Sau khi Lâm Dược Phi nhìn thấy quyển sổ truyện tranh của Lâm Tiếu thì hỏi: "Em thích truyện tranh à?"
Lâm Tiếu gật đầu.
Hai ngày sau, Lâm Tiếu tan học về nhà, vẫn đến hòm báo trước nhà lấy báo như thường lệ, sau đó ngồi ở trên ghế sô pha giở báo ra đọc.
Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, con đi xem thử trên bàn học của con có cái gì kìa."
Lâm Tiếu lập tức đứng dậy. Từ giọng điệu của mẹ, cô có thể nghe ra được, nhất định là trên bàn học của cô có thứ gì đó hay ho.
Lâm Tiếu chạy lạch bạch vào phòng, nhìn thấy trên bàn học có bày mấy quyển sách màu sắc rực rỡ: “Wow, sách mới!"
"Mẹ, mẹ mua sách mới cho con sao?"
Lữ Tú Anh: "Là anh của con mua cho con đó."
Lâm Tiếu cầm quyển sách trên cùng lên, không kịp đợi liền mở ra: "Wow!"
Mấy quyển sách mà anh trai mua cho cô không giống với sách mà cô để trên hai hàng của chiếc kệ, mấy quyển sách mới này tất cả đều là truyện tranh.
Lâm Tiếu trước tiên nhìn qua bìa một lần, thấp giọng đọc tên sách ghi trên bìa: "Dragon Ball, Dr.Slump, Saint Seiya."
Đều là những tựa truyện mà cô chưa nghe qua bao giờ.
Lâm Tiếu chỉ xem phim hoạt hình ở trên tivi, chú mèo máy thông minh Doraemon, Tom và Jerry. Hôm nay cô mới biết, hóa ra không chỉ có thể xem phim hoạt hình ở trên tivi mà còn có thể đọc truyện tranh.
Lâm Tiếu giở trang đầu tiên của quyển truyện ra, đọc hồi lâu nhưng không hiểu gì, vốn dĩ không biết trong ô truyện vẽ cái gì, cũng xem không hiểu lời thoại được viết bên trên.
Cô nhướng mày, lật qua lật lại nhiều lần, sau đó bừng tỉnh, hóa ra truyện tranh phải xem từ phải qua trái, hoàn toàn ngược lại so với cách lật sách thông thường.
Lúc này đây, Lâm Tiếu cầm quyển truyện lên, rất nhanh đã đọc đến mê mẩn.
"Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu!" Lữ Tú Anh ở trong bếp gọi Lâm Tiếu đi bới cơm, gọi nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh. Bà lau tay đi ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy Lâm Tiếu đang nằm trên sô pha, vừa đọc truyện vừa cười khúc khích.
Lữ Tú Anh: "Con vẫn đọc truyện tranh, không làm bài tập à?"
Lâm Tiếu khôi phục tinh thần, kinh ngạc phát hiện mẹ đã nấu cơm xong: “Mẹ, sao hôm nay mẹ nấu cơm nhanh vậy?"
Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường: "Đâu có nhanh, hôm nay mẹ nấu cơm còn chậm hơn lúc bình thường."
Hôm nay Lữ Tú Anh đã hầm một nồi nạm bò lớn, sau đó múc ra một nửa, lại thêm cà chua hầm nhừ.
Trước đây, Lữ Tú Anh chưa từng hầm cà chua chung với nạm bò. Lâm Dược Phi đã nói cho bà biết hầm như vậy rất ngon. Lữ Tú Anh nấu thử thì quả nhiên không tệ, nạm bò thơm mà không ngán, nước súp trộn với cơm ăn cũng rất có mùi vị.
Hầm nạm bò cần nhiều thời gian, Lữ Tú Anh đã nấu ăn rất lâu. Bà không ngờ từ nãy đến giờ Lâm Tiếu vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha đọc truyện tranh, ngay cả cái m.ô.n.g cũng không dịch chuyển qua chỗ khác.
"Con không đi làm bài tập sao?" Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, mới phát hiện bây giờ đã trễ như vậy rồi, cô bèn nói với mẹ: "Con đã làm gần xong bài tập về nhà lúc ở trong trường rồi. Sau khi ăn cơm xong, con sẽ nhanh chóng hoàn thành."
Thật ra Lữ Tú Anh không lo lắng về bài tập của Lâm Tiếu, cũng có thể Lâm Tiếu đã làm xong từ sớm. Lữ Tú Anh thúc giục: "Mau đi rửa tay rồi bới cơm, chúng ta phải ăn cơm rồi."
