Nghe đài phát thanh phát như vậy, tất cả học sinh trung học đều đồng loạt ngây người.
"Ông nội mày", đây là cách mắng chửi người khác theo xu hướng mới hay sao vậy?
Không những thế, Kiều Thần còn nói, cậu ấy thích nghe câu này? Cậu ấy có thù oán gì với ông nội của mình hả?
Sau vài giây, có lẽ Kiều Thần cũng ý thức được điều gì đó, cậu ấy lại bổ sung thêm một câu ngay sau đó: "Không phải ông nội, mà là ông trẻ. Tiên sư ông trẻ nhà mày!"
Nói xong, Kiều Thần giống như đang nghĩ mình ở trong quán bar với ánh đèn lập lòe với bảy màu khác nhau, cậu ấy chính là DJ số một của toàn trường. Thế là cậu ấy giơ hai tay lên, hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật, đối diện với microphone với cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt ở trong lòng.
Rõ ràng trước mặt cậu ấy không có ai, chỉ có mấy thiết bị thu chỉnh âm thanh, nhưng cậu ấy lại giống như một ông vua ở trong quán bar, vô cùng hưng phấn: "Lên lên, các anh chị em, cùng hô theo tôi nào, bên trái một câu tiên sư ông trẻ nhà mày, bên phải một câu tiên sư ông trẻ nhà mày. Ha ha, đúng vậy, tiên sư ông trẻ nhà mày!"
Trong các phòng học có loa đều sôi nổi ồ lên một trận. Kiều Thần đang hát rap sao? Bên trái vẽ rồng, bên phải vẽ cầu vồng, đây là một câu rap rất nổi tiếng trước kia. Những lời rap vừa rồi của Kiều Thần có hiệu quả kì diệu hệt như câu rap này.
Tại khối 11 - 16, đương nhiên Kiều Ấu và Cố Tây Khởi cũng nghe thấy lời nói vừa rồi của Kiều Thần.
Cố Tây Khởi cười nhạo một tiếng: "Đứa cháu ngoan." Xem ra là do anh vẫn cho quá ít đề, để cậu ta còn có sức mà nói mấy lời này.
Trẻ con không nghe lời thì phải làm sao? Đánh một trận là được rồi.
Vốn dĩ Kiều Thần chỉ định mắng chửi ông trẻ, cậu ấy chỉ xem microphone như thú vui giải khuây, nhưng dần dần lại tìm ra được thú vui từ microphone.
"Everybody, quẩy lên! Để tôi nhìn thấy những cánh tay của các bạn!"
Đám người Hề Vũ đứng một bên lo lắng không thôi, Lỗ Nhị không nhịn được mà bắt đầu mắng chửi: "Anh Thần như vậy là do bị Cố Tây Khởi áp bức đến thảm, nên nổi tính phản loạn. Cho nên mới chơi đùa với microphone như vậy."
Còn giơ hai tay lên nữa chứ, cậu ấy thật sự nghĩ rằng mình đang ở quán bar sao?
Tính toán sơ sơ, bọn họ đã lâu lắm rồi không đến quán bar chơi. Trước đây mỗi khi Kiều Thần rảnh rỗi đều đến quán bar giải khuây, nhảy disco, uống vài ly rượu. Nếu có em gái nào đến gần thì tâm sự với bọn họ, mọi người cùng nhau chơi xúc xắc hoặc chơi trò nói thật hay mạo hiểm, một đêm trôi qua rất nhanh. Còn bây giờ mỗi khi Kiều Thần rảnh rỗi thì ở nhà làm đề. Mỗi đêm đều bị mấy gười đứng canh làm bài.
Đối lập như vậy, cuộc sống hiện tại của Kiều Thần còn thảm hơn chữ thảm.
Kiều Thần còn định hò hét trong microphone, nhưng lúc này cuối cùng giáo viên quản lý phòng phát thanh cũng chạy tới, lập tức tắt tất cả thiết bị.
