Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 202: Chương 202




Lâm Tiếu lớn tiếng nói: "Này, không được đặt biệt danh cho bạn học."

Viên Kim Lai cười quái dị nói: "Tớ đặt biệt danh cho Trần Đông Thanh, mắc mớ gì đến cậu?"

"Lâm Tiếu, không phải cậu thích Trần Đông Thanh đấy chứ?"

Lâm Tiếu hung dữ trừng mắt nhìn Viên Kim Lai. Gần đây Viên Kim Lai vẫn thường nói những lời quái gở như vậy ở trong lớp, ai thích ai, các bạn nam và nữ trong lớp gần như đều bị cậu bé nói một lần.

Lúc đầu, Lâm Tiếu không hiểu từ “thích” trong miệng Viên Kim Lai là có ý gì. Sau đó cô mới hiểu, từ “thích” mà Viên Kim Lai nói là kiểu “thích” giữa anh trai và chị Tiểu Vân, chẳng trách các bạn học nghe được đều tức giận.

Lâm Tiếu giận đến mức đỏ mặt: "Viên Kim Lai, cậu nói bậy!"

Viên Kim Lai quái gở nói: "Tớ nhìn thấy hết rồi, vừa nãy cậu và Trần Đông Thanh cách nhau rất gần."

"Trần Đông Thanh thích Lâm Tiếu, Lâm Tiếu thích Trần Đông Thanh, hahaha."

Lâm Tiếu lập tức phản kích, Viên Kim Lai nói cô, cô cũng nói Viên Kim Lai.

"Viên Kim Lai thích… thích…" Lâm Tiếu nói lắp, cô đột nhiên cảm thấy nhắc tới bạn nữ nào trong lớp cũng không tốt lắm.

"Viên Kim Lai thích không có ai, không có ai thích Viên Kim Lai!" Lâm Tiếu phản kích.

Đột nhiên, vành mắt Viên Kim Lai đỏ lên.

Cậu bé giống như con ch.ó nhỏ bị người chủ hung hãn đạp một cước, nhanh chóng chảy nước mắt. Cậu bé sững sờ nhìn Lâm Tiếu, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Lâm Tiếu cũng ngây ngẩn cả người. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Viên Kim Lai khóc nhè: “Cậu, cậu khóc cái gì?"

Đúng lúc này cô giáo Từ bước vào lớp, nhìn thấy cảnh này cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Lâm Tiếu, em chọc cho Viên Kim Lai khóc rồi kìa!"

Lâm Tiếu oan uổng c.h.ế.t mất.

"Cô giáo Từ, là Viên Kim Lai đặt biệt danh cho bạn học trước, còn chọc ghẹo các bạn nữa."

Cô chỉ phản kích một câu, không hề đặt biệt danh cho Viên Kim Lai, cũng không hề ghép đôi Viên Kim Lai và bất kỳ một bạn nữ nào. Ai ngờ Viên Kim Lai lại khóc như thế khiến hiện giờ Lâm Tiếu vẫn còn mơ hồ không hiểu.

Cô giáo Từ nhíu mày, cô biết rõ Lâm Tiếu nói chọc ghẹo là có ý gì. Gần đây Viên Kim Lai thường xuyên gán ghép các bạn nam và nữ trong lớp, mỗi lần nhìn thấy có bạn nam hay bạn nữ nào nói chuyện chơi đùa với nhau thì lập tức bắt đầu nói linh tinh kỳ quái.

Lúc ban đầu Viên Kim Lai kêu là: "Người nào đó với người nào đó kết hôn rồi kìa!"

Sau đó cậu bé lại phổ cập kiến thức cho các bạn học trong lớp: "Các cậu có biết trước khi kết hôn cần phải yêu đương không?"

Tiếp theo cậu bé lại đổi thành ở trong lớp gọi: "Người nào đó với người nào đó đang yêu đương."

Cô giáo Từ rất đau đầu, đã từng phê bình Viên Kim Lai mấy lần, nhưng vẫn không có hiệu quả.

