Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi

Chương 62: Chương 62




Tuy đã dọn vào Khôn Ninh cung nhưng Tiêu Cảnh Hoằng vẫn chưa chính thức nâng vị cho Tô Y Điềm.

Nếu xét theo thứ bậc đang được duy trì thì hiện tại nàng vẫn chỉ là một Khánh Tần nhỏ bé.

Thật ra cái này là do Tô Y Điềm đã yêu cầu Tiêu Cảnh Hoằng tạm thời chưa cần thiết phải thay đổi vị trí của nàng ở trong hậu cung.

Tất nhiên là Tiêu Cảnh Hoằng đồng ý, hai người đã thỏa thuận từ trước rồi.

Cho nên, một Khánh Tần vừa trở về cung sau khi đội mồ sống dậy, ngay lập tức lại nhận được ân sủng của hoàng đế cả một đêm chắc chắn sẽ gây ra một trận sóng gió ồn ào bên trong hậu cung đã lạnh lẽo như một tảng băng trôi. (1)

Nguyên lý tảng băng trôi: đừng nhìn phần bề nổi mà đánh giá phần chìm của tảng băng.

Những phi tần bị bỏ bê mấy năm nay, sống vật vờ như hồn ma bóng quế mà chưa bao giờ được diện kiến long nhan trên thánh giá đã âm ỉ sự buồn tủi trong tâm can chỉ chực chờ một ngọn gió thoảng qua sẽ bùng lên thành ngọn lửa đố kỵ cháy mãnh liệt.

Chuyện này Tô Y Điềm đã dự đoán từ trước, vô cùng bình thản nói với Mẫn Nhi và Xuân Nghi chuẩn bị đón khách.

“Lư mỹ nhân xin cầu kiến.”

“Không tiếp.”

“Dung chiêu nghi gửi quà mừng nương nương trở về.”

“Không nhận.”

“Huệ phi sai người đưa thiệp mời qua muốn nương nương tham gia tiệc trà ở Ngự Hoa Viên.”

“Không gặp.”

Lúc này Mẫn Nhi có chút lo lắng đi đến bên cạnh nói nhỏ vào tai Tô Y Điềm: “Như vậy có hơi không ổn đó nương nương.”

Tô Y Điềm nghiêng đầu, hứng thú nhìn Mẫn Nhi: “Vì sao?”

“Tiệc trà lần này là do Nhàn quý phi tổ chức. Đã lên kế hoạch từ trước rồi. Toàn bộ phi tần trong cung đều tham gia…”

“Cho nên…?”

Mẫn Nhi suy nghĩ một lúc lâu, uyển chuyển trả lời: “Nhàn quý phi dù gì vẫn đang là người đứng đầu hậu cung. Nếu chúng ta cố tình ra mặt chống đối, có thể sẽ khiến nhiều người căm phẫn.”

Tô Y Điềm nghe đến đây thì nở nụ cười: “Buổi tiệc trà này ta đã từ chối, tức là đã không có ý nể mặt bọn họ rồi, còn gì phải lo với chả sợ nữa chứ.”

“Nhưng mà…” Nói đến đây Tô Y Điềm đột nhiên đứng dậy: “Ở trong nhà mãi cũng ngột ngạt rồi, chúng ta ra Ngự Hoa Viên dạo chơi thôi nào.”

*

Ngự Hoa Viên đương mùa hoa nở rộ.

Cái nóng nực oi ả của mùa hè dường như không hề chạm đến nơi này.

Những hàng cây cổ thụ đổ xuống những bóng râm khổng lồ che mát cả một khoảng trời rộng lớn, điểm xuyết là bao nhiêu kỳ hoa dị thảo đua nhau tỏa hương sắc theo từng cụm.

Mặt hồ trong xanh như màu ngọc bích thượng hạng nhất, nhìn rõ được đàn cá đủ sắc đang thảnh thơi bơi lội theo dòng nước.

Tô Y Điềm cùng Mẫn Nhi và Xuân Nghi rảo bước trên con đường đá xanh rợp bóng cây xanh mát, từ đằng xa đã nghe thấy âm thanh đàn hát nói cười của nữ tử.

