Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi

Chương 58: Chương 58




Nhờ có cục sữa nhỏ, Tô Y Điềm cuối cùng cũng thoát khỏi nanh sói.

Nhưng Tiêu Cảnh Hoằng vẫn tìm lý do rất hợp lý để ăn đậu hũ của nàng.

“Nàng nằm bên cạnh ta đi, nếu không ban đêm ta phát sốt thì phải làm sao?”

Với câu nói này, Tiêu Cảnh Hoằng ngang ngược kéo Tô Y Điềm lại nằm bên cạnh mình rồi ôm chặt nàng cả đêm.

Có điều chắc là ông trời cũng gai mắt với những hành vi càn rỡ của Tiêu Cảnh Hoằng cho nên đến đêm thì hắn sốt thật.

Vậy mà từ đầu đến cuối dù đã lâm vào mê man thì Tiêu Cảnh Hoằng vẫn không chịu buông Tô Y Điềm ra một chút nào.

“Không được đi… không cho nàng đi…”

Hắn cứ lẩm bẩm bên tai Tô Y Điềm như vậy đến nỗi nàng phải xoa lưng dỗ dành hắn liên tục: “Thả tay ra nào, ngươi cứ nắm chặt như thế thì ta không thể lau người cho ngươi được.”

Lúc này Tiêu Cảnh Hoằng mới hé mắt ra, nhưng chẳng biết hắn tỉnh táo được bao nhiêu phần, chỉ nghe thấy hắn lẩm bẩm mãi: “Nàng sẽ đi… nếu buông ra nàng sẽ rời khỏi ta…”

Cực chẳng đã, Tô Y Điềm phải vuốt nhẹ mi tâm đang nhăn tít của hắn, rồi nhỏ giọng trấn an: “Hiện tại thì không, được chưa?”

Vật vã cả một đêm, cả ba người đều mệt rã rời, đến tận mặt trời lên cao thì Tô Y Điềm mới mở mắt tỉnh dậy.

Tiêu Cảnh Hoằng dường như đã lấy lại tinh thần dù sắc mặt vẫn còn rất nhợt nhạt.

“Dậy rồi?” Hắn nhướng mày mỉm cười nhìn Tô Y Điềm đang ôm trường bào của mình trên người, vẻ mặt ngả ngớn.

Như thể con chim công đực xòe đuôi khoe mẽ.

Nhìn đi, nói không thích mà lại ôm hắn ngủ cả đêm đến mức trời sáng bảnh mắt rồi còn chưa chịu tỉnh.

Tô Y Điềm lừ mắt ném xoạch chiếc áo choàng về phía hắn rồi lạnh mặt đứng dậy vấn sơ lại mái tóc dài, nhạt giọng hỏi: “Tình hình này có thể rời khỏi nơi này được chưa?”

Tiêu Cảnh Hoằng gật đầu, chống kiếm xuống đất: “Đi thôi, nán lại đây cũng không ổn.”

Mới sáng đã bị trêu chọc, Tô Y Điềm có chút không vui, gương mặt hằm hằm ôm cục sữa nhỏ đi đằng sau, để Tiêu Cảnh Hoằng cầm kiếm làm hoa tiêu dẫn đường.

Hiện tại bọn họ còn chưa hoàn toàn thoát khỏi hung hiểm, cho nên Tiêu Cảnh Hoằng cũng cảm thấy bản thân mình đi trước thăm dò sẽ an tâm hơn.

Ba người nối đuôi nhau dò dẫm trên con đường mòn lọt thỏm trong khu rừng rậm.

Đằng xa loáng thoáng có tiếng âm thanh dồn dập trên mặt đất.

Tiêu Cảnh Hoằng áp sát tai xuống để nghe cho rõ, ước chừng phía trước phải là một đội quân mấy chục người.

Không biết người đến là ai, Tô Y Điềm ôm cục sữa nhỏ lui về đằng sau, muốn tìm một chỗ kín đáo ẩn nấp trước.

Chỉ là vừa mới quay người, phía đằng xa đã phảng phất bụi trắng bay lên.

Đằng sau cũng có người đang đi đến.

Tình hình này có vẻ như bọn họ đã bị bao vây tứ phía.

“Bây giờ phải làm sao? Chạy hay không chạy đây?” Tô Y Điềm hét lớn.

Tiêu Cảnh Hoằng mím môi, tay lăm lăm kiếm nâng lên ngang mày, sát ý hừng hực tỏa ra bốn phía.

“Lát nữa nếu người đến là đám hắc y nhân, ta sẽ cố gắng cầm chân bọn chúng, nàng ôm cục sữa nhỏ lăn xuống dốc núi, đêm qua ta có nghe thấy tiếng nước ùng ục chảy, chắc chắn phía dưới có một con sông lớn, cứ men theo đó chạy đến vùng hạ lưu, chỉ cần nhập thành, đưa áo choàng kèm ngọc bội của ta ra, chắc chắn nàng và cục sữa nhỏ sẽ được an toàn…”

Tô Y Điềm bạnh mặt nhìn Tiêu Cảnh Hoằng, nàng tất nhiên sẽ không hỏi những lời dư thừa hay giả bộ lôi kéo.

Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, điều tối quan trọng nhất là giữ được tính mạng và không trở thành vật chướng ngại cho người khác.

“Được.”

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, Tô Y Điềm buộc chặt cục sữa nhỏ vào trong ngực, trường bào kéo đến tận đầu, từ từ lùi vào bụi cây gần đó, căng mắt quan sát xung quanh.

Lá cờ màu đỏ bay in gia huy của Mạnh thị bằng chỉ vàng bay phần phật trong gió.

“Là Mạnh Cẩn!!!”

Đoán chừng đám người Lưu Chỉ, Thôi Minh và Thương Liễu đã gửi thư xin cứu viện đến Mạnh Cẩn đang đóng quân gần đây nên ông đến rất nhanh, chỉ mất một ngày một đêm đã có mặt ở nơi này.

Tiêu Cảnh Hoằng mừng rỡ, đưa tay lên môi huýt sáo ba tiếng dài như một ám hiệu nhận diện.

Đúng lúc này, đoàn người ngựa đằng sau bọn họ cũng đã ập đến.

Tiêu Cảnh Hoằng cảnh giác, xoay mũi kiếm ra, chuẩn bị ra sức c.h.é.m g.i.ế.c tử địch lại thấy Tô Y Điềm vọt ra từ chỗ trốn, âm thanh cao vút bởi vì sự phấn khích cực độ.

“Bàng Trân Trân, Bàng tiểu thư.”

“Dì xinh đẹp đến rồi.”

Trước mặt bọn họ là nữ tử mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ rực, tóc cột cao đến đỉnh đầu, đang ra sức vung roi da thúc và hông ngựa.

Nhìn cách gọi của hai mẹ con Tô Y Điềm, đối phương có vẻ là người có quan hệ thân thiết với bọn họ.

Cuối cùng, không chỉ một mà đến hai nhóm quân đến cứu viện, đưa ba người Tiêu Cảnh Hoằng, Tô Y Điềm và cục sữa nhỏ trở về vùng núi Tây Nam ngoại thành Định Châu rộng lớn, nơi Mạnh Cẩn đang đóng quân ở đây.

*

Vừa hội ngộ với Tiêu Cảnh Hoằng, Lưu Chỉ đã khóc nấc lên như một đứa trẻ khiến cục sữa nhỏ cũng phải bĩu môi chê cười.

Mạnh Cẩn sắp xếp cho bọn họ ở tại một biệt viện khang trang kín đáo vùng ngoại thành Định Châu.

Rất nhanh, đội ngũ y sư đã có mặt để xử lý vết thương trên vai cho Tiêu Cảnh Hoằng.

Tô Y Điềm và cục sữa nhỏ không có vấn đề gì, được đưa đi tắm rửa sạch sẽ.

Đón Tô Y Điềm bước ra từ tịnh phòng bốc khói là Bàng Trân Trân cùng bàn ăn gần mười món đủ sắc đủ vị.

Đợi Tô Y Điềm uể oải ngồi xuống nâng đũa lên, Bàng Trân Trân mới bắt đầu thể hiện độ hóng hớt của mình.

“Người kia… thật sự là phụ thân ruột của cục sữa nhỏ à?”

Đừng nhìn Bàng Trân Trân được dạy dỗ nghiêm khắc như vậy mà lầm tưởng, tính cách phản nghịch của nàng ấy đã ăn sâu vào trong máu.

Sau một quãng thời gian qua lại thân thiết, Tô Y Điềm mới phát hiện ra khía cạnh này của Bàng Trân Trân.

Tin đồn đã lan xa, muốn giấu cũng không thể giấu được, vả lại Bàng Trân Trân lại hết lòng nghĩa hiệp từ tận Lộc Thành mang theo một tiểu đội do mình đích thân bỏ tiền ra thuê từ tiêu cục tọa trấn nổi tiếng ở Lộc Thành đến đây cứu viện, Tô Y Điềm cảm thấy không cần thiết phải tìm cớ nói dối, nhẹ nhàng gật đầu.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

“Hèn chi…” Bàng Trân Trân lẩm bẩm.

“Hèn chi gì?” Tô Y Điềm gặm một chiếc đùi dê nướng thơm phức, hàm hồ hỏi lại.

“Hèn chi Tề tiên sinh không lọt được vào mắt của cô chứ sao.” Bàng Trân Trân che miệng cười: “Nhìn phụ thân của cục sữa nhỏ đi, đích thực là hạc giữa bầy gà mà, cô không ưng cũng là phải.”

