chữ lớn.

 

“Bạn nhỏ họ Kiều, chúc mừng năm mới. Mong năm mới rực rỡ hơn năm cũ.”

 

Trịnh Điềm Tranh và cậu bạn có dáng người vạm vỡ kia không nhịn được kêu lên đầy kinh ngạc, đột nhiên hai người họ lại bị nhét cơm chó đầy cả miệng.

 

Không chỉ có họ kêu lên đầy kinh ngạc mà đến cả mấy chục nghìn người đang đón giao thừa dưới lầu cũng bất ngờ bị nhét cơm chó.

 

Có không ít người trước tiên lấy điện thoại ra, mở ứng dụng quay video ra rồi ghi lại toàn bộ cảnh tượng này.

 

Ở một góc nào đó trong thành phố Bắc Kinh…

 

Kiều Thần cũng nhìn thấy được màn pháo hoa tầm cao chiếm diện tích rộng lớn trên bầu trời.

 

Có thể là do để bảo vệ thông tin riêng tư cho Kiều Ấu, thế nên cách xưng hô của hai lần này đều chỉ là “Người bạn nhỏ họ Kiều”, chỉ để lộ họ chứ không có tên.

 

Kiều Thần không nhịn được than phiền: “Chó chết, đây là thật sự muốn làm ông trẻ của mình rồi hay sao?”

 

Chẳng lẽ sau này cậu ta thật sự muốn làm ông đè đầu thằng cháu là mình?

 

Ở một góc nào đó nữa của thành phố Bắc Kinh…

 

Tiết Tâm mím môi nhìn pháo hoa đỉnh đầu, vẻ mặt không rõ là đang hâm mộ hay là thù hận.

 

Đêm giao thừa, cô ta đón giao thừa với mọi người trong nhà nhưng nhà cửa lại không có nhiều không khí vui mừng đón năm mới.

 

Không có cách nào cả, gần đây trong nhà xảy ra không ít chuyện. Chuyện lớn nhất là phiền phức bà nội gây ra không hề nhỏ, bây giờ vẫn còn đang bị giam trong ngục đợi tuyên án.

 

Nghe người trong nhà nói, có thể bà nội sẽ bị kết án chung thân.

 

Nhưng bà ấy cũng đã từng tuổi này rồi, nào trải qua được sự giày vò như vậy chứ? Nghe nói trước đây không lâu bà nội đã lâm bệnh nặng. Bà nội chính là trụ cột trong gia đình, ba của cô ta là điển hình của kiểu con trai ngoan của mẹ, không có chút lập trường nào, đều là bà nội nói gì thì chính là cái đó. Sau khi bà nội xảy ra chuyện, trong nhà đã âm u như mây đen giăng kín lối một khoảng thời gian dài.

 

Không biết tại sao mà trong lòng Tiết Tâm lờ mờ có một cảm giác.

 

Đó chính là sau khi trên thế giới này xuất hiện thêm một người tên là Kiều Ấu thì vận may của nhà cô ta lập tức tụt dốc không phanh.

 

Rõ ràng cô ta không có bất kỳ chứng cứ nào nhưng trong lòng cô ta lại cứ có một cảm giác như thế…

 

Kiều Ấu là đến để đòi nợ nhà cô ta mà.

 

-

 

Kiều Ấu hoàn toàn không biết chút gì về suy nghĩ của những người khác.

 

Cô xem màn pháo hoa rực trời kia, trong ánh mắt đầy sự kinh ngạc. Pháo hoa ở thời đại này thật sự rất đẹp.

 

Trịnh Điềm Tranh và bạn nam vạm vỡ kia đều hiểu rõ sự ngạc nhiên này không cần phải nói, chắc chắn là do người nào đó đứng bên cạnh làm ra.

 

Không chỉ hai người họ mà đến cả Kiều Ấu cũng chẳng mấy chốc đã nhận ra điều này.

 

Cô quay đầu sang, đôi mắt cười cong cong nhìn Cố Tây Khởi, dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của pháo hoa, ánh mắt anh sâu thăm thẳm tựa như trời sao.

 

Anh bỏ một cái chìa khóa vào túi áo khoác của cô, khóe môi hơi cong lên, nhẹ nhàng ôm cô: “Chúc mừng năm mới.”

 

Nụ cười của Kiều Ấu càng tươi hơn, giống như được rót thêm mật vậy, cô không kiềm được lòng mình mà ôm chặt lấy anh: “Chúc mừng năm mới.”

 

Trịnh Điềm Tranh và bạn nam vạm vỡ biết ý để lại không gian riêng cho bọn họ, còn hai người thì sang một căn phòng khác chào mừng thời khắc giao thừa.

 

Chẳng bao lâu sau, trên ban công chỉ còn lại Kiều Ấu và Cố Tây Khởi.

 

Đứng ở tầng hai mươi chín, gió thổi rất lạnh nhưng Kiều Ấu chỉ cảm thấy vòng ôm của Cố Tây Khởi vô cùng ấm áp.

 

Cách một lớp áo mỏng, dường như cô vẫn có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của đồng chí Cố.

 

Thình thịch, thình thịch.

 

Từng tiếng nối tiếp nhau, giống như một bản nhạc có giai điệu rõ ràng.

 

Chỉ là cứ ôm như thế, Kiều Ấu đã nhận ra một chỗ là lạ.

 

Bà trẻ không khỏi ngẩng đầu lên, nháy mắt, vẻ mặt đầy sự tò mò không hiểu tại sao, hỏi anh bằng chất giọng ngây thơ lại hồn nhiên: “Đồng chí Cố, sao cậu lại phải nhét chày cán bột trong túi quần thế?”

 

Đồng chí Cố độc thân gần hai mươi năm, một cái ôm đã bị vấy bẩn: …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.