Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 364: Chương 422 + 423 - Quyển 5 Khiêu chiến




Chương 422 – Khiêu chiến

Nước biển bị gió thổi bay rào rạt theo những con sóng nhấp nhô đánh tới tấp vào Thần Điện u tối trên hòn đảo biệt lập.

Triều cường cuộn trào sóng ngầm, bầu trời xám xịt và đen kịt, những đám mây đang tụ lại, trời sắp mưa lớn.

Tà Thần ngồi bên bàn đá nhìn nhà tiên tri đang cúi đầu.

Ông ta chống cằm, toàn thân toát lên vẻ lười nhác nghiêng người sang một bên, cụp mắt xuống không chút cảm xúc: "Đối với loài người, 658 dòng thế giới thực sự là một giấc mộng dài."

"Lục Dịch Trạm, cậu đã sửa đổi ký ức của tất cả mọi người bao gồm cả hợp chất diễn sinh của ta đến ba lần để che đậy những sự kiện bi thảm thực sự xảy ra trên thế giới này, dùng một hòa bình giả tạo tô son trát phấn cho trận chiến sắp nổ ra."

"Cậu có nhớ quỹ đạo thực tế của thế giới là thế nào không?"

"Hay cậu đã đắm chìm trong thực tại giả dối này và đã quên đi tất cả những gì đã xảy ra?"

Bạch Lục lãnh đạm nhướng mắt: "Nhưng dù có trì hoãn che đậy thế nào đi nữa thì cậu vẫn luôn phải đối mặt với tất cả."

"Tỉnh lại đi."

Hơi thở nhà tiên tri ngồi đối diện gã trở nên dồn dập.

Lục Dịch Trạm đang nằm trên giường bệnh chật hẹp khẽ động đậy ngón tay, mí mắt anh nhấp nháy, tựa như sắp tỉnh lại sau một giấc mộng không yên, khóe miệng khô khốc khẽ thì thào:

"... Đừng đi vào con đường đó."

"Bạch Liễu."

Bạch Liễu mới tỉnh dậy hôm trước, hôm sau đã xuất viện.

Tất nhiên là quyết định này bị phản đối toàn tập, mọi người đều muốn hắn ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày, nhưng Bạch Liễu là kiểu người đã quyết định rồi thì không bao giờ thèm quan tâm đến ý kiến của mọi người, thế nên tối đó hắn lạnh nhạt vừa nói mình muốn xuất viện thì sáng hôm sau đã làm xong các thủ tục xuất viện hết rồi.

Đợi đến khi Mục Tứ Thành thi xong, ba chân bốn cẳng vội vã chạy đến bệnh viện để thăm Bạch Liễu thì giường bệnh đã được dọn sạch sẽ.

Mục Tứ Thành lên án kịch liệt loại bệnh nhân cứng đầu cứng cổ không nghe lời như Bạch Liễu.

Vì thế cậu gọi điện mắng Đường Nhị Đả: "Anh trông coi kiểu gì mà để Bạch Liễu tự mình xuất viện vậy hả! Anh không biết cản lại hay sao! Hả! Lỡ xảy ra chuyện gì thì anh chịu trách nhiệm nổi không?! Nếu tôi canh bệnh thì ..."

Đường Nhị Đả lạnh giọng ngắt lời Mục Tứ Thành: "Theo đức hạnh trông nom Bạch Liễu của cậu thì chắc tối hôm qua Bạch Liễu xuất viện luôn rồi."

Mục Tứ Thành: "......"

Cái đệt.

"Tôi cản Bạch Liễu mãi cậu ta mới chịu ở thêm một đêm." Đường Nhị Đả cũng đau đầu, "Nhưng cậu cũng biết rồi đấy, người này mà đã định làm gì thì cậu cũng chỉ có thể nghe theo."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.