Học sinh lớp ba đều đang ở độ tuổi dường như hiểu nhưng mà không hiểu, thực ra bọn trẻ cũng không hiểu kết hôn và yêu đương có nghĩa thật sự là thế nào. Dựa vào kinh nghiệm của cô giáo Từ, lúc giữa bạn nam và bạn nữ nảy sinh sự tò mò tối thiểu phải tới lớp năm hoặc lớp sáu. Hiện giờ những đứa trẻ ở giai đoạn này đều là bạn nam thích chơi với bạn nam, bạn nữ thích chơi với bạn nữ.

Mặc dù các bạn học sinh dường như hiểu mà không hiểu, nhưng Viên Kim Lai cứ chọc ghẹo các bạn như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu trong lớp học. Bởi vì Viên Kim Lai chọc ghẹo, cho nên trong lớp có rất nhiều bạn nam và bạn nữ vốn dĩ đang chơi chung với nhau bắt đầu không còn chơi với nhau nữa.

Viên Kim Lai là một vấn đề cũ và khó trong lớp. Gần đây cô giáo Từ vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề mới này. Hôm nay Lâm Tiếu và Viên Kim Lai cãi nhau, nhưng chỉ một câu nói của Lâm Tiếu lại chọc cho Viên Kim Lai khóc, cô giáo Từ đột nhiên có được gợi ý mới.

Chuông vào học vang lên, cô giáo Từ nói: "Tất cả trở về chỗ ngồi trước đi."

"Sau khi tan học, ba người các em đến văn phòng của cô."

Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều thấy được vẻ khó hiểu trong mắt đối phương. Vì sao cô giáo Từ lại bảo bọn chúng tới văn phòng? Bọn chúng có làm sai gì sao?

 

Lâm Tiếu thích tiết ngữ văn nhất, rất hiếm khi thất thần. Cô cầm cục tẩy trong tay nhéo tới nhéo lui, không để ý làm rơi lỗ tai của con thỏ nhỏ bằng cao su.

Lâm Tiếu hít vào một hơi khí lạnh, cực kỳ đau lòng, cẩn thận từng li từng tí nhặt lỗ tai của con thỏ lên, bỏ vào trong hộp bút chì.

Đều là do Viên Kim Lai nên cục tẩy hình con thỏ nhỏ của cô mới biến thành con thỏ không có lỗ tai.

 

Lúc tan học, cô giáo Từ dẫn ba người đi vào văn phòng. Trong văn phòng, các thầy cô khác đều tò mò nhìn sang. Lâm Tiếu, Trần Đông Thanh và Viên Kim Lai, giáo viên các lớp khác cũng đều biết ba người bọn chúng. Lâm Tiếu là thiên tài toán học trong lớp cô giáo Từ, tính nhẩm siêu nhanh, đã được vào học trong lớp Toán Olympic của phòng giảng dạy trước một năm.

Trần Đông Thanh là lớp phó học tập, mỗi ngày sau khi thu xong bài tập đều đưa đến văn phòng của cô giáo Từ. Phụ huynh của cậu bé đều là bác sĩ, công việc rất bận, sau giờ học thường xuyên để Trần Đông Thanh ở lại trong phòng giáo viên. Trong văn phòng, mỗi giáo viên đều rất quen thuộc với Trần Đông Thanh.

Còn về Viên Kim Lai, càng là khách quen của văn phòng cô giáo Từ, cứ ba ngày hai bữa lại gặp rắc rối bị gọi đến văn phòng. Nếu như lần nào cách ba bốn ngày chưa thấy Trần Đông Thanh, giáo viên trong văn phòng đều sẽ hỏi một câu: "Ồ, mấy ngày nay Viên Kim Lai lớp các em không có gây rắc rối sao?"

Ba học sinh này, các giáo viên trong văn phòng đều rất quen thuộc, thế nhưng các giáo viên trong văn phòng lại không nghĩ ra vì sao cô giáo Từ lại gọi ba học sinh đến đây cùng một lúc?

Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đều là học sinh tốt, Viên Kim Lai là vua gây chuyện. Vì sao bọn họ lại cùng bị gọi đến văn phòng?

Cô giáo Từ ở trong văn phòng, sau khi cẩn thận tìm hiểu về những chuyện đã xảy ra giữa ba học sinh, cô đã nhanh chóng hiểu rõ.

