Hà Uyển Ngâm là một trong những phiên dịch viên của hội nghị ngoại giao quan trọng này.
Số lượng người tham dự rất đông, nhưng Hà Uyển Ngâm vẫn tiến hành công việc một cách trôi chảy, không chút sai sót.
Giữa hội trường, một ánh mắt từ xa xuyên qua đám đông, nhìn chăm chú vào Hà Uyển Ngâm.
Cận Thận Chi nhìn Hà Uyển Ngâm đang tập trung lắng nghe đại biểu phát biểu rồi phiên dịch. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Hà Uyển Ngâm không hề dừng lại, chỉ bình tĩnh lướt qua.
Ánh mắt Cận Thận Chi khẽ run, sau đó mới kiềm chế lại, tập trung vào hội nghị.
Sau khi hội nghị kết thúc, Hà Uyển Ngâm đi bên cạnh thủ trưởng, tiếp tục công việc tháp tùng.
Cô không hề liếc nhìn Cận Thận Chi lấy một lần.
…
Bầu trời âm u, không khí dường như cũng trở nên nặng nề, ngột ngạt.
Một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lá cây chậm rãi chạy vào đường Bình Giang.
Người lính lái xe nhìn vào kính chiếu hậu, dè dặt lên tiếng: “Thủ trưởng Cận, hội nghị lần này kéo dài ba ngày, chúng ta về khách sạn trước ạ?”
Cận Thận Chi chậm rãi mở mắt, nhìn thoáng qua hồ nước ở phía xa ngoài cửa sổ, ừ một tiếng.
Mặt hồ phẳng lặng dưới bầu trời u ám, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, khó thở.
Đúng lúc này, chiếc xe đang bon bon bỗng phanh gấp!
“Thủ trưởng Cận, anh không sao chứ?” Người lính quay lại nhìn.