“Là tiệc trà của Nhàn quý phi.” Mẫn Nhi hô nhỏ.

“Tốt lắm, đến đó thôi.”

Để chuẩn bị cho buổi gặp mặt chính thức lần đầu tiên giữa hai người, Tô Y Điềm đã rất tỉ mỉ điểm trang và phục sức.

Người ngồi ngoài cùng là người phát hiện ra Tô Y Điềm đầu tiên, vội vàng hắng giọng ra hiệu.

Tô Y Điềm đoán nàng ta là Lư mỹ nhân.

Huệ phi ngồi gần Văn Thục Nhàn nhất ngẩng đầu liếc xéo một cái, ngữ điệu đầy mỉa mai bóng gió: “Ây da, không phải từ chối dứt khoát lắm sao, chẳng coi ai ra gì cả, vậy mà cũng lết xác đến đây rồi đấy.”

Tô Y Điềm cười nửa miệng, đi đến chỗ đối diện, ra hiệu cho nhóm tiểu thái giám gần đó lau dọn bàn ghế, che lọng vàng, bày quạt lông, dọn điểm tâm mười hai món lên cho nàng thưởng hoa ngắm cảnh.

“À, đúng rồi, ca vũ cơ hồi nãy múa hát bài gì thế, nghe hay lắm, kêu bọn họ biểu diễn lại cho bổn cung xem lần nữa đi.”

Dáng vẻ ngang ngược đúng là không coi ai ra gì.

Buổi tiệc trà của bọn họ cứ thế bị phá hủy, Huệ phi trước đó đã mất mặt một phen với Tô Y Điềm, giờ này không thể nhịn được nữa liền tức giận đập bàn quát lên.

“Ngươi cũng một vừa hai phải thôi đấy, chỉ là một Khánh Tần nhỏ bé mà dám lên mặt với chúng ta, đừng nghĩ chỉ mới được hoàng thượng sủng ái đôi ba lần là có thể bay lên trời. Ở đây vẫn còn có Nhàn quý phi là chủ quản lục cung đấy.”

Hừ, đồ nhát gan, muốn lên lớp nàng nhưng vẫn còn e ngại hoàng ân cuồn cuộn ở đằng sau lưng nàng, đành phải mang người khác ra đàn áp.

Nhưng như vậy càng đúng ý của Tô Y Điềm hơn.

Mục đích của nàng cũng chỉ là muốn lôi Văn Thục Nhàn đang ẩn núp dưới cái danh hiền huệ không tranh với đời ra ngoài ánh sáng, để nanh vuốt đầy nọc độc của nàng ta vươn ra, tự mình xé nát mặt nạ giả tạo đã mang bao nhiêu năm nay trước mặt mọi người bấy lâu nay.

“Có là quý phi mà bị ghẻ lạnh, một lần được lật thẻ bài thị tẩm cũng không có thì cũng chỉ như một bù nhìn trong cung mà thôi…”

“Sao có thể so sánh với bổn cung, một người được sủng ái đôi ba lần mà kéo dài đến hơn năm nay, bên người lại còn có một Thái tử nữa chứ.”

“Ta nói các người…” Tô Y Điềm dừng lại, ra vẻ tiếc nuối: “...quá là thất bại, năm năm rồi vẫn không thể chiến thắng được một người mang danh đã c.h.ế.t như ta.”

“Ngươi…” Huệ phi bị kích động đến mức nộ hỏa công tâm, ngay lập tức té xỉu trên ghế dựa.

Sóng gió ầm ỹ đã lan đến chân mình, Văn Thục Nhàn lúc này không thể ngồi yên được nữa, đành phải đứng lên hạ giọng hòa giải đổi bên.

“Cùng là tỷ muội hầu hạ hoàng thượng, chúng ta không nên cãi nhau như thế này, còn ra thể thống gì nữa chứ.”

Tô Y Điềm phun hạt dưa ra đất, nâng mi giễu cợt.

“Nói sai rồi, chỉ có mình bổn cung là hầu hạ hoàng thượng thôi, ngươi thì đóng góp được cái gì chứ? Cho nên không phải bổn cung nên được ưu tiên sao.”

