Phải dùng 100 điểm để đổi lấy lại cuốn truyện tranh của mình.
Lâm Tiếu sửng sốt trợn tròn mắt, kỳ thi cuối kỳ chưa bao giờ cô thi được 100 điểm.
Có khi nào cuốn truyện tranh của cô không lấy lại được nữa không.
“Thầy Đào, phải lấy điểm 100 môn Ngữ văn để đổi hay môn nào 100 điểm cũng được ạ?” Lâm Tiếu hỏi trước cho rõ. Bây giờ lấy được điểm 100 môn Ngữ văn càng ngày càng khó, từ khi lên lớp 3, yêu cầu của giáo viên đối với bài viết của học sinh ngày càng cao, về cơ bản bài viết sẽ không được điểm tuyệt đối, hầu như đều sẽ bị trừ một hai điểm.
Lâm Tiếu buồn bã nhận ra rằng cô có thể đã vĩnh viễn bỏ lỡ cơ hội đạt điểm tối đa trong kỳ thi Ngữ văn.
Thầy Đào nói: “Không nhất định phải là môn Ngữ văn, Toán đạt 100 điểm cũng được.”
Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Vậy Âm nhạc thì sao ạ?”
Thầy Đào cướp lời: “Môn phụ không tính, hơn nữa môn phụ cũng không có thang điểm 100, chỉ đánh giá các em xếp loại abcd.”
Lâm Tiếu chớp chớp mắt, ý đồ dùng điểm A môn Âm nhạc, Mỹ thuật để đổi lấy truyện tranh của cô đã bị thầy Đào bắt thóp.
Lâm Tiếu: “Vậy thì hoặc là Ngữ văn được 100 điểm, hoặc là Toán được 100 điểm là có thể đổi được cuốn truyện tranh này về ạ?”
Lâm Tiếu cẩn trọng hỏi: “Thế nếu như cả hai môn đều không được 100 điểm thì sao ạ?”
Thầy Đào: “Vậy thì đợi lần kiểm tra sau, bao giờ đạt được 100 điểm thì bấy giờ em mới được chuộc lại cuốn truyện tranh của em.”
Thầy Đào thấy Lâm Tiếu há hốc miệng lại nói thêm: “Các bài kiểm tra nhỏ không tính, kỳ thi lớn mới tính, kỳ kiểm tra giữa kỳ và cuối kỳ mới tính.”
Lâm Tiếu đang há miệng lại ngậm lại, sao thầy Đào biết được cô muốn hỏi cái gì.
Thầy Đào đã bịt kín mọi kẽ hở và chỉ để lại cho Lâm Tiếu con đường duy nhất là phải đạt điểm tối đa trong kỳ kiểm tra cuối kỳ.
Khi Lâm Tiếu đi từ văn phòng giáo viên trở về phòng học, Vương Hồng Đầu và Diệp Văn Nhân lập tức chạy tới hỏi thăm: “Thầy Đào có mắng cậu không?”, “Có gọi phụ huynh lên không?”
Lâm Tiếu than thở: “Không mắng tớ, cũng không gọi phụ huynh.”
“Vậy không phải là rất tốt sao?” Vương Hồng Đậu lạ lùng hỏi: “Thế sao cậu vẫn than vắn thở dài thế?”
Lâm Tiếu lo tới mức dậm chân: “Thầy Đào bảo tớ phải đạt 100 điểm đổi lấy truyện tranh, phải thi được 100 điểm mới lấy được truyện tranh về.”
Vương Hồng Đậu thở dài.
Diệp Văn Nhân lại thấy không thành vấn đề: “Thi đạt 100 điểm không hề khó đối với cậu. Kiểm tra giữa kỳ cậu được 99 điểm môn Toán, không cẩn thận mới bị trừ một điểm.”
Kiểm tra giữa kỳ Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân đạt điểm như nhau, đều đạt 99 điểm, Diệp Văn Nhân nhớ rất rõ.
“Kiểm tra cuối kỳ cậu đừng bất cẩn nữa, kiểm tra kỹ hai lần, chắc chắn Toán cậu phải được 100 điểm.”
Bây giờ môn Ngữ văn được 100 điểm thật sự rất khó, nhưng Toán đạt 100 điểm là khả năng rất cao. Lần kiểm tra cuối kỳ này, Diệp Văn Nhân đặt mục tiêu cho bản thân cũng là Toán được 100 điểm.
Lâm Tiếu: “Nhưng cũng không phải là tớ cố ý không cẩn thận mà.”
Cô cũng không muốn bất cẩn, ai mà biết được sao cứ mỗi lần kiểm tra đều có sơ suất.
“Từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ đạt được 100 điểm, lần này thật sự có thể đạt 100 điểm sao?” Lâm Tiếu không tự tin.
