Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 438: Hết Trường trung học tư thục Kiều Mộc




Chương 509 – Nhà tiên tri đời tiếp theo

Edit: Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

(*) Chương này Bạch Liễu đã về hiện tại nên xưng hô sẽ quay lại theo đúng hiện tại nhé.

Trong lớp học.

Mục Tứ Thành vẫn còn say ngủ ở hàng ghế sau, Bạch Liễu mở trang cuối cùng của quyển vở nháp.

Ở trang cuối là hình vẽ một người nhỏ bé cầm hai cây kem ngồi một mình bên bồn hoa, người nhỏ cúi đầu nhìn vị trí nhúm chó con xuất hiện, như đang chờ đợi nó xuất hiện một lần nữa và nói rằng nó muốn ăn kem trên tay hắn.

Mà lần này, hắn sẽ cho nó.

Bạch Liễu đóng quyển vở nháp lại, vẻ mặt vẫn bình thản.

Hắn không có đoạn ký ức này, tất cả những thứ liên quan đến Hắc Đào xuất hiện trong trí nhớ của hắn dường như đã bị thứ gì đó cố tình tẩy rửa, không để lại dấu vết —— giống như kí ức của hắn và Tạ Tháp trước đây.

Không khó đoán rằng ký ức này cũng đã được gấp lại.

Bạch Liễu vẫn như cũ đặt 【 mỏ neo 】xung quanh hắn để thu hút hắn vào trò chơi, mặc dù cuối cùng hắn cũng đã nhập cuộc.

——thậm chí còn đi đến giai đoạn khiêu chiến.

"Két ——"

Cửa phòng học bị đẩy ra, Mục Tứ Thành đang ngủ ngon lành ở hàng ghế sau đột ngột tỉnh lại, cậu nhìn thấy một bóng người thấp bé lẻn vào từ bên ngoài phòng học, theo bản năng liền chuẩn bị vươn móng vuốt ra ngoài.

"Từ từ." Bạch Liễu thản nhiên nói, "Đây là người đưa chúng ta lên núi."

Bóng người đi tới trước mặt Bạch Liễu, chính là Bào Khang Nhạc với đôi mắt đỏ hoe, cậu ta nhìn Bạch Liễu dữ tợn: "Mày thích trò chơi kinh dị đúng không? Vậy mày dám đánh cược với tao không?"

Bạch Liễu thuận theo dòng nước tiếp lời: "Đánh cược gì?"

"Nhảy vào hồ thi đại học, hoàn thành tất cả các câu hỏi rồi an toàn quay trở lại." Bào Khang Nhạc nói, "Ai làm xong trước sẽ thắng".

"Người chiến thắng sẽ..."

Bào Khang Nhạc đang vắt óc suy nghĩ phần thưởng thật hấp dẫn thì thấy Bạch Liễu thong thả đứng lên: "Được rồi, đi thôi."

Bào Khang Nhạc sửng sốt: "Mày đồng ý?"

"Tôi đã đồng ý một lần rồi." Bạch Liễu cười, "Không cần lãng phí thời gian, đi thôi."

Bên cạnh hồ thi đại học trên núi.

Lục Dịch Trạm một tay nâng trọng kiếm cắm xuống đất, lặng lẽ nhìn xuống bóng mình dưới hồ.

Nước trong hồ lăn tăn gợn sóng, khuôn mặt Lục Dịch Trạm cũng vì vậy mà đung đưa, mờ mịt, vết thương ngoài da chằng chịt nhưng vẻ mặt lại rất trầm tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.