Bạn nữ MC lo sợ, bất an: "Thầy ơi, em… Em xin lỗi, em không kịp phản ứng."
Thầy vội nói: "Không liên quan đến em." Nói xong, ông ấy nhìn về phía Kiều Thần: "Kiều Thần đúng không? Lúc nãy hò hét trong micro hay lắm, chắc hẳn em cũng nên viết bản kiểm điểm đi."
Đây không phải là lần đầu tiên Kiều Thần viết bản kiểm điểm, cậu ấy bày ra vẻ mặt không sao cả mà nói: "Bản kiểm điểm 3000 chữ đúng không? Em biết rồi."
Không thể không nói, vừa rồi cậu ấy thấy rống lên vài câu, còn mắng vài tiếng "tiên sư ông trẻ nhà mày" rất sảng khoái. Thật sự sảng khoái.
Thầy giáo thấy dáng vẻ không sao này của cậu ấy thì cười một tiếng: "Không phải 3000 từ, là 10.000 từ. Ngày mai nộp cho thầy."
Kiều Thần: "..."
…
Lúc la lên thật sự rất đã, buổi tối khi đối diện với đống bài thi chất chồng như núi, còn cả bản kiểm điểm mười nghìn chữ, Kiều Thần trở nên suy sụp, ủ rũ.
Cậu ấy cáo trạng với bà trẻ: "Bà trẻ, cậu ta lấy việc công trả thù riêng!"
Làm gì có ai làm đề nhiều như thế này? Cậu ấy là con bò già hả? Như thế này rõ ràng là muốn khiến cậu ấy mệt chết đây mà!
Tất nhiên Kiều Ấu cũng nhìn thấy đống bài thi chất chồng như núi, nhưng cô cảm thấy cách làm của Cố Tây Khởi rất bình thường, cô từ từ nói: "Đồng chí Cố cũng là vì muốn tốt cho cháu. Cháu trai ngoan, nhớ nghe lời đồng chí Cố. Bà trẻ đi cắt một ít trái cây cho cháu ăn."
Trẻ con cần phải giáo dục bằng roi, nhưng cũng không thể thiếu táo ngọt. Muốn con ngựa chạy, đương nhiên phải cho ngựa ăn cỏ.
Sau khi Kiều Ấu đi xuống bếp, Kiều Thần lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc cậu đã cho bà trẻ của tôi uống bùa mê thuốc lú gì." Ấy thế mà khiến cô đứng chằm chặp về phía tên họ Cố này.
Cố Tây Khởi nhướng mày: "Không phải tôi cho cô ấy uống bùa mê thuốc lú, mà là chúng tôi cho uống bùa mê thuốc lú của nhau." Trước đây, anh không thể tưởng tượng bản thân mình và Kiều Thần sẽ ở trong cùng một phòng một cách yên bình như bây giờ.
Kiều Thần ghét anh, và thật ra anh cũng thấy Kiều Thần rất chướng mắt.
Trước đây anh đã từng cảm thấy Kiều Thần là một tên trời đánh thánh vật không học vấn không nghề nghiệp. Ngoại trừ gia thế tốt một chút thì những thứ còn lại không có cái gì ổn.
Chuyện Kiều Thần ở lại lớp, là do anh cố ý.
Trước cuộc chiến đó, anh cũng đã quyết định sẽ theo đuổi sự nghiệp. Vì đáp lại vô số lần khiêu khích trước kia của Kiều Thần, cho cậu ấy một lần giáo huấn khắc sâu trong ấn tượng của cậu ấy, nên anh đã cố ý tặng Kiều Thần một chuyện "kinh hỉ" đó là ở lại lớp.
Sự thật chứng minh, lần giáo huấn này khắc rất sâu, khiến Kiều Thần ghi hận anh rất lâu. Mà việc này, ngay từ đầu anh cũng đã đoán được.
