Chương 120 – Phần 1 ( Chương này ~1OK từ, chia làm 2 phần nhé ! )
Ta phong thần trong trò chơi kinh dị ( Tên gốc : 我在无限游戏里封神 )
Tác giả : Hồ Ngư Lạt Tiêu
Edit: Hằng Nguyễn
📚 Trước khi Mộc Kha kịp phản ứng, Bạch Liễu đã một tay túm lấy cổ áo sau của Mộc Kha, lúc này vẫn chưa hoàn hồn, giữ cậu đứng vững, sau đó xoay người lướt qua Lưu Hoài cụt hai tay, nắm chặt roi xương cá trong tay, đôi mắt Bạch Liễu trong veo thở gấp: "Mở cửa đi, Mộc Kha, trò chơi còn chưa kết thúc."
Lưu Hoài mặt trắng như giấy, đột nhiên cắt ngang lời Bạch Liễu, ánh mắt run rẩy dừng trên mặt Bạch Liễu một hai giây: "Chờ đã, anh hứa nếu còn sống sẽ cứu Giai Nghi chứ?"
Bạch Liễu: "Tôi hứa."
Lưu Hoài nhắm mắt lại, trước mặt cậu ta xuất hiện một bao cổ tay.
【 hệ thống nhắc nhở: Đạo cụ (bao cổ tay yếm thế), sau khi chú chó tội nghiệp phóng túng bị tổn thương thì có thể dựa vào sự lạc quan của mình để trì hoãn sát thương trong 14 giờ, nhưng sau 14 giờ nếu vẫn chưa vượt cửa thì sát thương sẽ bị cộng dồn lên người chơi】
*Bao tay của Lưu Hoài tên gốc là 犬儒护腕 ( có liên quan đến chủ nghĩa khuyển nho, chủ nghĩa chó cắn gì đó nên phần giải thích mới có con chó, mn muốn biết thêm thì search google nhé )
"Đạo cụ này vốn là để dành lại cho Lưu Giai Nghi dùng lúc chạy trốn, nhưng bây giờ xem ra ..." Lưu Hoài cười khổ, "Em ấy không cần dùng cũng được."
Phù thủy nhỏ có kỹ năng hồi máu thực sự không cần những vật phẩm cấp thấp trì hoãn sát thương như thế này để bảo vệ bản thân.
Lưu Hoài quay đầu nhìn Bạch Liễu, nụ cười trên mặt càng ngày càng chua xót và nhẹ nhõm: "Tôi cũng không có tay để sử dụng, cho anh đấy, Bạch Liễu."
Bạch Liễu không nói nhiều, trực tiếp cầm lấy bao cổ tay, sau đó nhìn thoáng qua Mộc Kha đang đứng ở cửa.
Mộc Kha quay đầu nhìn Bạch Liễu, sau khi xác định Bạch Liễu không hề dao động, cậu cũng hít một hơi thật sâu, đưa tay run run mở cửa.
Lúc này là 8 giờ 40 phút sáng thứ tư.
Tầng một, lối đi an toàn.
Cô y tá co rúm người sợ hãi đứng cách lối đi an toàn một khoảng, nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay chỉ vào lối đi tối đen như mực: "Ở đằng kia, từ lầu 1 đi xuống chỗ ngoặc có một lối vào đường hầm, từ đó đi tiếp sẽ có thể trực tiếp đến giáo đường của viện mồ côi, chúng ta dừng ở đây thôi."
Vừa nói xong, cô ta thấy Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ nghiêng người đi vào không chút do dự, liền không nhịn được gọi bọn họ: "Trước 9h không được phép rời khỏi phòng bệnh! Tôi chỉ đưa hai người ra ngoài xem thôi, không thể tùy tiện ——"
Miêu Cao Cương mặt lạnh tanh bước nhanh vài bước đến gần y tá, dáng vẻ ông ta cao to, duỗi tay ra bóp chặt lấy cổ của cô rồi khẽ vặn một cái, khớp cổ của y tá phát ra tiếng xương bị gãy "krắc" giòn giã.
Cô ta mở to mắt kinh ngạc, đồng tử giãn ra, toàn thân vô lực từ từ ngã xuống.
"Cha!?" Không riêng gì y tá bị sốc trước khi chết, Miêu Phi Xỉ cũng thất kinh, "Cha giết NPC làm gì?! Chúng ta bị phản phệ thì sao!"