Tô Y Điềm hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức xuống tay đập tan ảo tưởng của Bàng Trân Trân.

“Đẹp thì có đẹp, nhưng tính tình thối hoắc, lại khinh người, luôn coi mình là trung tâm vũ trụ, thích tính kế người khác, tự cho mình là đúng, không coi ai ra gì, thiếu tôn trọng người khác, người như vầy cô có thích nổi không? Có muốn ở bên cạnh hắn không?”

Bàng Trân Trân bị Tô Y Điềm nói cho một tràng để ngẩn cả người, nhăn mặt lén lút chỉ tay ra ngoài sân: “Ý cô là… đang nói đến người đó ư?”

“Cô nghĩ sao?”

“...”

Không dám nghĩ, cũng nghĩ không ra.

Trên đời tại sao lại có thể tồn tại một con người mâu thuẫn đến cực đoan như vậy chứ nhỉ?

Ngoại hình đẹp như trích tiên giáng trần, tính tình lại xấu xa tựa ma quỷ dưới địa ngục.

Bàng Trân Trân rùng mình một cái, khe khẽ hỏi: “Đừng nói với ta, cô chính là vị tiểu kiều thê ôm con bỏ trốn trong thoại bản đấy nhé.”

Tô Y Điềm chán nản vỗ trán: “Cái gì mà tiểu kiều thê chứ.”

“Biết rồi.” Bàng Trân Trân gật gù ra vẻ như đã hiểu rõ: “Hóa ra là một màn truy thê ngược luyến tàn tâm mà.”

Tô Y Điềm không thể nói tiếp với cái đầu suốt ngày chìm trong những câu chuyện tình yêu hại não rẻ tiền cũ kỹ của Bàng Trân Trân, chỉ đành chỉ vào bàn ăn thúc giục: “Ăn nhanh đi, đừng có nói nhảm nữa.”

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Chén cơm lại được lùa thêm vài miếng.

Nhưng có vẻ Bàng Trân Trân không có tâm trạng để ăn uống là mấy, cứ mơ mơ màng màng ngóng cổ ra ngoài sân ngắm nghía suy tư.

Sân vườn đã sụp tối.

Rừng trúc cao lớn bao vây bên ngoài dưới ánh trăng mờ ảo như một thành trì khổng lồ bao vây khắp bốn mặt biệt viện.

Tiếng ếch ộp và ễnh ương kêu oàm oạp tạo nên một bản giao hưởng kỳ quặc kéo dài, ngân nga mãi một giai điệu khó nói.

Nơi này hoang vu vắng vẻ, ngoại trừ thỉnh thoảng lao xao tiếng hành binh của lính gác bên ngoài, tuyệt nhiên lúc này sẽ không có ai dám đột nhập vào đây quấy rầy bọn họ.

Vậy Bàng Trân Trần đang nghĩ đến ai?

“Sao thế? Chưa gì đã nhớ nhà rồi?” Tô Y Điềm cất giọng hỏi thăm.

Dù gì đây cũng là lần đầu tiên Bàng Trân Trân đi xa đến như vậy, có chút không yên lòng là điều tất nhiên.

Bàng Trân Trân xua tay: “Xời, ta còn mong được đi được nhiều hơn nữa đây. Ngươi không biết ở trong phủ ngột ngạt thế nào đâu, cha ta đúng là muốn ép ta đến c.h.ế.t mà.”

Cái này thì Tô Y Điềm từng nghe nói, đó là lý do mà Bàng Trân Trân đã thỏa hiệp về chuyện kết thân nhưng yêu cầu nhà trai không phải người ở Lộc Thành.

Thật ra mục tiêu của Bàng Trân Trân chính là kiếm đường rời khỏi nơi đó càng sớm càng tốt, tốt nhất là hướng đến một nơi phồn hoa rực rỡ như Đế Kinh chẳng hạn.

“Thế sao trông ngươi có vẻ bồn chồn thế?”

“Có sao?” Bàng Trân Trần vỗ vỗ vào mặt mình lầm bầm: “Rõ như vậy sao.”

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Tô Y Điềm chân thành gật đầu, dáng vẻ cổ vũ.

Có chuyện cứ nói.

Bàng Trân Trân hít sâu một hơi lấy tinh thần, sau đó giọng nhỏ như mũi kêu.

“Người kia, cái vị cao lớn uy vũ ngồi trên lưng hắc mã ấy… thật sự là ông ngoại của cục sữa nhỏ ư?”

Tô Y Điềm ngây ra như không rõ, đành phải hỏi lại lần nữa cho chắc ăn: “Cô muốn hỏi về Mạnh Cẩn?”

“Ừ.” Bàng Trân Trân đỏ mặt gật đầu.