Nếu không có Kiều Ấu, quan hệ giữa bọn họ có lẽ sẽ trở nên như nước với lửa, căm thù nhau, nhìn đối phương không thuận mắt, vĩnh viễn sẽ không có một ngày sẽ ở cạnh nhau bình yên như thế này. Có lẽ sẽ có một ngày, quan hệ giữa hai bọn họ sẽ trở nên ác liệt đến nỗi không có cách nào cứu vãn.
Nhưng ai mà ngờ lại xuất hiện một người tên Kiều Ấu, khiến mọi thứ trở nên khác biệt.
Kiều Thần nghe thấy những lời nổi da gà này thì bật dậy. Cho nhau uống bùa mê thuốc lú gì đó, đây là đang nhét thức ăn cho chó đúng không?
Cậu ấy há mồm, bày ra tư thế định mắng chửi.
Cố Tây Khởi đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của cậu ấy: "Là bề dưới thì phải có dáng vẻ của bề dưới, phải kính già yêu trẻ, hiếu kính trưởng bối, đừng bày ra dáng vẻ kỳ lạ quái đản kia trước mặt trưởng bối, hiểu không?"
Kiều Thần: …
Đây đúng là một cái tát vào mặt.
…
Không thể không nói Kiều Ấu và Cố Tây Khởi đốc thúc rất đúng chỗ, thành tích của Kiều Thần chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy được sự tiến bộ.
Trong lúc đốc thúc cháu trai học tập, Kiều Ấu cũng không quên việc học của mình. Tốt xấu gì cô cũng làm bà trẻ của người ta, cũng không thể kém hơn cháu trai của mình đúng không? Cho nên dưới sự nỗ lực của hai bà cháu, thời gian trôi qua rất nhanh.
Mấy tháng sau.
Kiều Thần thi đại học, lúc thi đại học thì lớp mười và lớp mười một được nghỉ. Kiều Ấu và Cố Tây Khởi đều dẫn cậu ấy đi thi. Thế nhưng ba và ông nội của Kiều Thần vẫn chưa đến nơi.
Kiều Hành Vượng tỏ vẻ rất vui mừng: "Dù sao con cũng có trưởng bối dẫn con đi, ba có thể lười biếng chút."
Lúc thi đại học là vào tháng sáu, sau khi Kiều Thần vào trường, Kiều Ấu và Cố Tây Khởi ở gần trường chờ cậu ấy đi ra.
Xung quanh đều là phụ huynh, hai gương mặt trẻ tuổi của bọn họ chen lẫn giữa một nhóm người trung niên thật sự quá bắt mắt. Có một vị phụ huynh học sinh không nhịn được mà tiến lại gần: "Các con tới đây theo em trai em gái trong nhà thi đại học sao?"
Kiều Ấu lắc đầu: "Không phải em trai hay em gái đâu ạ."
Vị phụ huynh này cũng rất nhiệt tình: "Vậy là cái gì?"
Kiều Ấu nhếch môi cười nói: "Là con cháu trong nhà."
Ở thời đại này, người trẻ tuổi nhưng bối phận trong nhà cao cũng gọi là không hiếm thấy, vì thế vị phụ huynh này thuận miệng hỏi: "Vậy con là cô của nó sao?"
Hai mắt Kiều Ấu híp lại thành hình trăng non: "Không phải, là bà trẻ ạ."
Kiều Thần vẫn luôn xưng hô với cô như vậy ở trường học, bởi vì Hề Vũ, Lỗ Nhị và Lưu Tân Vãng cũng gọi theo như vậy cho nên xưng hô thế này ở trong trường học cũng không đáng chú ý, mọi người đều cho rằng chỉ là xưng hô thân mật giữa bọn họ mà thôi.
Trên mặt vị phụ huynh lộ ra biểu tình kinh ngạc, nếu người này là bà trẻ, vậy chàng trai bên cạnh cô… Vẻ mặt phụ huynh trêu ghẹo nói: "Vậy cậu trai này, sẽ không phải là ông trẻ đấy chứ?"
Cố Tây Khởi biểu hiện rất tự nhiên hào phóng: "Là ông trẻ tương lai ạ."