Các giáo viên khác trong văn phòng đều vểnh tai lên, họ đều muốn biết đã xảy ra chuyện gì? Hóa ra là Viên Kim Lai đã trêu chọc Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh.

Cô giáo Từ: "Viên Kim Lai, em đặt biệt danh cho bạn học, hành vi như vậy có đúng hay không?"

Viên Kim Lai cúi đầu: "Không đúng ạ."

Cô giáo Từ: "Em nhìn thấy bạn nam và bạn nữ trong lớp chơi chung với nhau liền chọc ghẹo, hành vi như vậy có đúng hay không?"

Viên Kim Lai tiếp tục nói: "Không đúng ạ."

Cô giáo Từ: "Nếu em đã biết rõ hành vi như vậy là không đúng thì bây giờ em nên làm gì?"

Viên Kim Lai xoay người, bất đắc dĩ nói với Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh: "Rất xin lỗi."

Cô giáo Từ quay đầu nói với Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, em nói không có ai thích Viên Kim Lai."

Lâm Tiếu trợn mắt lên, cô giáo Từ muốn cô xin lỗi Viên Kim Lai sao? Nhưng cô thấy bản thân không làm gì sai.

Ngoài dự liệu của Lâm Tiếu, lời kế tiếp của cô giáo Từ không hề giống với suy nghĩ của cô. Lâm Tiếu nghe thấy cô giáo Từ nói: "Lâm Tiếu, em nói không có người nào thích Viên Kim Lai. Em thật sự nghĩ như vậy sao?"

Lâm Tiếu ngây ra, do dự một hồi cô bèn gật đầu: "Đúng, các bạn đều không thích Viên Kim Lai."

"Viên Kim Lai đặt biệt danh cho bạn học, kéo b.í.m tóc của bạn nữ, giẫm lên giày trắng của bạn nam, gần đây nhìn thấy bạn nữ và bạn nam ở chung với nhau thì cười đùa chọc ghẹo một cách quái dị."

"Viên Kim Lai đều làm những chuyện khiến cho các bạn không vui. Dĩ nhiên các bạn đều không thích Viên Kim Lai."

Viên Kim Lai ngây ra, hóa ra Lâm Tiếu nói không có ai thích cậu bé là cô đang đề cập đến các bạn học, vậy mà cậu bé còn tưởng rằng Lâm Tiếu nói cha mẹ của cậu bé đều không thích cậu bé.

Viên Kim Lai rất hối hận, sao cậu bé có thể rơi nước mắt ở ngay trước mặt Lâm Tiếu được chứ? Thật là mất mặt.

Cậu bé hận không thể khiến cho tất cả mọi người đều quên đi chuyện này.

Cô giáo Từ rời ánh mắt lên mặt Viên Kim Lai lần nữa, nói: "Viên Kim Lai, thực ra em vẫn luôn biết rõ những hành vi này là không đúng."

Cô giáo Từ không muốn từ bỏ học sinh nào trong lớp của mình, thế nhưng đối với trường hợp như Viên Kim Lai, trước đây cô giáo Từ vẫn chưa tìm được biện pháp giải quyết.

Cô giáo Từ đã hỏi những giáo viên lớn tuổi có kinh nghiệm, nhưng các giáo viên lớn tuổi đều lắc đầu: "Tiểu Từ, chúng ta chỉ là giáo viên, không phải Chúa cứu thế."

"Chúng ta có thể ảnh hưởng đến một bộ phận học sinh, nhưng không thể nào thay đổi số mệnh của mỗi học sinh."

"Bây giờ em đang ở trong thời kỳ đặc biệt, sức khỏe của em là quan trọng nhất, chỉ cần làm tốt việc dạy học là được rồi." Giáo viên lớn tuổi uyển chuyển khuyên cô giáo Từ không cần lo lắng. Học sinh có vấn đề như Viên Kim Lai, cô giáo Từ đã cố gắng ba năm, nhưng đều không nhìn thấy kết quả, hiện giờ cái bụng của cô ấy đã lớn thì cần gì phải nhọc lòng với việc này.

Cô giáo Từ không thể bỏ mặc cậu bé, thế nhưng cũng thật sự không biết nên quản lý cậu bé như thế nào.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.