Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 201: Chương 201




Lâm Tiếu ngồi trước bàn học, cắn móng tay nhìn vào bài văn trống trơn. Tuần này, đề bài tập làm văn mà cô giáo Từ giao là mùa xuân tươi đẹp, nhưng Lâm Tiếu lại không có chút cảm hứng nào.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu cắn móng tay, lập tức bảo cô ngưng lại: "Không được cắn móng tay!"

"Trên tay có rất nhiều vi khuẩn. Lúc con còn bé cũng có thấy con ngậm tay đâu. Sao bây giờ lại có thêm tật xấu cắn móng tay này vậy?"

Lữ Tú Anh nắm lấy tay Lâm Tiếu, đánh vào lòng bàn tay của cô hai cái kêu bốp bốp, quyết tâm phải khiến Lâm Tiếu bỏ tật xấu này.

"Nếu mẹ còn thấy con cắn móng tay nữa thì sẽ bôi thuốc tím lên móng tay con. Để xem con cắn như thế nào?"

Lâm Tiếu vội vã rút tay về: "Con không cố ý cắn móng tay mà."

Chắc là vì cô quá lo lắng nên mới cắn móng tay. Sau đó Lâm Tiếu bèn đổi từ việc cắn móng tay thành nhéo cục tẩy. Cô thật sự không biết nên viết bài văn này như thế nào, bởi vì mùa xuân năm nay không đẹp chút nào cả.

Mùa xuân năm nay, Lâm Tiếu bị dị ứng với tơ dương liễu.

Bắt đầu từ nửa tháng trước, tơ dương liễu bắt đầu theo gió bay khắp nơi trên đường phố.

Mỗi ngày trên đường đi học, Lâm Tiếu đều ngồi ở ghế sau xe đạp của mẹ điên cuồng hắt hơi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Sau khi về đến nhà rửa mặt và soi gương thì thấy đầu mũi nhỏ đỏ lên, đôi mắt cũng đỏ ngầu.

Mẹ dẫn Lâm Tiếu đến bệnh viện nhà máy tìm dì Đỗ. Dì Đỗ cũng không có cách nào: "Dị ứng với tơ dương liễu. Vào mùa xuân, rất nhiều người đều bị như vậy."

"Tình trạng như vậy của Tiếu Tiếu không quá nghiêm trọng, không cần uống thuốc. Lúc ra ngoài đeo khẩu trang là được."

Lữ Tú Anh dùng băng gạc và dây thun may cho Lâm Tiếu rất nhiều khẩu trang. Lúc đầu, Lữ Tú Anh dùng ba lớp băng gạc để khâu, Lâm Tiếu đeo vào thì thấy nóng, bèn đổi thành hai lớp băng gạc.

Lâm Tiếu vắt hết óc tập trung câu chữ: “Hoa chuyển sang màu đỏ, cỏ chuyển sang màu xanh. Tiểu Hoàng thì rụng lông."

Sau khi viết xong, đôi mắt của cô quét qua vở một lần, lập tức đếm rõ số chữ, 286 chữ chứ không đủ 300 chữ.

Lâm Tiếu suy nghĩ một hồi, bèn viết thêm một câu vào dòng cuối cùng: "Mùa xuân thật xinh đẹp, thật đẹp, thật đẹp."

Lâm Tiếu khép vở lại phát ra tiếng “bốp”, cô đã viết đủ số chữ, kết thúc hoàn mỹ.

Sáng hôm sau, Lâm Tiếu bị tiếng kêu sợ hãi của mẹ đánh thức: "Sao lại có bão cát thế này?"

Lâm Tiếu trở mình nhảy xuống giường, chạy chân trần đến phía trước cửa sổ: "Bão cát gì?"

Từ sau khi trang trí nhà cửa, mỗi ngày Lữ Tú Anh đều lau sàn nhà gỗ sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi. Lâm Tiếu vừa sốt ruột thì đã để chân trần chạy khắp nơi.

Lữ Tú Anh đem dép của Lâm Tiếu tới, không ngừng thúc giục cô mang vào: "Coi chừng bị lạnh."

Lâm Tiếu bám vào bệ cửa sổ, nhìn thấy bầu trời bên ngoài đều là màu vàng xám. Khuôn mặt nhỏ bèn nhăn lại giống như khổ qua.

"Mẹ, không phải bởi vì con không đủ trung thực nên ông trời mới trừng phạt con chứ?"

Lữ Tú Anh: "Sao con lại không trung thực?"

Lâm Tiếu: "Rõ ràng con không thấy mùa xuân đẹp, nhưng hôm qua con lại viết vào bài văn là mùa xuân rất đẹp."