Lúc trước anh cả Kiều và anh đã thực hiện một cuộc trò chuyện giữa đàn ông.
Ý của anh cả là, ông ấy không phản đối việc hai người qua lại với nhau, nhưng trước khi Kiều Ấu tới tuổi trưởng thành, bọn họ không thể ở bên nhau.
Đây cũng coi như là một khảo nghiệm nho nhỏ của anh cả dành cho anh. Có một người đàn ông đã khổ sở chờ đợi Kiều Ấu năm mươi năm, cho nên anh cả Kiều muốn nhìn xem, Cố Tây Khởi có thể cũng vì Kiều Ấu mà chờ đợi được như vậy hay không.
Mặc dù, hai năm so với năm mươi năm cũng không tính là gì cả. Nhưng anh cả vẫn muốn xem xem, Cố Tây Khởi có thể làm tới mức nào.
Sau khi vị phụ huynh đó rời khỏi, Kiều Ấu mới nhếch miệng: "Đồng chí Cố, sao cậu lại…"
Cố Tây Khởi khom lưng, đáy mắt giống như một ánh trăng dịu dàng: "Em còn nhớ lời Kiều Thần nói trước mặt toàn bộ thầy cô và học sinh trong trường lúc trước không?"
Kiều Ấu lập tức nhớ tới câu "Tiên sư ông trẻ nhà mày" của cháu trai.
Cô gật gật đầu: "Nhớ chứ."
Cố Tây Khởi cong cong môi: "Cho nên, nỗi khổ của câu mắng này, cứ để tôi nhận đi, tôi không sợ khổ."
Kiều Ấu cố ý nói: "Sao lại có người không sợ khổ cơ chứ?"
Cuối cùng, lời âu yếm của họ Cố cũng có đất dụng võ: “Tôi sẽ không sợ. Bởi vì, có cậu nên hẳn là rất ngọt ngào."
Nhịp tim của bà trẻ hẫng một nhịp. Có điều tục ngữ có câu, thua người không thua trận, cô ngẩng đầu nhỏ lên, vẻ mặt ngạo kiều mà bình luận bằng giọng nũng nịu: "Sến súa!"
…
Ngày có thành tích thi đại học, ánh mặt trời ở trên cao chiếu sáng rực rỡ.
Sau khi Kiều Thần bắt đầu kỳ nghỉ, mỗi ngày nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi, giống như một người rảnh rỗi. Nhưng khi tới ngày có thành tích thi đại học, cậu ấy cũng không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.
Nỗ lực lâu như vậy, bị ông trẻ tương lai chèn ép, bắt buộc làm nhiều đề thi như vậy, nếu lại không thi đậu, vậy không phải là chứng tỏ chỉ số thông minh của cậu ấy có vấn đề hay sao?
Lúc tra điểm, tay Kiều Thần hơi run rẩy, không dám nhìn thẳng.
Cố Tây Khởi cười nhạo một tiếng: "Để ông trẻ của cậu xem cho."
Kiều Thần hiếm khi không cãi lại. Cậu ấy nhắm chặt hai mắt, lần đầu tiên cảm giác không dám đối mặt.
Cố Tây Khởi giúp cậu ấy tra điểm, sau khi xem xong, anh lên tiếng: "Cũng được, với số điểm này có thể đậu được một trường đại học trong top 100."
Kiều Thần vội mở mắt nhìn thành tích của mình. Khi nhìn thấy tổng điểm, cậu ấy không nhịn được mà ngửa đầu lên trời cười to. Tuy rằng cậu ấy không thể đậu mấy trường đại học top đầu như Thanh Hoa, Bắc Đại các thứ, nhưng có thể đậu một trường đại học trong top 100, Kiều Thần cảm thấy vô cùng hài lòng.
Dù sao thì nửa năm trước, cậu ấy vẫn chỉ là một học sinh dốt chỉ có thể vào học trường nghề. Nhưng dựa vào nỗ lực hơn nửa năm, lúc này có thể vào trường đại học top 100, cậu ấy đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Kiều Thần nhìn số điểm trước mặt, rồi lại nhìn sang Cố Tây Khởi bên cạnh, nhất thời có chút hoảng hốt.
