Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 206: Chương 206




Lữ Tú Anh: "Không được, lần trước con đã đạp vào đùi của bà ngoại. Để mẹ mua giường cho bà ngoại của con, sao phải ngủ chen chúc chứ?"

Lâm Tiếu: "Con muốn ngủ chung với hai người mà."

Lữ Tú Anh: "Ban ngày ở chung còn chưa đủ hay sao? Buổi tối mỗi người ngủ một giường. Hơn nữa cũng đều ở trong phòng này, từ cái giường này đến cái giường kia duỗi một cánh tay là với tới rồi."

Lâm Dược Phi nhờ bà ngoại mua thêm hai con gà đất ở trong thôn: "Con cũng muốn ăn."

Gà đất mà trong thôn nuôi không giống với gà bán ở chợ trong thành phố, thịt gà đất sẽ dai hơn, mùi vị sẽ thơm hơn, nếu đem hai loại đi nấu canh gà thì màu sắc của canh sẽ không giống nhau.

Lý Vân Châu vui vẻ đồng ý, bà ấy có thể giúp đỡ bọn trẻ, càng cảm thấy vui vẻ hơn cả việc bọn trẻ hiếu thuận.

"Bà ngoại, nếu có đậu phộng hay táo đỏ ngon thì cũng nên mua." Mua xong sẽ tặng nó cho cô giáo Từ.

"Giờ trong thôn còn có người nào làm mì cây du không?" Đây là do Lâm Dược Phi tự yêu cầu. Mì cây dù được làm từ lớp giữa của vỏ cây du xay thành bột mì, trong đó có trộn lẫn bột mì trắng mà một số loại bột linh tinh khác. Lâm Dược Phi cũng không biết cụ thể là loại bột gì. Nếu dùng loại bột cây du này cán thành mì sợi thì sẽ có mùi vị rất độc đáo.

Trước đây trong nhà mọi người đều nghèo, phàm là thứ có thể lấp đầy bụng đều sẽ không bỏ qua. Hiện giờ mọi người sống thoải mái hơn trước đây, cho nên loại mì cây du càng ngày càng ít người làm, nhưng Lâm Dược Phi lại thích mùi vị của loại mì này.

Lý Vân Châu nghe Lâm Dược Phi hỏi như vậy thì hơi khó xử nói: "Để bà thử tìm cho cháu xem, hiện giờ người làm mì cây du không nhiều lắm."

Lâm Dược Phi nói: "Nếu không tìm được mì cây du thì mì khoai lang cũng được, cháu cũng rất thích ăn mì khoai lang."

Lần này Lý Vân Châu thoải mái đồng ý: "Mì khoai lang thì chắc chắn là có."

Sau khi cúp điện thoại, Lữ Tú Anh liên tục lắc đầu: "Sao đồ con muốn ăn đều là những thứ ăn lúc không đủ no vậy?"

Lữ Tú Anh không muốn ăn mì khoai lang chút nào. Khi bà còn bé, chỉ có vào dịp Tết Nguyên đán mới được ăn mì trắng, lúc bình thường đều là ăn lương thực phụ, khoai lang đã ăn tới ngán, cả đời này của bà đều không muốn ăn khoai lang nữa.

"Đồ ở quê, con chỉ muốn ăn thứ này thôi sao?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi "Còn có thứ khác."

Lữ Tú Anh: "Là gì?"

Lâm Dược Phi đáp: "Tôm hùm đất." Bây giờ còn chưa có người nuôi tôm hùm đất, trong các quán ăn hay chợ bán thức ăn cũng không mua được, trừ khi tự về sông ở quê mình bắt, nếu không thì vốn dĩ không ăn được.

Mùa hè này anh không về quê, nhất định không ăn được tôm hùm đất.

Lữ Tú Anh nghe thấy lại là thứ rẻ tiền như vậy, bèn liên tục lắc đầu.

Quà tặng cho cô giáo Từ, Lữ Tú Anh đều giao cho bà ngoại Lâm Tiếu, nhờ bà ngoại Lâm Tiếu sau khi mua đủ thì nhanh chóng mang lên đây, trước kỳ nghỉ hè thì đến nhà mình ở.