“Đúng là như vậy nhưng cũng chỉ là ông ngoại trên danh nghĩa thôi. Giữa chúng ta không có quan hệ huyết thống. Ta là cô nhi.” Tô Y Điềm vừa nói vừa hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Bàng Trân Trân.

Nghe đến đây, Bàng Trân Trân đột nhiên thấy mừng thầm vội vàng sấn tới: “Vậy… ông ấy… gia cảnh, phủ đệ… rồi vợ con thiếp thất thế nào?”

Tô Y Điềm há hốc mồm như không thể tin nổi, chỉ vào Bàng Trân Trân đang nóng lòng chờ đợi.

“Cô… đừng nói với tôi là cô…”

Không nghĩ đến Bàng Trân Trân lại mạnh mẽ gật đầu thừa nhận.

“Thật sự?”

“Ừ.”

“Hai người vừa mới gặp nhau sáng nay mà.”

Thậm chí còn chưa nói với nhau được câu nào ra hồn ngoài báo danh tự của bản thân.

“Là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Điên rồi.

Nét mặt phát hoảng của Tô Y Điềm không thoát khỏi ánh mắt của Bàng Trân Trân, nàng ấy ngồi thẳng dậy, hùng hồn nói: “Mỗi người có hình mẫu lý tưởng của bản thân mình. Ta ưng ý Mạnh Cẩn, muốn biết gia cảnh, tình trạng hôn nhân của ông ấy. Nếu không vi phạm luân thường đạo nghĩa, cớ gì lại không thể giành một cơ hội cho bản thân.”

“Điềm Điềm, chỉ cần cô nói một tiếng thôi. Nếu Mạnh Cẩn đã yên bề gia thất, ta tất nhiên sẽ không cưỡng cầu.”

Tô Y Điềm gãi mặt: “Nhưng Mạnh Cẩn... ông ấy lớn tuổi như vậy, đã chạm tứ tuần rồi, cô không ngại sao?”

Bàng Trân Trân nâng cằm: “Đủ trải nghiệm, đủ trưởng thành, đủ mạnh mẽ, ta thích.”

Bởi vậy nàng đã từng nói rồi mà.

Đừng trông mặt mà bắt hình dong.

Bàng Trân Trân bề ngoài liễu yếu đào tơ nhưng là một nữ cường (bạo) nhân chính hiệu đấy.

“Mạnh Cẩn ý à, nghe nói trước đây từng có một mối hôn sự, sau này chinh chiến sa trường, lúc đó gia đình đối phương lo lắng nữ nhi nhà mình không những chịu khổ mà còn có nguy cơ trở thành góa phụ sớm nên đã dùng tính mạng của phụ mẫu trong nhà để đổi lấy việc từ hôn. Tiên đế lúc đó tức giận lắm, nhưng lại bị Mạnh Cẩn ngăn cản, đích thân viết giấy từ bỏ hôn ước, trả tự do cho cô gái đó rồi quay lại chiến trường biên ải phía bắc giằng co với đám giặc cỏ mấy năm trời. Cũng từ lúc đó không nghe nói ông ấy có vương vấn với ai nữa, chắc là không muốn liên lụy đến nữ tử của nhà nào.”

“Ra là vậy. Đúng là một hảo hán.” Bàng Trân Trân lẩm nhẩm câu này mấy lần, sau đó nở nụ cười tươi như hoa: “Vậy là hiện tại Mạnh tướng quân chưa có hôn sự, ta có cơ hội rồi.”

“Đừng mừng vội, chuyện này thật sự rất là khó...” Tô Y Điềm không muốn Bàng Trân Trân quá mức kỳ vọng, sợ sau này nếu thất bại sẽ đau lòng, đành phải cảnh báo một câu.

Phía Mạnh Cẩn từ trước đến nay chưa bao giờ là một trường hợp dễ dàng, nếu không ông cũng không một mình một bóng vào sinh ra tử suốt bao nhiêu năm nay mà không màng đến chuyện chung thân đại sự.

Vừa nói đến đây, bên ngoài đã vang lên âm thanh the thé của Lưu Chỉ.

“Nương… à không, phu nhân, Lục gia mời ngài qua gặp một chuyến.”

Tô Y Điềm còn chưa mở miệng đáp, Bàng Trân Trân đã nhanh nhảu hỏi lại: “Qua đâu? Thiền Trai có phải không? Mạnh Cẩn cũng có ở đó đúng chứ?”

Lưu Chỉ nghe Bàng Trân Trân hỏi một lèo đến ù tai, chỉ máy móc gật đầu.”Ừ, ừ, ừ.”

“Đi thôi.”

Chỉ vậy thôi, Bàng Trân Trân đã nhanh nhảu xách Tô Y Điềm lên, dẫn đầu đám người vòng vèo đi đến Thiền Trai gặp người.

Thế mới nói, tình yêu đúng là khiến cho người ta phát điên rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.