Lâm Tiếu vội vã chạy đi rửa tay, sau đó bưng hai bát cơm chạy tới để lên bàn.
"Mẹ đã chừa phần cơm cho anh chưa?" Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh gật đầu: "Đã chừa cho anh một phần rồi, đây là phần của hai chúng ta."
Sau khi Lâm Tiếu nghe thấy, lập tức không khách sáo giơ cái muỗng ra, múc một muỗng lớn nạm bò hầm cà chua, sau đó trộn cà chua, nạm bò, nước súp và cơm trắng lại với nhau, múc một muỗng lớn bỏ vào miệng.
Ngon quá đi!
Lâm Tiếu hạnh phúc nheo mắt lại.
Hôm nay Tiểu Hoàng cũng được ăn nạm bò hầm trong vắt. Lâm Tiếu và mẹ ăn cơm ở trên bàn, Tiểu Hoàng ăn ở dưới bàn. Sau khi nó ăn xong còn cọ tới cọ lui bên chân Lữ Tú Anh, tỏ vẻ còn muốn ăn thêm thịt bò.
Lữ Tú Anh bèn đuổi Tiểu Hoàng đi: "Không được, thịt còn lại đều có muối, mày không ăn được đâu."
Tiểu Hoàng ỉu xìu rời đi, nằm sấp ở một góc trong phòng khách, nhìn hai người Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh ăn thịt bò.
Lữ Tú Anh hỏi: "Thịt bò hầm còn lại, sáng mai sẽ dùng để làm mì thịt bò cho con ăn."
Lâm Tiếu đồng ý ngay, cô thích ăn mì thịt bò nhất.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Tiếu dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành bài tập, sau đó lại giở truyện tranh ra xem.
Lữ Tú Anh dọn dẹp nhà bếp xong thì hỏi Lâm Tiếu: "Mẹ dắt Tiểu Hoàng đi dạo, con có đi chung không?"
Lâm Tiếu cũng không ngẩng đầu lên, đáp: "Con không đi."
Lữ Tú Anh dặn dò: "Con không được tự tắm lúc ở nhà một mình đâu đó."
Lữ Tú Anh lo lắng bình nóng lạnh trong nhà bị rò rỉ khí gas, mỗi lần tắm đều phải mở cửa sổ nhà bếp ra, đóng chặt cửa trượt nhà bếp, vì vậy bà không cho phép Lâm Tiếu tự tắm một mình.
Sau khi Lữ Tú Anh dẫn Tiểu Hoàng về nhà, phát hiện lời dặn dò hôm nay của mình hoàn toàn dư thừa. Lâm Tiếu vùi mình trên ghế sô pha, cái m.ô.n.g vốn không hề dịch chuyển, đang đọc truyện tranh trong tay. Bộ dạng của cô lúc bà ra khỏi nhà ra sao thì khi bà về vẫn y như vậy.
"Tiếu Tiếu, đi tắm thôi. Mẹ đi lấy quần áo cho con."
Lâm Tiếu lắc đầu: "Mẹ, mẹ tắm cho Tiểu Hoàng trước đi."
Lữ Tú Anh: "Hôm nay Tiểu Hoàng không tắm."
Lâm Tiếu: "Vậy mẹ tắm trước đi."
Lữ Tú Anh tự đi tắm trước, sau khi tắm xong lại gọi Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vẫn nấn ná không chịu đi.
"Mẹ, đợi con xem xong trang này đã."
"Mẹ, con đang đọc trang cuối cùng."
Cuối cùng, Lữ Tú Anh quyết định giựt lấy quyển truyện trong tay Lâm Tiếu: “Truyện gì mà con mê mẩn dữ vậy?"
"Mau đi tắm rửa, tắm xong thì đi ngủ. Tóc cũng không kịp khô rồi, tối nay phải sấy tóc cho con."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiếu lập tức nhăn lại, mùa hè dùng máy sấy tóc rất nóng.
Máy sấy có chế độ gió lạnh thế nhưng mẹ lại kiên quyết không cho cô dùng, nói rằng dùng gió lạnh sấy tóc sẽ gây đau đầu.
Lữ Tú Anh nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lâm Tiếu, lập tức biết cô đang suy nghĩ gì, bèn nói: "Con mau đi tắm đi. Lúc sấy tóc sẽ bật điều hòa cho con."
