Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 208: Chương 208




Cơ thể Lâm Dược Phi không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là trong lòng anh đã quen duy trì dưỡng sinh của đời trước, không giống người trẻ tuổi lắm.

Lữ Tú Anh nấu một tô mì bò lớn, bưng lên bàn ăn.

Lúc Lâm Dược Phi ăn mì, Lữ Tú Anh ngồi ở bên cạnh tán gẫu với anh.

"Tiếu Tiếu rất thích mấy cuốn sách thiếu nhi mà con mua, hôm nay về nhà ngoài làm bài tập trong chốc lát, đều chỉ ôm sách con mua không buông tay. Mẹ phải thúc giục rất nhiều lần con bé mới chịu đi tắm đó."

Lâm Dược Phi suy nghĩ một hồi mới hiểu Lữ Tú Anh nói sách thiếu nhi là truyện tranh.

Lâm Dược Phi mỉm cười: "Con đoán em ấy nhất định sẽ thích."

Lâm Dược Phi ăn mì thịt bò xong, đi vào bên trong bếp rửa bát. Lúc rửa bát anh sẽ mở bình nóng lạnh dùng nước nóng để rửa, như vậy sẽ rửa sạch được nhiều bọt hơn, khả năng khử dầu mỡ cũng mạnh hơn, rửa sạch bát đĩa. rất dễ dàng

Sau khi rửa bát xong bình nóng lạnh vẫn không ngừng, Lâm Dược Phi lập tức đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, vì vậy trước khi tắm anh cũng không để nước lạnh.

Anh tắm rửa chỉ tốn năm phút đồng hồ, thế nhưng lúc anh đi ra từ nhà vệ sinh vẫn cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, lúc nằm ở trên giường cực kỳ thoải mái.

Sau khi sửa nhà, cuối cùng mỗi khi anh về nhà lúc trời tối cũng có thể tắm thoải mái. Chỉ dựa vào điều này, Lâm Dược Phi lập tức cảm thấy tiền dùng để sửa chữa rất đáng giá.

Mỗi một ngày kế tiếp, sau khi Lâm Tiếu về nhà thì ngay cả báo cũng không cầm, đều là Lữ Tú Anh tự lấy chìa khóa từ bàn học của Lâm Tiếu mở hòm báo ra lấy báo.

Lâm Tiếu ngoài làm bài tập, trong tay đều chỉ cầm truyện tranh.

Lữ Tú Anh hỏi: "Sắp thi cuối kỳ rồi, con không cần ôn tập sao?"

Mắt Lâm Tiếu dính vào truyện tranh, cũng không buồn ngẩng đầu lên, đáp: "Không cần ạ, lúc thầy Đào và cô Lưu lên lớp đã hướng dẫn tụi con ôn tập rồi ạ."

Thái độ của Lữ Tú Anh luôn là thuận theo tự nhiên đối với việc học của Lâm Tiếu. Nếu Lâm Tiếu đã nói như vậy, Lữ Tú Anh cũng không nói gì thêm. Lâm Tiếu muốn đọc truyện tranh thì cứ để cô đọc, chỉ là nhắc nhở cô để mắt cách xa truyện một chút. Mỗi buổi tối bà đều thúc giục cô mấy lần, không thể bởi vì vậy mà trì hoãn giấc ngủ.

Mấy ngày sau, bà ngoại của Lâm Tiếu đến, Lữ Tú Anh đi ra trạm xe đón bà ngoại, nhìn thấy bà ngoại mang theo hai cái túi dệt lớn, tất cả đều chứa đầy ắp đồ đạc.

"Mẹ, sao mẹ mang theo nhiều thứ vậy?"

Sau khi Lữ Tú Anh về nhà thu dọn, nhìn thấy trong một cái túi dệt đều là đặc sản ở quê. Những thứ mà Lâm Dược Phi muốn ăn, Lý Vân Châu đã chuẩn bị không ít, bà ấy đều mang tất cả đến đây, hơn nữa trọng lượng còn rất nặng.

"Mẹ, sao tụi con có thể ăn nhiều như vậy được?" Trong lòng Lữ Tú Anh vừa cảm động vừa chua xót.

Lý Vân Châu: "Từ từ ăn, hiện giờ có tủ lạnh, để trong tủ lạnh sẽ không bị hỏng."

Lý Vân Châu bước vào ngôi nhà mới được sửa chữa, quả thực cảm thấy hơi chấn động. Bà ấy nhìn vào mỗi căn phòng, cảm thấy đôi mắt của bản thân hoàn toàn không đủ dùng.