Trong cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu luôn có đủ loại ý nghĩ kỳ lạ, khiến Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: "Ông trời sẽ không thèm nhìn lén con viết văn như thế nào đâu. Mau đi đánh răng rửa mặt đi. Hôm nay thời tiết không tốt, phải ra ngoài sớm một chút."

Trước khi ra khỏi nhà, Lữ Tú Anh lấy ra hai chiếc khăn lụa lớn của mình, một cái quấn lên đầu mình, một cái quấn lên đầu Lâm Tiếu, phủ hết lên đầu và cổ của cô, ngay cả mắt mũi cũng được khăn che lại. Dù sao thì khăn lụa rất mỏng, nhìn xuyên qua khăn cũng có thể thấy rõ đường.

Chiếc khăn trên đầu Lâm Tiếu có màu đỏ thẫm, thế giới trong mắt cô lập tức bị phủ lên một lớp màu đỏ. Cho dù được khăn lụa che chắn, nhưng mỗi lần hít thở đều có cảm giác như muốn sặc.

Đến cổng trường học, Lâm Tiếu không thấy bạn học nào đứng gác ở ngoài cổng trường như thường lệ, bèn kêu lên: "Mình đến muộn rồi sao?"

Lữ Tú Anh nói: "Không muộn. Thời tiết như vậy chắc chắn không thể để học sinh đứng ở ngoài cổng trường, con mau đi vào lớp học đi."

"Bài tập thể dục giữa giờ và tiết thể dục của các con chắc chắn đã bị hủy bỏ. Con quấn khăn kỹ vào, giờ ra chơi đừng ra khỏi lớp. Nếu như lúc tan học trời vẫn còn như vậy thì con ở trong lớp học quấn khăn kỹ lưỡng xong hẵng đi ra." Lữ Tú Anh dặn dò.

Lâm Tiếu nhớ lại thời khóa biểu, cũng may hôm nay lớp của cô không có tiết thể dục. Nếu hôm nay lớp có tiết thể dục thì thật thảm, sẽ bị thiếu mất một tiết thể dục.

Lâm Tiếu dùng hai tay giữ chặt khăn lụa rồi đi vào trường, đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười quái dị: "Hahaha. Lâm Tiếu, sao cậu lại giống như bà ngoại sói vậy?"

"Lại còn là khăn màu đỏ, bà nội tớ mới dùng khăn màu đỏ."

Lâm Tiếu không cần quay lại cũng biết người ở sau lưng cô là ai: "Viên Kim Lai!"

 

 

Viên Kim Lai chạy tới, duỗi tay xốc khăn của Lâm Tiếu lên: "Lâm Tiếu, tại sao cậu lại trùm đầu giống như bà ngoại sói vậy?"

Viên Kim Lai vén khăn lụa lên một góc, lúc này trùng hợp có một trận gió to thổi tới, khiến cát và bụi bặm đều bay vào mặt Lâm Tiếu.

"Viên…" Lâm Tiếu vừa mới nói xong chữ đầu tiên đã phải vội vã im lặng, bởi vì cát cũng đang bay vào trong miệng cô.

Trong mắt và miệng Lâm Tiếu đều có cát bay vào. Cô ngậm miệng híp mắt bước nhanh vào lớp học, lát nữa cô sẽ tính sổ với Viên Kim Lai sau. Bây giờ cô muốn đi đến hồ nước súc miệng và rửa mặt trước.

Sau khi súc miệng, cảm giác sàn sạt trong miệng cuối cùng cũng xem như biến mất, nhưng mà cát trong mắt Lâm Tiếu rửa thế nào cũng không ra. Mỗi lần cô chớp mắt đều bị nó ma sát vào mắt rất đau đớn.

Mắt phải bị cát rơi vào của Lâm Tiếu vừa đỏ vừa sưng, nước mắt lưng tròng, giống như mắt đỏ của thỏ con.

Lúc Lâm Tiếu vừa dụi mắt vừa đi ngang qua chỗ ngồi của Trần Đông Thanh ở hàng thứ hai, Trần Đông Thanh bèn hỏi: "Lâm Tiếu, sao cậu lại khóc vậy?"

Lâm Tiếu: "Tớ không khóc, mắt của tớ có cát rơi vào."

Lâm Tiếu vừa nói vừa dụi mắt. Trần Đông Thanh lập tức vội vàng kéo tay áo của cô.

"Không được dụi. Bà nội tớ nói nếu có cát bay vào mắt thì nhất định không được dụi. Nếu không hạt cát ở trong mắt sẽ làm trầy xước con ngươi."