Vào tuần cuối của tháng sáu thời tiết đã nóng lên, nhưng vẫn chưa tới mức phải bật điều hòa không khí, đặc biệt là sáng sớm và ban đêm vẫn mát mẻ. Sau khi Lâm Tiếu tan học về nhà, lúc ăn cơm tối thì bật quạt điện, sau khi ăn xong thì đi tắm, tắm xong sẽ càng thấy mát mẻ hơn, ngay cả quạt điện cũng không cần bật.
Mặc dù mỗi ngày Lâm Tiếu đều muốn mở điều hòa không khí, thế nhưng Lữ Tú Anh không cho cô mở: “Những ngày nóng còn ở phía sau, đợi đến tháng bảy, tháng tám, ban ngày hay ban đêm cũng phải bật điều hòa."
"Hiện giờ đổ mồ hôi một chút cũng sẽ tốt cho cơ thể."
Lâm Tiếu không hiểu vì sao đổ mồ hôi lại tốt cho cơ thể, giống như cô không hiểu vì sao ăn mướp đắng lại tốt cho sức khỏe.
Phàm là thứ cô không thích dường như đều tốt cho sức khỏe, phàm là thứ cô thích dường như đều không tốt cho sức khỏe.
Đêm nay mẹ đã đồng ý mở điều hòa không khí, Lâm Tiếu lập tức vui vẻ đi tắm rửa.
Sau khi cô tắm xong ra ngoài, quả thật mẹ đã bật điều hòa. Lâm Tiếu chạy đến phía dưới điều hòa, lập tức bị mẹ kéo trở về: “Vừa mới tắm xong, lỗ chân lông đều giãn nở, không được hứng gió từ điều hòa."
Ở gần điều hòa cũng đủ mát rồi, Lâm Tiếu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, dùng hai ngón trỏ bịt lỗ tai lại, để mẹ sấy khô tóc cho cô.
"Mau đi ngủ đi." Lữ Tú Anh thúc giục, hôm nay đã vượt quá thời gian đi ngủ lúc bình thường.
Lâm Tiếu nằm ở trên giường: "Mẹ, có thể chờ sau khi con ngủ mới tắt điều hòa được không?"
Lữ Tú Anh đồng ý: "Được, chờ con ngủ xong mẹ sẽ tắt."
Hai phút sau, Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng hít thở bên cạnh đã trở nên đều đều, bèn duỗi tay cầm lấy điều khiển từ xa tắt điều hòa.
Lại qua nửa tiếng, Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng Lâm Dược Phi trở về, bà rời khỏi phòng ngủ, nói: "Buổi tối con đi xã giao có uống rượu sao? Có muốn ăn thêm chút gì hay không?"
Lâm Dược Phi không uống rượu nhưng anh cũng chưa ăn gì nhiều. Lúc xã giao hoàn toàn không đặt tâm trí lên đồ ăn, ngay cả ăn cái gì vào bụng cũng không biết. Sau khi nghe Lữ Tú Anh nói chuyện, anh lập tức cảm thấy đói bụng.
"Trong nhà có gì con tự nấu ăn là được. Mẹ về phòng nằm đi, không cần để ý đến con đâu."
Lữ Tú Anh đi vào bếp, mở đèn lên, nói: "Có thịt bò hầm, để mẹ nấu cho con bát mì sợi."
Lâm Dược Phi nhìn thấy Lữ Tú Anh đang bận rộn ở trong bếp, biết rõ mẹ sẽ không để cho anh tự làm cơm, bèn đứng ở bên cạnh nói: "Mẹ, thêm nhiều mì một chút, cho ít thịt bò lại, trễ thế này ăn thịt bò nhiều sẽ khó tiêu hóa, vẫn là ăn mì thì dạ dày sẽ thoải mái hơn."
"Được rồi." Lữ Tú Anh dừng lại động tác xắt thịt bò. Bà vốn dĩ muốn để một nửa thịt bò một nửa mì, nhưng nghe Lâm Dược Phi nói như vậy bèn cho ít thịt bò hơn, bỏ thêm một ít mì.
"Có phải cả ngày con đi xã giao ở bên ngoài, ăn tới mức dạ dày bị hỏng rồi không? Nhưng con cũng đâu có uống rượu nhiều?" Lữ Tú Anh lo lắng nói.
"Sao buổi tối mới ăn chút thịt bò thì lại khó tiêu được? Lúc mẹ hai mươi tuổi, cho dù ăn bao nhiêu thịt cũng không cảm thấy khó tiêu."
Lâm Dược Phi: "Dạ dày của con không sao, chỉ là trước khi ngủ con không muốn ăn thịt nhiều, càng muốn ăn thứ gì đó mềm một chút cùng với nước canh nóng."