"Đây đều là do Tiểu Phi tự nghĩ ra sao?" Lý Vân Châu hỏi.

Lữ Tú Anh gật đầu với vẻ tự hào: "Đúng vậy."

Lý Vân Châu nói: "Tiểu Phi tự mở công ty kia, chính là làm cái này?"

Lữ Tú Anh lắc đầu: "Không phải, là xây nhà."

Lý Vân Châu nói: "Vậy làm sao thằng bé biết được cách sửa chữa đẹp như vậy?"

Lữ Tú Anh cũng không biết: "Con không biết, thằng bé nói là do mình tự nghĩ, thấy như vậy vừa thuận tiện vừa đẹp."

Phần đặc sản dùng để tặng cho cô giáo Từ, Lữ Tú Anh đã chuẩn bị gọn gàng sạch sẽ, lại dựa theo lời Lâm Dược Phi nói, đóng gói kỹ càng, dùng bao bì đóng gói thật đẹp để tặng cho cô giáo Từ.

Bà ngoại Lâm Tiếu tấm tắc khen ngợi: "Lần đầu tiên nhìn thấy đồ đặc sản được đóng gói đẹp như vậy."

Một chuyện khác khiến bà ngoại Lâm Tiếu kinh ngạc chính là mỗi ngày Lâm Tiếu đều ôm truyện tranh, những thứ khác đều không thèm để ý. Bà ngoại Lâm Tiếu tới đây mấy ngày, Lâm Tiếu thậm chí cũng không có yêu cầu ăn mì, là bà ngoại tự chủ động làm.

Bà ngoại Lâm Tiếu lật qua lật lại truyện tranh của Lâm Tiếu để xem nhưng không hiểu: "Đây là sách thiếu nhi gì mà cháu xem đến mê mẩn như vậy?"

Bà ngoại Lâm Tiếu vốn dĩ không biết chữ, chỉ biết viết tên của mình và các số một, hai, ba, bốn, năm. Bà ấy không hiểu lời thoại trên truyện tranh, cũng không hiểu hình vẽ trên truyện.

Bà ngoại Lâm Tiếu lật xem hai lần liền để lại chỗ cũ.

 

Lâm Tiếu đang đọc một quyển khác, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Rất là hay ạ."

Sao anh trai lại biết được những cuốn truyện hay như vậy? Lâm Tiếu cảm thấy những quyển truyện này không phải chỉ cho trẻ con xem, mà thiếu niên và người lớn cũng có thể đọc.

 

Lâm Tiếu còn lén lút mang truyện mình đã đọc đến trường, chia sẻ cho Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân.

Nhưng Vương Hồng Đậu lại không thích.

Nửa quyển cô bé cũng không đọc nổi: “Trắng đen nhìn mỏi mắt quá, không đẹp bằng phim hoạt hình."

Cũng may là Diệp Văn Nhân rất thích.

Diệp Văn Nhân để giấy nháp mỏng lên truyện tranh, nheo mắt vẽ lại nhân vật nhỏ phía trên.

Lâm Tiếu lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Văn Nhân vẽ nhân vật, khiếp sợ há to mồm: “Cậu vẽ thật đẹp, giống y như trong truyện."

Diệp Văn Nhân đỏ mặt, vội vàng nói với Lâm Tiếu: "Đây không phải là do tớ vẽ, tớ chỉ là đè giấy lên vẽ lại thôi. Tớ không vẽ được như vậy đâu."

Trước khi Diệp Văn Nhân vẽ lại cũng đã thử tự vẽ qua, rõ ràng là chiếu theo truyện tranh để vẽ nhưng mà bút chì trong tay lại không nghe theo điều khiển của cô bé, chỗ này lệch một chút, chỗ kia thiếu một chút, cuối cùng vẽ ra nhân vật hoàn toàn khác với nhân vật trong truyện tranh.

Diệp Văn Nhân giấu đi hết tất cả, vốn dĩ ngại ngùng không để cho bạn thân xem.

Lâm Tiếu nghe Diệp Văn Nhân giải thích như vậy nhưng vẫn dùng giọng điệu tán thưởng như cũ, nói: "Vậy cũng rất giỏi rồi, tớ vẽ lại cũng không vẽ được như vậy."

"Hơn nữa cậu còn đang học vẽ mà, sau này cậu nhất định có thể vẽ ra được."

Diệp Văn Nhân muốn nói cho Lâm Tiếu biết, bây giờ thứ mà cô bé học vẽ hoàn toàn không giống với truyện tranh mà Lâm Tiếu mang lên cho cô bé, nhưng cô bé vẫn gật đầu nói: "Ừm, sau này tớ nhất định có thể vẽ được."