Lữ Tú Anh thì tự mình chuẩn bị đồ đạc cho Thẩm Vân.

Chuyện đi học trung học của Thẩm Vân, Lâm Dược Phi đã lo liệu xong. Cô ấy có thể ở lại trường trung học phổ thông, đầu tháng chín Thẩm Vân sẽ đến ở trong ký túc xá.

Lữ Tú Anh đã bắt đầu may chăn đệm giúp Thẩm Vân từ sớm, đều là chăn bông mới. Lữ Tú Anh may hai cái, một cái mỏng, một cái hơi dày.

Chăn mỏng thì đắp vào mùa xuân và mùa thu, chăn dày thì để đắp vào mùa đông, còn để sưởi ấm vào những ngày lạnh nhất của mùa đông thì sẽ đắp chăn mỏng ở phía dưới chăn dày.

Còn có chiếu mùa hè và ga trải giường, Lữ Tú Anh đã chuẩn bị đầy đủ những đồ dùng mà Thẩm Vân cần để trọ ở trường.

"Còn thiếu gì nữa không?" Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu: "Còn thiếu con nè."

Lâm Tiếu thấy mẹ chuẩn bị đồ dùng để ở trọ trong trường giúp chị Tiểu Vân thì cảm giác ở trọ trong trường thật thú vị.

"Mẹ, có thể để chị Tiểu Vân đưa con đến ký túc xá của trường trung học ở một ngày hay không?"

 

Lữ Tú Anh khẽ vỗ vào đầu Lâm Tiếu: "Đợi đến lúc con lên cấp ba thì con mới được ở."

Lâm Tiếu bĩu môi, chờ đến khi cô học cấp ba thì còn tới mấy năm nữa lận.

 

"Tiếu Tiếu, nếu không được thì không cần ngồi quá lâu trong nhà vệ sinh đâu."

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu ở trong nhà vệ sinh rất lâu nhưng vẫn không có động tĩnh, bèn lên tiếng nhắc nhở.

"Vâng." Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng tờ báo gấp lại kêu “sột soạt”. Lữ Tú Anh lắc đầu, bà biết được ngay nhất định là Lâm Tiếu lại đọc báo tới mê mẩn.

Nhà mới sửa lại chỗ nào cũng tốt, ngồi trên bồn cầu thì thoải mái hơn là ngồi xổm, chính vì vậy nên Lâm Tiếu lại có thêm một thói quen đọc báo trong nhà vệ sinh. Cô thường xuyên đọc một hồi là lập tức mê mẩn, ngồi trên bồn cầu sẽ ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ.

Lữ Tú Anh rất lo lắng Lâm Tiếu còn nhỏ tuổi mà đã có tật xấu của chín trên mười người, mỗi lần đều nhìn lên đồng hồ treo tường, thỉnh thoảng nhắc nhở Lâm Tiếu một tiếng.

Lâm Tiếu cầm tờ báo đi ra, trải phẳng lên bàn học, sau đó cô mở ngăn kéo lấy ra cây kéo nhỏ đầu tròn của mình.

"Mẹ, hôm nay trên báo có mẩu chuyện châm biếm và truyện hài."

Lữ Tú Anh bừng tỉnh: "Ừm, đúng rồi, hôm nay là thứ năm, trên báo sẽ có đăng truyện."

Thầy Đào cũng giống như cô giáo Từ, đều khuyến khích học sinh đọc nhiều hơn. Trước đây, cô giáo Từ đã tạo một góc đọc sách nhỏ ở trong lớp. Khi thầy Đào đến lớp ngày đầu tiên đã lập tức tán thưởng.

"Ý tưởng này của cô giáo Từ rất tuyệt."

Lâm Tiếu lập tức cảm thấy thầy Đào đứng trên bục giảng càng hợp mắt hơn, nốt mụn đỏ trên mặt cũng trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.

Thầy Đào cũng nói cô giáo Từ rất tuyệt, trong lòng Lâm Tiếu nhất thời cảm thấy Thầy Đào càng gần gũi hơn.

Thầy Đào đã hỏi rõ ràng, sách báo trong góc đọc sách của lớp đã hai tháng chưa đổi, bảo các bạn học sinh cầm sách của mình về nhà, sau đó đem sách mới vào.