Lâm Tiếu giật mình, con ngươi bị trầy xước nghe có vẻ thật đáng sợ. Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh mắt bị chảy máu.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lâm Tiếu sốt ruột nói.

"Mở mắt ra thổi một hơi." Trần Đông Thanh nói.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nhìn thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của Lâm Tiếu thì vội vàng đi qua.

"Tớ không biết thổi cho hạt cát bay ra, cậu có biết không?" Vương Hồng Đậu hỏi Diệp Văn Nhân.

Diệp Văn Nhân gật đầu: "Tớ biết. Mỗi lần mẹ tớ bị hoa mắt đều là tớ thổi giúp bà ấy."

Lâm Tiếu vội vã nhờ Diệp Văn Nhân: "Cậu mau thổi cát ra giúp tớ với."

Diệp Văn Nhân duỗi tay kéo mí mắt của Lâm Tiếu. Lâm Tiếu lập tức nhắm mắt theo phản xạ có điều kiện.

Diệp Văn Nhân: "Cậu phải thả lỏng mí mắt ra. Cậu như vậy tớ không mở mắt cậu ra được."

Lâm Tiếu sốt ruột nói: "Tớ cũng muốn thả lỏng, nhưng mà lúc cậu đụng vào mí mắt của tớ thì tớ lập tức căng thẳng."

Trần Đông Thanh ở bên cạnh chỉ dẫn Diệp Văn Nhân: "Động tác của cậu phải nhanh một chút, nhân lúc cậu ấy chưa kịp phản ứng lại thì tranh thủ mở mí mắt cậu ấy lên."

Diệp Văn Nhân thử mấy lần nhưng đều thất bại. Trần Đông Thanh bèn đẩy mắt kính trên mũi lên nói: "Để tớ thử xem."

"Trần Đông Thanh, cậu biết làm không đó?" Lâm Tiếu lo lắng hỏi, cảm giác bản thân giống như một con chuột bạch nhỏ trong phòng thí nghiệm. Diệp Văn Nhân từng thổi mắt giúp mẹ. Trần Đông Thanh có từng giúp người khác thổi mắt hay không?

Trần Đông Thanh: "Tớ cũng thường xuyên thổi cát trong mắt giúp bà nội của tớ, sẽ không làm đau mắt cậu đâu."

Trần Đông Thanh dùng hai đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấc mí mắt của Lâm Tiếu lên.

"Lâm Tiếu!" Trần Đông Thanh đột nhiên gọi tên cô.

Lâm Tiếu đáp: "Ừm."

Nhân lúc sự chú ý của Lâm Tiếu bị dời đi trong nháy mắt, Trần Đông Thanh bèn mở mí mắt Lâm Tiếu ra, thổi "phù" một hơi, sau đó lập tức buông tay ra. "Đỡ hơn chưa?" Trần Đông Thanh hỏi.

Lâm Tiếu còn hơi lơ mơ. Cô nghe thấy Trần Đông Thanh hỏi thì vội vàng chớp mắt, không còn thấy cảm giác đau đớn nữa.

"Ổn rồi!" Lâm Tiếu vui mừng nói: "Trần Đông Thanh, cậu thật là giỏi!"

Trần Đông Thanh đẩy kính mắt của mình lên, đáp: "Không có gì."

Lâm Tiếu nhìn chiếc kính trên mũi Trần Đông Thanh, nói: "Thực ra đeo kính cũng có lợi, lúc gió thổi sẽ không bị hoa mắt."

Năm ngoái lúc Trần Đông Thanh kiểm tra sức khỏe thì kiểm tra ra thị lực của cậu bé đang giảm, cuối cùng vẫn không tránh được việc đeo kính. Tuần trước cậu bé vừa đến bệnh viện đo một cặp kính mắt. Trần Đông Thanh vẫn chưa quen trên mũi có thêm một thứ như thế, thỉnh thoảng lại dùng tay đẩy nó lên.

Viên Kim Lai mang theo khuôn mặt ướt sũng, vừa bước vào từ cửa lớp học. Bão cát khiến cho trên đầu và trên mặt mọi người đều dính cát, các bạn học đều nhao nhao đi rửa mặt.

Nhưng mà Viên Kim Lai không chỉ rửa mặt ở hồ nước, mà còn dùng nước lạnh của vòi nước rửa tóc.

Viên Kim Lai vuốt nước từ trên đầu xuống, gọi Trần Đông Thanh bằng biệt danh mới: "Con ếch bốn mắt."

Biệt danh mới của Trần Đông Thanh là Viên Kim Lai đặt cho.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.