“Chậc chậc, sau này còn phải nhờ các ngươi lên chùa cầu phúc cho Thái tử nữa đấy. Bởi vì lúc đó bổn cung phải bận rộn tập dợt cho đại điển phong hậu rồi, tương lại Thái tử lên ngôi, bổn cung nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi đâu.”

Lời này ngay lập tức như kim đ.â.m vào tim của Văn Thục Nhàn đến chảy m.á.u đầm đìa.

Cả đời nàng ta ra sức học tập và thể hiện cũng chính vì ngôi vị ấy.

Tại sao bây giờ lại phải im lặng nhẫn nhịn chắp tay đưa cho người khác chứ.

Huống chi, Tô Y Điềm có gì có thể so sánh với nàng ta.

Văn Thục Nhàn cố gắng trấn tĩnh, nhưng cơn giận tích tụ bao nhiêu năm nay đã như ngọn núi lửa phun trào, nham thạch ùng ục chảy tràn ra ngoài không thể nào ngăn lại được.

Nàng ta chậm rãi đến gần Tô Y Điềm, vẻ mặt vẫn dịu dàng như nước, nhưng âm thanh rít ra từ trong kẽ răng lại nhuốm đầy căm hận.

“Tình hình còn chưa ngã ngũ đâu, đừng nói như thế chắc ăn như vậy. Không biết chừng một ngày đẹp trời nào đó…” Nói đến đây, Văn Thục Nhàn cúi đầu ra vẻ như đang hành lễ với Tô Y Điềm, nhưng hơi thở rét lạnh lại lướt qua vành tai nàng: “Chống lưng của ngươi sẽ biến mất, và Thái tử cũng chẳng còn, thì sao nhỉ?”

Âm thanh chát chúa vang lên khiến mọi người im lặng như tờ.

Tô Y Điềm đứng dậy, cánh tay vẫn còn nâng lên cao chưa hạ xuống.

Mà Văn Thục Nhàn ngã ngồi dưới đất, trên gò má phải in hằn năm dấu tay còn đỏ hỏn.

“Sao lại đánh người rồi?”

“Khánh Tần đánh Nhàn quý phi rồi!”

Âm thanh xôn xao đầy sợ sệt vang lên, nhưng không ai dám đến gần, chỉ lặng lẽ cúi đầu lấm lét nhìn nhau nhỏ giọng bàn tán.

Vậy mà Văn Thục Nhàn không hề tức giận, nàng ta vững vàng đứng dậy, không gào thét, không khóc lóc ăn vạ.

Hai phiến môi nhẹ nhàng đóng mở, khẩu hình vẽ nên rõ ràng hai tiếng Thái tử.

Tô Y Điềm điên tiết máu, ngay lập tức lao lên giáng thêm một bạt tai vào bên má còn lại của Văn Thục Nhàn khiến gương mặt nàng ta sưng đỏ lên.

Tô Y Điềm còn chưa hả giận, chuyện ám sát cục sữa nhỏ ở Lộc Thành vẫn là nỗi ám ảnh khôn nguôi trong lòng nàng, bây giờ lại bị Văn Thục Nhàn khơi gợi trong sự cười cợt, Tô Y Điềm sao có thể chịu nổi.

Thấy tình hình trở nên căng như dây đàn, hai vị phi tần còn lại vội vã chen lên muốn tách Tô Y Điềm ra khỏi Văn Thục Nhàn.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

“Chuyện gì thế này? Trong hoàng cung mà lại đánh nhau, còn ra thể thống gì nữa.” Âm thanh thé thé vang lên như xé toạc bầu trời đã chuyển màu xám xịt.

Tiêu Cảnh Hoằng uy nghiêm từ trên long liễn nhìn xuống đám người đang náo loạn thành một đống hỗn tạp, ánh mắt rét lạnh như muốn lăng trì quét qua từng người một.

Mọi người vội vàng buông nhau ra, rầm rầm quỳ rạp xuống đất, chỉ còn mỗi Tô Y Điềm vẫn còn chưa nguôi giận đang giũ giũ ống tay áo và Văn Thục Nhàn thì nhếch nhác nằm trên mặt đất.