Cậu ấy chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, đối thủ một mất một còn của mình sẽ tra điểm cho mình.
Mà tên đối thủ một mất một còn này, bây giờ đã xưng ông trẻ với mình!
Má nó!
Đời người cứ như trò hề.
Ai có thể ngờ rằng, sẽ có một ngày cậu ấy lại là bề dưới của đối thủ một mất một còn của mình cơ chứ?
Kiều Hành Vượng cũng vô cùng hài lòng với thành tích này của con trai mình, cố ý làm một bữa tiệc vào đại học long trọng cho cậu ấy. Ông ấy mời rất nhiều bạn bè trong giới kinh doanh.
Lúc này, Kiều Thần xem như đã cho ông ấy nở mày nở mặt, khiến ông ấy rất tự hào nên đã mời rất nhiều khách đến. Ngoại trừ số ít người không có mặt, còn lại tất cả đều đến nơi chúc mừng.
Kiều Ấu không nhìn thấy thanh niên tri thức Tạ, thế nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Mọi người đã bắt đầu một cuộc sống mới, như vậy cũng tốt. Cô cũng hy vọng cả quãng đời còn lại của anh ấy, ngày càng tốt hơn.
…
Sau khi Kiều Thần tốt nghiệp, Kiều Ấu và Cố Tây Khởi lên học lớp mười hai.
Trong trường thiếu nhóm người Kiều Thần, Hề Vũ, Lỗ Nhị và Lưu Tân Vãng, bà trẻ nhất thời cảm thấy có chút không quen.
Sau khi vào đại học, Kiều Thần ở ký túc xá trong trường. Hề Vũ và Lỗ Nhị cuối cùng cố gắng học tập, thi đậu vào trường top 500, Lưu Tân Vãng thật sự là người không có thiên phú học tập, cuối cùng vào trường nghề. Nhóm anh em tốt bọn họ cứ như thế mà đường ai nấy đi.
Kiều Ấu nhìn lớp học đang nghiêm túc học tập, trong giọng nói mang theo vài phần buồn bã: "Đến sang năm chúng ta cũng phải đường ai nấy đi."
Trịnh Điềm Tranh, cậu bạn vạm vỡ và các bạn học khác đã học chung cả một học kỳ, sau khi thi đại học xong, tất cả bọn họ cũng sẽ đường ai nấy đi.
Cố Tây Khởi xoa xoa đầu cô, nói chắc nịch: "Chúng ta sẽ không đường ai nấy đi."
Lỗ tai vô cùng thính của cậu bạn vạm vỡ nghe đến thế thì không nhịn được mà quay đầu xuống trêu ghẹo: "Bạn học Kiều Ấu, lúc này trích lời của tổng giám đốc bá đạo của cậu có thể sử dụng được đó."
Ở thời đại này lâu như vậy, Kiều Ấu cũng hiểu sơ sơ về trích lời của tổng giám đốc bá đạo là gì. Cô cũng biết lúc trước mình đã gây ra chuyện khôi hài thế nào.
Trách không được mỗi khi cô trích lại lời của tổng giám đốc bá đạo, mọi người xung quanh đều có phản ứng kỳ lạ như thế.
Gần đây cô đã không dùng mấy câu đó nữa.
Có điều nếu cậu bạn vạm vỡ đã nói như vậy, tất nhiên cô sẽ thỏa mãn yêu cầu của người ta.
Còn không phải chỉ là trích lời của tổng giám đốc bá đạo sao? Có phải là cô chưa từng nói đâu!
Bà trẻ hơi nâng cằm Cố Tây Khởi: "Đương nhiên không có khả năng đường ai nấy đi, đồ tốt ở khắp thiên hạ này chỉ thuộc về tôi, bao gồm cả anh. Cho nên, cả đời này anh chỉ có thể là người đàn ông của tôi!"