Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 452: Tiếng hét thảm thiết của giám mục lại vang lên




Chương 523 – Tiếng hét thảm thiết của giám mục lại vang lên

Edit: Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Sau màn khiêu vũ, thay vì đưa ra yêu cầu như thường lệ thì lần này nó lại trò chuyện với khách.

"Công việc của ngài là gì vậy?" Nó thận trọng hỏi.

Vị khách dừng lại một chút rồi cười khẽ: "Ta tưởng quy định của hòn đảo là không được dò hỏi khách?"

Nó lập tức căng cứng người, vừa định giải thích thì lại nghe thấy vị khách cười nói: "Ta không làm gì cả, chỉ là một kẻ nhàn rỗi thích chơi game mà thôi."

Nhận thấy người kia không bận tâm đến câu hỏi của mình, nó thở phào trong lòng, ngập ngừng hỏi thêm, "Vậy tại sao ngài phải rời đi đột ngột như vậy?"

"Chà, cái này à?" Vị khách suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Thật ra, ta không thể đến thế giới này".

"Chỉ khi nào có người cầu nguyện và triệu hoán thì ta mới có thể đến, lần này ta có thể ở đây lâu như vậy bởi vì gã không ngừng triệu hoán ta, ước nguyện với ta."

"Nhưng bây giờ gã đã ngừng triệu hoán, cho nên ta phải rời đi."

"Vậy tôi cầu nguyện cho ngài đến có được không?" Nó hỏi.

"Không được, cậu không tin vào ta." Vị khách phá ra cười, ông ta thản nhiên nói, "Ta có thể thấy một niềm tin vững chắc trong linh hồn cậu."

Nó ngẩn người: "Niềm tin vững chắc ...?"

"Cô ta rất đẹp." Người khách cười "Niềm tin của cậu cũng rất đẹp".

Nó ngồi đờ đẫn một lúc rất lâu, rất lâu rồi mới cất giọng khàn khàn, cười đáp: " ..... Vâng, tôi cũng nghĩ vậy."

"Đêm nay cậu muốn rời đảo đi đâu nào?" Vị khách hỏi nó như thường lệ, "Cậu có muốn điều gì khác nữa không?"

Nó cúi đầu, từ từ siết chặt mạng che trong tay, ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ hoe nhưng giọng điệu lại vô cùng dứt khoát: "Tôi muốn rời khỏi hòn đảo này vĩnh viễn."

"Tôi muốn giết tất cả những gã đàn ông trên hòn đảo này!"

"Đó là điều ước duy nhất của tôi đêm nay, được không?"

Vị khách chăm chú nhìn nó một lúc, rồi đột nhiên nở nụ cười thú vị: "Cậu đang —— "

"—— hứa nguyện với thần sao?"

"Hứa nguyện với thần phải trả một cái giá rất đắt, cậu có chấp nhận không?"

Nó tinh ý nhận ra điều này khác hẳn với các yêu cầu trước đây của mình, ánh mắt của vị khách khiến nó run lên, sống lưng tê dại nhưng nó vẫn gật đầu: "Nếu ngài có thể biến nó thành hiện thực, bất cứ giá nào tôi cũng có thể chấp nhận!"

"Ôi, người trẻ tuổi! Chỉ khi còn trẻ cậu mới có thể nói những điều bốc đồng như vậy." Vị khách mỉm cười.

"Vừa cách đây không lâu gã cũng nói với ta như thế."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.