Không ai dám lên tiếng cáo trạng trước, toàn bộ đều im thin thít, nghe rõ cả tiếng thở trong không trung.

“Nói, câm miệng hết cả rồi à?” Một tiếng quát trầm thấp khiến ai nấy giật nảy người, đầu cũng dập thẳng xuống đất.

“Là ta đánh cô ta.”

Tô Y Điềm vừa lên muốn lên tiếng đã bị Văn Thục Nhàn nhẹ giọng cắt ngang.

“Không có chuyện gì cả thưa hoàng thượng, chỉ là một trò chơi của chúng tỉ muội thần thiếp mà thôi…”

Nói đến đây, Văn Thục Nhàn bình tĩnh ngẩng đầu lên, giọng nhẹ bẫng như không: “Do thần thiếp không cẩn thận nên bị ngã khiến mọi người hoảng hồn. Mong hoàng thượng thứ tội.”

Hoàn toàn không hề có một câu nào vạch tội Tô Y Điềm, cũng không tỏ vẻ đáng thương để khơi gợi lòng trắc ẩn.

Đúng là cao tay.

Nếu mà Văn Thục Nhàn giống như Dương Hàm Ngọc vội vàng gấp gáp tố cáo Tô Y Điềm với Tiêu Cảnh Hoằng, nàng cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền khiến nàng ta tức chết.

Nhưng Văn Thục Nhàn lại nói thế này, Tô Y Điềm có muốn càn quấy hết mức cũng đành phải dịu lại.

“Là như thế sao?” Tiêu Cảnh Hoằng đi đến trước mặt hai người, lạnh lùng hỏi lại lần nữa.

Huệ phi đứng bên cạnh ấm ức vừa muốn lên tiếng thanh minh lại bị Văn Thục Nhàn nắm tay giữ lại.

“Đúng là như vậy ạ.”

Tô Y Điềm cười nửa miệng, nói với bọn họ: “Là chính miệng ngươi nói ra, không ai ép buộc đâu đấy.”

Văn Thục Nhàn trả lại cho Tô Y Điềm một gương mặt tươi cười có chút méo mó, lặp lại nguyên vẹn: “Đúng là như vậy ạ.”

“Nếu đã như vậy thì giải tán đi.” Tiêu Cảnh Hoằng không có bao nhiêu nhẫn nại với nhóm người này.

“Thần thiếp xin phép cáo lui.”

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

*

Khôn Ninh Cung.

Tô Y Điềm cắn môi ngồi bên mép giường, trừng mắt nhìn Tiêu Cảnh Hoằng đang nhàn nhã thoát đi từng kiện ngoại bào trên người, không nhịn nổi cằn nhằn.

“Ngươi đó, đến sớm như vậy làm gì? Để ta cào nát mặt ả ta ra đã.”

“Còn chưa hả giận?” Tiêu Cảnh Hoằng buồn cười nhìn dáng vẻ đang giương nanh múa vuốt của Tô Y Điềm có chút bất lực.

Tô Y Điềm trước nay chưa bao giờ nhận mình là nữ tử hiền lành.

Nếu không nàng cũng không nhẫn tâm gài bẫy hai mẹ con Khương Cẩm Hoa, càng không có cái gan một mình liều lĩnh lên Đế Kinh tìm Tiêu Cảnh Hoằng bắt hắn chịu trách nhiệm với mình như ở kiếp trước.

“Văn Thục Nhàn, ả dám đụng đến cục sữa nhỏ…”

Nói đến đây Tô Y Điềm nghẹn ngào một tiếng, cảm nhận trái tim vẫn còn quẫy đạp dữ dội trong lồng ngực.

Ả ta có thể tính toán đến ai cũng được, nhưng lại dám đặt chủ ý lên cục sữa nhỏ. Ả ta đáng chết.

Cục sữa nhỏ là bảo bối trong lòng Tô Y Điềm, ai dám đụng đến, nàng liều mạng với người đó một phen.

Tiêu Cảnh Hoằng biết Tô Y Điềm đang trong cơn xúc động, vội vàng ôm lấy nàng vào lòng vuốt ve sống lưng dỗ dành.