Lâm Tiếu phát sầu thật lâu với kệ sách của mình, anh trai đã lắp một cái kệ sách lớn cho cô. Cô đã xếp đầy sách hai hàng bên dưới kệ, nhưng nhiều sách như vậy, cô phải đem cuốn nào đến trường đây.

Cô không nỡ mang mấy cuốn sách mà mình thích nhất tới trường, cũng không muốn mang đến sách mà mình không thích, để cho các bạn phải đọc những câu chuyện cổ tích nhàm chán.

Cuối cùng, Lâm Tiếu chọn hai quyển sách mà mình khá thích nhưng không phải là thích nhất, bỏ vào trong góc đọc sách ở cuối lớp học.

Thầy Đào cũng khuyến khích học sinh đọc nhiều sách hơn giống như cô giáo Từ, nhưng có một điểm khác biệt chính là thầy Đào còn khuyến khích các bạn đọc thêm nhiều báo.

Sau khi Lâm Tiếu về nhà đã nói với mẹ, mẹ lập tức đặt mua báo trước nửa năm cho cả nhà đọc. Đặt mua báo trước một năm sẽ được tặng một tháng, đặt trước nửa năm sẽ được tặng nửa tháng, Lữ Tú Anh lập tức được báo chiều tặng thêm nửa tháng sau sáu tháng.

Trước cửa nhà Lâm Tiếu có đóng một hòm đựng báo nhỏ, phía dưới hòm báo có treo một cái khóa sắt nhỏ, chìa khóa của khóa sắt do Lâm Tiếu bảo quản.

Mỗi ngày người đưa báo sẽ bỏ báo vào trong hòm, nắp của hòm báo là nắp một chiều, sau khi báo được bỏ vào sẽ không lấy ra được.

Mỗi ngày sau khi tan học về nhà, chuyện đầu tiên Lâm Tiếu làm là cầm chìa khóa nhỏ mở khóa sắt bên dưới hòm báo ra, báo được gấp lại liền rơi xuống, Lâm Tiếu giơ tay đón lấy.

Lúc đọc báo ra chính là khoảng thời gian vui vẻ của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu thích đọc tản văn trên báo, thích đọc tiểu thuyết đăng nhiều kỳ, đương nhiên thứ cô thích đọc nhất vẫn là truyện châm biếm và truyện hài.

Cả tờ báo, có đôi khi thậm chí có hai mẩu truyện tranh, thường xuyên chọc cho Lâm Tiếu cười ha ha, cũng sẽ khiến cho cô rơi vào trầm tư.

Thầy Đào không chỉ khuyến khích học sinh xem báo, còn khuyến khích học sinh cắt những mẩu chuyện từ báo ra. Thầy Đào mang theo quyển sổ có chứa những mẩu chuyện mình đã cắt từ báo ra cho các bạn trong lớp xem, trong quyển sổ bìa cứng dày mười sáu trang có những mẩu báo mà thầy Đào đã cắt ra sau đó được dán ngay ngắn vào sổ.

Dưới sự khuyến khích của thầy Đào, các bạn học sinh bắt đầu cắt báo, Lâm Tiếu cũng làm theo. Cô đã nhờ mẹ nấu cho cô một lọ hồ dán nhỏ, cầm cây kéo đầu tròn của mình lên, mỗi khi đọc được nội dung mình thích hoặc là nội dung mà cô muốn lưu trữ để sau này đọc lại, tất cả đều được cô cắt ra và dán vào trong quyển sổ.

Lúc Lữ Tú Anh lần đầu mở quyển sổ có chứa những mẩu báo mà Lâm Tiếu đã cắt ra, bà lập tức phì cười, những mẩu báo mà Lâm Tiếu cắt nhìn gần như không có chữ gì, tất cả đều là những mẩu truyện tranh.

Lữ Tú Anh nói: "Con toàn cắt truyện tranh dán lên. Mẹ thấy sau này con không cần cắt nữa, trực tiếp xé từng trang truyện ra, dán từng tờ lên đây, đóng thành một quyển sách là được rồi."

Lâm Tiếu mắt sáng rực lên: "Như vậy cũng được."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.