Trọng Sinh: Bất Mộng Ly Khai

Chương 33: Chương 33




Sáng hôm sau, Giang Ly bị đánh thức bởi chiếc đồng hồ báo thức mà chính cô đặt.
Cô thở dài một hơi, đành phải đi làm dù đầu vẫn còn choáng váng, bệnh thì chưa khỏi hẳn.
“ồn quá, tắt báo thức đi," Trạm Lục Hành mơ màng lẩm bẩm, tiện thể xoay người ôm cô vào lòng chặt hơn.
Giang Ly nghĩ đến việc anh đã ném mất chiếc nhẫn của cô, lứa giận lại bùng lên.
Cô không muốn để ý đến anh, nhưng nếu không gọi anh dậy, với cái kiểu ôm gấu này, cô cũng không thoát ra được.
"Tôi phải đi làm, thả tôi ra"
Trạm Lục Hành nhắm mắt, bàn tay lần mò trên mặt cô, cuối cùng đặt lên trán. “Em vẫn còn sốt, đi làm cái gì.
“Tôi không đi không được" Giang Ly gồng sức đẩy anh ra, muốn thoát khỏi vòng tay anh.
Trạm Lục Hành cuối cùng mở mắt, nhíu mày nhìn cô với ánh mắt mơ màng. “Em định thành người cuồng công việc à? Yêu việc đến mức này sao?"
Giang Ly quay đầu đi, không muốn trả lời anh.
Thấy cô không nói gì, Trạm Lục Hành tưởng cô muốn ngủ thêm, liền nhằm mắt lại, tiếp tục ôm chặt cô.
“Thả tôi ra! Tôi sắp trễ giờ rồi!" Giang Ly lại cố sức vùng vẫy.
Lần này Trạm Lục Hành đã tỉnh hẳn, cuối cùng cũng chịu buông tay.
Giang Ly ngồi dậy, nhanh chóng rửa mặt, thay đồ, xách túi xuống lầu.
Khi cô đang hâm nóng sữa trong lò vi sóng, Trạm Lục Hành cũng từ trên lầu bước xuống.
“Không phải lại là sữa và bánh mì chứ?" Trạm Lục Hành nói với vẻ không thể tin nổi. “Ngày nào em cũng sống dựa vào hai thứ này sao?"
"Liên quan gì đến anh."

Giang Ly thầm mắng trong lòng, mặt không biến sắc, tiếp tục uống sữa.
Cô lấy điện thoại ra gọi xe.
Trạm Lục Hành lập tức giật lấy điện thoại từ tay cô.
"Này!" Giang Ly ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh. “Trả điện thoại lại cho tôi!"
"Tôi đưa em đi."
“Không cần!”
Trạm Lục Hành không thèm cãi thêm, đút điện thoại vào túi quần mình.
Giang Ly cảm thấy đầu càng thêm choáng vì tức, nhưng cuối cùng đành bất lực ngồi lên xe anh.
“Em đã mang thuốc chưa?"
"...Rồi."
Xe lăn bánh, cả hai không nói với nhau câu nào, Giang Ly xoay người, quay lưng về phía anh.
Trạm Lục Hành nhìn dáng vẻ cô như vậy, biết cô vẫn còn giận chuyện chiếc nhẫn, liền tức tối lên tiếng, “Chỉ là một chiếc nhẫn rẻ tiền, có đáng để em giận đến thế không?"
Giang Ly căng cứng lưng, lửa giận trào dâng. Đó là 1 triệu đấy! Đồ phá của!
Khi xe đến công ty, Giang Ly lập tức mở cửa xe, xuống rồi bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Trạm Lục Hành nhìn bóng lưng cô, lắc đầu bất lực, đạp ga rời đi.
Giang Ly ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, hai tay ôm lấy đầu
Cô vẫn chưa khỏi sốt, nhưng chỉ cần cô có mặt ở công ty, nhóm Minh Quần sẽ không dám làm trò

Giang Ly uống thuốc, uống, rồi cầm điện thoại, đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội:
Tuyển tài xế toàn thời gian, có thể làm ngay. Nhờ mọi người giới thiệu.
Trải qua chuyện suýt phải ngủ ngoài đường khi tim em trai và lần này bị ốm, Giang Ly cảm thấy mình thực sự cần một chiếc xe.
Mẹ cô không cho phép cô lái xe, vậy thì trước hết thuê tài xế để "mượn" xe ra ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông. Là Kỳ Chính.
Giang Ly vội vàng bắt máy, "Alo? Kỳ Chính, Giang Thần vẫn ổn chứ?"
“Ổn, cậu ấy rất tốt.
Nghe vậy, Giang Ly thở phào nhẹ nhõm.
“Chị, em thấy chị đăng tuyển tài xế, em có thể thử được không?"
Giang Ly ngạc nhiên, không ngờ lại là tình huống này, “Chị cần tài xế toàn thời gian, em phải đi học, không tiện đâu"
“À, Kỳ Chính có chút thất vọng, “Nhưng trường em yêu cầu thực tập ngoài, em muốn thử xem."
Giang Ly có ấn tượng tốt với chàng trai này, bèn nói, “Em có thể đến công ty chị thực tập, xem có vị trí nào em thich không.
“Thật ạ?!" Kỳ Chính phấn khích hỏi.
“Tất nhiên rồi. Chị sẽ cho em số điện thoại của trợ lý chị, em liên hệ với cô ấy để chốt chi tiết nhé."
Giang Ly cảm ơn rồi cúp máy, gửi số điện thoại của Lý Hiểu Quân cho Kỳ Chính.
Lần Giang Thần mất tích vừa rồi, Kỳ Chính đã giúp đỡ rất nhiều. Thông qua cậu, cô có thể theo dõi tình trạng của Giang Thần, điều này thật sự cần thiết.
Đột nhiên. Giang Ly nghĩ đến điều gì đó và cọi lại cho Kỳ Chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.