“Dù gì đi nữa hậu cung cũng có quy tắc của nó. Nàng đánh ả ta như vậy cũng đã đủ rồi. Mục đích hôm nay đã đạt được. Chịu khó chờ một chút, hôm nay Văn Thục Nhàn đã ăn đau ở chỗ nàng thì nhất định sẽ không thể nhịn nổi nữa đâu.”

Tô Y Điềm hít một hơi thật sâu cố gắng trấn tĩnh bản thân, nghĩ nghĩ lời Tiêu Cảnh Hoằng nói cũng hợp lý, lúc này mới nheo mắt đạp người đang ngồi trên giường cùng mình xuống, ra lệnh đuổi khách.

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

“Được rồi, đã trễ thế này, ta muốn nghỉ ngơi, hoàng thượng người về Dưỡng Tâm Điện đi.”

Tiêu Cảnh Hoằng cười tà, ngón tay cong lên móc lấy trung y trên người ném xuống, để lộ ra một tấm thân trần lực lưỡng sắc nét như tạc tượng.

“Không được, nàng là sủng phi của trẫm, nếu không ngủ lại Khôn Ninh Cung, sao có thể hoàn thành vở hôn quân và yêu nghiệt của hắn được chứ.”

“Vả lại…” Tiêu Cảnh Hoằng vừa nói vừa nhào lên giường của Tô Y Điềm, tay chân dài chặn đứng mọi người lui của đối phương, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đang tru tréo để phản kháng của nàng: “Hôm nay nàng làm loạn ở Ngự Hoa Viên, ai cũng mong được nhìn thấy nàng bị rơi đài. Bởi vậy đêm nay trẫm càng phải ở lại đây để chống lưng cho nàng, cho bọn người kia tức chết, đúng không nào?”

Tô Y Điềm bị bịt kín miệng đến khó thở, mãi cho đến khi Tiêu Cảnh Hoằng mút mát đủ đầy, nàng mới có cơ hội lấy lại không khí vào khoang ngực.

“Không được làm… ta không muốn…”

“Được.”

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Tiêu Cảnh Hoằng vô cùng sảng khoái đồng ý, hắn cũng không có ý định l.à.m t.ì.n.h với nàng đêm nay.

Chỉ là đây là lần thứ hai Tô Y Điềm từ chối mình.

Rất tốt, còn một lần nữa thôi.

*

Chuyện một vị phi tần không có giáo dưỡng, không có xuất thân đang hoành hành ngang ngược trong cung bắt đầu lan truyền chút tiếng gió nhẹ.

Chỉ là mấy tên hủ bại trong triều vẫn còn dè chừng thái độ của hoàng đế cho nên vẫn chưa dám dâng tấu sớ vạch tội.

Việc nhà của đế vương, không có mấy người dám xen vào. Huống chi Tiêu Cảnh Hoằng là một vị vua vô cùng cứng rắn, từ khi hắn lên ngôi đến nay chưa có ai dám ngang nhiên nói chuyện tay đôi với hắn chứ đừng nói là chỉ trích khuyên can.

Muốn hạ bệ một người, cần phải có thêm một mồi lửa thật to.

Trong lòng ai cũng nhận định rõ điều này.

Đó là một buổi sáng đẹp trời, khi Khôn Ninh Cung chìm trong mùi hoa lan thơm ngát.

Có lẽ là muốn bù đắp cho nàng hồi còn ở Cảnh Nhân Cung, Tiêu Cảnh Hoằng đã đích thân hạ chỉ nhóm nô tài vận chuyển toàn bộ những gốc hoàng lan đẹp nhất trong Đế Kinh về trồng tại nơi này.

Đương lúc Tô Y Điềm đang nằm thảnh thơi ngân nga một đoạn giai điệu dân gian chẳng biết tên, Mẫn Nhi nhanh nhẹn đi vào bẩm báo.

“Thưa nương nương, ngoài cửa có Nhàn quý phi, Huệ phi, Dung chiêu nghi và Lư mỹ nhân cầu kiến.”