Lâm Tiếu nói với Diệp Văn Nhân: "Chờ cậu học xong, có thể vẽ chuyện của chúng ta thành truyện tranh."

Vương Hồng Đậu kích động nhảy dựng lên: "Vậy tớ sẽ viết lời thoại."

Lâm Tiếu: "Vậy tớ sẽ viết truyện, viết lại những câu chuyện thú vị nhất, đặc sắc nhất của chúng ta, sau đó đưa cho Văn Nhân vẽ thành truyện tranh."

Đôi mắt của ba cô bé đều sáng lấp lánh, như thể truyện tranh của các cô bé sẽ được xuất bản vào ngày mai vậy.

Chuông vào học vang lên, ba người vội vã trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó ngồi xuống.

Tiết hiện giờ là tiết Ngữ văn, bài học mới đã được dạy xong, thầy Đào bèn hướng dẫn mọi người ôn tập. Thầy Đào giảng đề trên bục giảng, Lâm Tiếu ngồi ở phía dưới dùng tay phải chống cằm, trong lòng đang cân nhắc nếu chuyện giữa cô và Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân được vẽ thành truyện tranh thì nên giữ lại chi tiết nào, bỏ qua chi tiết nào.

Lâm Tiếu lén lút thò tay vào hộc bàn, mở truyện tranh ra, muốn xem thử những tình tiết xuất sắc trong truyện được thiết kế như thế nào.

Lâm Tiếu xem được hai trang liền mê mẩn.

Giọng nói của thầy Đào đã ngừng lại nhưng Lâm Tiếu không phát hiện ra.

Trần Đông Thanh ngồi phía trước liều mạng ho khan, Lâm Tiếu cũng không nghe thấy.

Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện một bóng người, chặn mất ánh sáng của Lâm Tiếu, cuối cùng Lâm Tiếu mới phát hiện có gì đó không đúng.

Cô từ từ, từ từ quay đầu sang một bên, nhìn thấy thầy Đào đang đứng bên cạnh cô, khom người nhìn vào quyển truyện mà cô đang để một nửa trên đùi, một nửa dựa vào hộc bàn.

Lâm Tiếu hít vào một hơi khí lạnh, hù c.h.ế.t cô rồi.

Thầy Đào cầm lấy truyện trong hộc bàn của Lâm Tiếu, dùng quyển truyện gõ lên đầu Lâm Tiếu một cái.

"Tan học đến văn phòng tìm thầy." Thầy Đào lấy truyện của Lâm Tiếu đi, trở về bục giảng lần nữa.

Trần Đông Thanh xoay người về phía sau, lại quay lên ngồi thẳng lần nữa, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Cậu bé đã cố tình ho lớn tiếng như vậy để nhắc nhở Lâm Tiếu nhưng Lâm Tiếu lại không hề phản ứng.

Nửa tiết tiếp theo, Lâm Tiếu cực kỳ thấp thỏm trong lòng. Thầy Đào đã tịch thu truyện tranh của cô, còn gọi cô tới văn phòng, tiếp đó sẽ như thế nào đây?

Thầy Đào sẽ không gọi điện cho phụ huynh chứ?

Nếu như thầy Đào gọi phụ huynh thì chắc chắn mẹ sẽ không bao giờ để cho cô đem truyện tranh đến trường nữa, thậm chí cũng sẽ không tiếp tục mua truyện tranh cho cô.

Lâm Tiếu đã âm thầm quyết định, nếu như Thầy Đào muốn gọi phụ huynh vậy thì cô sẽ nghĩ cách giấu diếm mẹ, nhờ anh trai đến trường. Anh trai đã trưởng thành, cũng có thể được tính là phụ huynh của cô.

Cô bằng lòng giúp anh trai giặt tất thối trong một tuần.

Từ trước đến nay Lâm Tiếu chưa từng cảm thấy tiết Ngữ văn dài như vậy. Nửa tiết Ngữ văn kế tiếp, thời gian dài giống như mấy tiếng đồng hồ. Cuối cùng chuông tan học cũng vang lên, Lâm Tiếu đi theo phía sau thầy Đào ỉu xìu cúi đầu đi tới văn phòng.

Thầy Đào giơ quyển truyện của Lâm Tiếu lên, hỏi: "Có muốn lấy lại truyện của mình không?"

Lâm Tiếu hơi do dự, sau đó thật thà gật đầu.

Thầy Đào lắc lư cuốn truyện trong tay, nói với Lâm Tiếu: "Thi cuối kỳ, dùng một trăm điểm để đổi."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.