Trần Đông Thanh đi vào nhà vệ sinh quay lại, bước vào phòng học nhìn thấy Lâm Tiếu, cũng chạy nhanh tới.
“Lâm Tiếu, tớ ho mấy lần để cảnh báo cho cậu, sao cậu không có phản ứng gì cả?” Trần Đông Thanh vội vàng nói.
“Hả, cậu có cảnh báo tớ à, tớ không nghe thấy gì cả.” Lâm Tiếu đầy chán nản.
Trần Đông Thanh: “Tớ ho to như thế mà sao cậu không nghe thấy gì, ít nhất cũng phải năm lần.”
Lúc đấy thầy Đào đang giảng bài trên bục giảng thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn vào một chỗ ngồi rồi bước xuống bục, đi về hướng đó. Trần Đông Thanh vừa nhìn đã biết chắc chắn là thầy Đào phát hiện ra bạn nào đó không chú ý nghe giảng, đi bắt bạn đó.
Trần Đông Thanh quay đầu nhìn, phát hiện ra lại là Lâm Tiếu.
Thầy Đào đã đi về phía Lâm Tiếu nhưng Lâm Tiếu không hay biết gì, cúi thấp đầu xuống, không biết đang chơi cái gì trong ngăn bàn.
Trần Đông Thanh vội vàng dùng tiếng ho cảnh báo cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vẫn không có chút phản ứng nào.
Vì tiếng ho của Trần Đông Thanh quá lớn, ho quá nhiều lần, rõ ràng là đang “mật báo tin tức”, thầy Đào còn quay đầu lại lườm Trần Đông Thanh một cái. Trần Đông Thanh và thầy Đào bốn mắt nhìn nhau, tim đập thình thịch. Nhưng ngoài việc thầy Đào dùng ánh mắt cảnh cáo Trần Đông Thanh ra thì không làm gì khác, thầy ấy quay đầu ra tiếp tục đi về phía chỗ ngồi của Lâm Tiếu.
“Sau đó tớ chỉ có thể nhìn thầy Đào đi đến bên cạnh chỗ cậu.” Trần Đông Thanh thở dài.
Vương Hồng Đậu nói: “Tớ cũng nhìn thấy, tớ còn vo viên tờ giấy ném cậu.”
Nhưng viên giấy ném bị lệch, Vương Hồng Đậu chưa kịp vo viên thứ hai thì Lâm Tiếu bị thấy Đào tóm sống cả người và tang vật.
Vương Hồng Đậu nhớ lại những ngày mà mình ngồi phía sau Lâm Tiếu, thời đó thật thuận lợi, cô có thể dùng bút chọc vào lưng Lâm Tiếu.
Hóa ra là bạn bè cùng nhau nhắc nhở mình nhưng cô lại không nghe thấy, Lâm Tiếu rất hối tiếc: “Thật là.”
Trần Đông Thanh vừa về phòng học, vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì: “Thầy Đào bảo sao?”
Vương Hồng Đậu nhanh nhảu nói: “Không mắng, không gọi phụ huynh nhưng không trả truyện tranh đã thu cho Lâm Tiếu, kiểm tra cuối kỳ dùng 100 điểm để đổi lấy.”
Trần Đông Thanh nghe thấy vậy liền nói: “Vậy thì tốt quá rồi, kiểm tra 100 điểm không phải là dễ quá sao?”
Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đồng thanh nói: “Thi được 100 điểm khó lắm.”
Trần Đông Thanh nghiêng đầu tìm kiếm sự đồng tình ở phía Diệp Văn Nhân: “Thi được 100 điểm không khó đúng không?”
Diệp Văn Nhân nói nhỏ: “Tớ cũng thấy không khó.”
Trần Đông Thanh và Diệp Văn Nhân đều là chuyên gia 100 điểm, nhất là Trần Đông Thanh, từ năm lớp 1 đến giờ thi cuối kỳ không phải là hai môn 100 điểm thì cũng là một môn 100 điểm, chỉ có một môn 100 điểm thì gọi là: “Thi không tốt.”
Lâm Tiếu: “Hai người không thể hiểu được học sinh bình thường thi được 100 điểm khó đến thế nào đâu.”
Vương Hồng Đậu ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành.
Nhưng dù khó khăn đến đâu, Lâm Tiếu cũng phải cố gắng.
Cô phải đạt được 100 điểm trong kỳ thi cuối kỳ này và nhanh chóng chuộc lại truyện tranh từ chỗ thầy Đào trước khi bị mẹ phát hiện ra rằng truyện tranh của cô đã biến mất.
Hôm nay tan học về, việc đầu tiên của Lâm Tiếu không phải là ngả ra sofa đọc truyện tranh nữa, cô mở tủ báo lấy một tờ báo nhưng không xem mà đặt lên trên bàn trà cho mẹ.