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Từ lúc Tô Y Điềm quay trở về, với phân vị Tần, nàng không đến diện kiến Văn Thục Nhàn thì thôi, nàng ta lại kéo người đến đây thăm viêng nàng.

Đúng là rồng lại đến nhà tôm.

Tô Y Điềm đảo mắt một vòng, gật đầu với Mẫn Nhi: “Cho bọn họ vào.”

Văn Thục Nhàn đã chịu không nổi muốn bắt đầu gây chiến rồi, vậy thì nàng tất nhiên phải tiếp đãi thật chu đáo.

Trong đại sảnh đã xếp sẵn một hàng ghế thái sư bằng gỗ trầm thượng hạng ốp ngà voi, lót nệm gấm Giang Châu cao cấp.

Tô Y Điềm không hề nể nang Văn Thục Nhàn là quý phi, tự mình ngồi ở ghế chủ tọa, đưa mắt nhìn đoàn người hoa lệ lộng lẫy đang đứng xếp hàng đi vào.

Văn Thục Nhàn vẫn giữ dáng vẻ bình thản ung dung, nở nụ cười hiền hậu.

“Ta suy nghĩ mấy ngày nay, cảm thấy giữa chúng ta chắc chắn có sự hiểu lầm sâu nặng. Cùng là phi tử của hoàng đế, mục đích cuối cùng cũng chính là khai chi tán diệp cho Tiêu thị. Muội may mắn nhận được ân sủng, chúng ta nên vui mừng vì nhiệm vụ khó khăn nhất đã có người hoàn thành, hà cớ gì phải gây khó dễ cho nhau.”

Những lời Văn Thục Nhàn nói ra như thể chuyện ám sát trước đây và cả những lời độc ác đe dọa cục sữa nhỏ vừa qua đều là gió thoảng mây bay.

Thấy Văn Thục Nhàn diễn xuất nhập tâm như thế, Tô Y Điềm cũng không ngại phụ họa với nàng ta một phen.

“Nhàn quý phi nói nghe cũng có lý đấy nhỉ. Nhưng làm sao để ta biết được thành ý của ngươi là chân thật đây?”

Văn Thục Nhàn nghe vậy lập tức vỗ tay hai tiếng.

Một hàng cung nữ bước vào trên tay là những khay gỗ lớn.

“Đây đều là bảo vật cá nhân của ta. Trước mặt ba muội muội còn lại, coi như là thành ý muốn kết giao, mong muội nhận cho, cũng xin mọi người chứng giám.”

Huệ phi mặt mày tái mét, Dung chiêu nghi cúi đầu, Lưu mỹ nhân đôi mắt lấm lét bị người điểm tên lần lượt quỳ hành lễ, bất chấp phân vị cao thấp khác nhau, đồng lòng hô to: “Mong Khánh Tần nương nương nể mặt nhận cho.”

Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. 

Tô Y Điềm cong môi cười, cũng không thèm ngó qua đống ngọc ngà châu báu kia, chỉ vỗ tay bồm bộp khen hay liên tục.

“Nhàn quý phi đã mở lời như vậy, ta sao có thể từ chối được chứ. Nhưng làm sao bây giờ, các ngươi đến đột ngột thế này, ta lại không có quà đáp lễ, ngại quá.”

Văn Thục Nhàn không hề phật lòng, chỉ chỉ tay ra ngoài sân, ngữ điệu vui vẻ thân thiết.

“Khách sáo làm chi chứ. Hôm nay trời đẹp thế này, hay là cùng ăn một bữa cơm đi.”

Lư mỹ nhân nghe thấy thì hớn hở gật đầu: “Đúng vậy đó, không có chuyện gì mà một bữa cơm không giải quyết được. Hôm nay cùng nhau dùng bữa, ngày sau chính là tỉ muội tình thâm.”

Hay cho câu hôm nay cùng nhau dùng bữa, ngày sau chính là tỉ muội tình thâm.

Tô Y Điềm suýt nữa không nhịn được mà cười phá lên, đôi mắt vì kìm chế mà đỏ lên, chảy lệ.

Người ngoài nhìn vào cứ tưởng nàng đang xúc động lắm chứ.

“Được, nếu các tỉ muội không chê, bữa cơm này để ta mời.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.