Lâm Tiếu ngồi trước bàn học, mở sách ôn tập và vở bài tập ra.
Lữ Tú Anh trông thấy Lâm Tiếu như vậy liền hỏi: “Hôm nay con có nhiều bài tập à?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Không ạ.” Nhưng cô phải làm xong bài tập để còn ôn bài.
Cả một buổi tối, Lữ Tú Anh không thấy Lâm Tiếu động đến truyện tranh, kỳ lạ hỏi: “Sao con không đọc truyện tranh?”
Lâm Tiếu: “Con phải ôn bài mà.”
Lữ Tú Anh: “Vậy con đi tắm trước đi, tắm xong rồi ôn tiện hong tóc luôn, lúc nào ngủ thì tóc khô là vừa.”
Lâm Tiếu tắm xong lại ngồi vào bàn học, Lữ Tú Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, nói với Lý Vân Châu: “Mẹ, mẹ cũng đi tắm đi, mẹ tắm xong con tắm cuối cùng.”
Lý Vân Châu vừa đi vào nhà vệ sinh vừa thốt lên: “Chỗ con bây giờ tắm thật tiện.” Tiện hơn nhiều so với ở quê.
Lữ Tú Anh cười nói: “Vâng.”
Tất cả bài trí trong nhà đều vừa ý bà, nhưng để nói là vừa ý nhất vẫn là cái nhà vệ sinh này.
Lữ Tú Anh là người tắm cuối cùng, sau khi tắm xong, bà ấy dùng vòi hoa sen rửa sạch mặt kính, dùng miếng bọt biển lau kính cạo sạch nước, mặt kính trở nên sáng như mới.
Mỗi lần Lữ Tú Anh tắm, bà đều phải thốt lên rằng “khô ướt được tách rời” do Lâm Dược Phi thiết kế trong quá trình sửa sang thực sự rất dễ sử dụng, không có nước b.ắ.n tung tóe bên ngoài phòng tắm, Lữ Tú Anh ít phải dọn dẹp phòng tắm hơn và bà có thể dễ dàng giữ cho gạch luôn sáng bóng.
Phòng ngủ để cho Lâm Tiếu học, đóng cửa phòng ngủ, Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem tivi, nói chuyện.
Ngay cả Tiểu Hoàng cũng bị lôi ra khỏi phòng ngủ, đang nằm dưới gầm bàn ăn trong phòng khách. Thời tiết gần đây nóng nực, Tiểu Hoàng nằm một lúc là lại đổi chỗ, sàn gỗ chỗ nào nóng thì đổi chỗ mát hơn.
Lý Vân Châu nói với Lữ Tú Anh: “Hai ngày nữa con không phải đi làm, con đưa mẹ đi loanh quanh, mẹ mua ít quần áo.” Lữ Tú Anh cũng đang định như thế, lần trước bà ngoại Lâm Tiếu đến là mua quần áo đông, lần này vừa lúc để mua quần áo mùa hè.
Nhưng Lý Vân Châu chủ động nhắc, Lữ Tú Anh có chút bất ngờ.
Lý Vân Châu nói: “Lúc nào đi ăn với Tiểu Vân, mẹ cũng phải mặc bộ nào ra hồn một chút chứ.”
Lâm Dược Phi và Thẩm Vân cũng đã xác định quan hệ rồi, lần này bà ngoại Lâm Tiếu đến nhà, Lữ Tú Anh đề xuất cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, sau khi Lâm Tiếu thi cuối kỳ xong là tiến hành.
Lữ Tú Anh vui vẻ đồng ý: “Vâng ạ, đợi hai hôm nữa con được nghỉ thì đi luôn.”
Lý Vân Châu nói với Lữ Tú Anh: “Con cũng mua cho mình lấy hai bộ, cuộc sống của con bây giờ cũng tốt hơn rồi, tranh thủ còn trẻ làm đẹp cho mình nhiều lên.”
Lữ Tú Anh cười nói: “Con vẫn còn trẻ sao?”
Lý Vân Châu: “Sao lại không còn trẻ, đợi con đến độ tuổi này của mẹ, ngoảnh lại nhìn sẽ biết bây giờ con còn trẻ biết bao.”
Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu nói chuyện, xem xong một tập phim. Lữ Tú Anh không nghe thấy động tĩnh gì của Lâm Tiếu, khẽ khàng mở cửa nhìn vào, ngạc nhiên khi thấy Lâm Tiếu không đọc truyện tranh, không nghịch cục tẩy, chăm chỉ ngồi ở bàn học ôn bài.
“Tiếu Tiếu, thu dọn sách vở, chuẩn bị đi ngủ thôi.”
“Đợi con làm xong câu này đã.” Lâm Tiếu trả lời.