Lữ Tú Anh giục hai lần, Lâm Tiếu vẫn ngồi lì ở bàn học không rời, mãi cho đến khi Lữ Tú Anh nói: “Đến giờ đi ngủ rồi, mấy hôm trước ngày nào cũng đọc truyện tranh, bây giờ nước đến chân mới nhảy.”
Lâm Tiếu chột dạ nhảy ra khỏi bàn học, bắt đầu nhanh chóng thu dọn sách vở, cô lén nhìn biểu cảm trên gương mặt mẹ, hôm nay biểu hiện của mẹ rất khác thường, mẹ không phát hiện ra cái gì đấy chứ.
Đương nhiên là Lữ Tú Anh không đoán được Lâm Tiếu chăm chỉ như vậy là vì bị thu mất truyện tranh, bà chỉ nghĩ là mấy hôm trước Lâm Tiếu lười biếng, bây giờ sắp thi rồi nước đến chân mới nhảy.
Lâm Tiếu quan sát một lúc, mẹ không phát hiện ra mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngày hôm sau khi Lâm Tiếu đi học về, đột nhiên mẹ hỏi cô: “Tiếu Tiếu, tập 3 truyện Dr. Slump của con đâu rồi, con để ở đâu đấy?”
Lúc rảnh rỗi Lữ Tú Anh cũng đọc truyện tranh của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu và mẹ luôn chia sẻ sách cho nhau.
Lúc đầu, Lữ Tú Anh cảm thấy không quen với những thứ phi thực tế nên đọc báo xong cô chỉ mở đại vài trang xem để g.i.ế.c thời gian, nhưng sau khi đọc xong, cô thấy khá thú vị.
Đọc xong hai tập trước, Lữ Tú Anh không tìm thấy tập thứ ba đâu, trên giá sách của Lâm Tiếu chỉ có tập bốn.
Lữ Tú Anh đã tìm khắp nhà, tìm cả trong nhà vệ sinh mà cũng không tìm thấy tập ba.
Lâm Tiếu nghe thấy mẹ hỏi như vậy, tim bắt đầu hồi hộp, trời ơi mẹ phát hiện ra truyện tranh của cô bị mất rồi, làm thế nào bây giờ.
“Tập 3 của Dr. Slump ở trường.” Lâm Tiếu nhanh trí trả lời.
Lâm Tiếu cảm thấy mình không nói dối, truyện tranh của cô thực sự ở trên trường. Chỉ có điều nó không ở trong ngăn bàn của cô, mà là trong ngăn kéo ở văn phòng của thầy Đào thôi.
Lữ Tú Anh tưởng là Lâm Tiếu cho bạn mượn, Lâm Tiếu thường trao đổi sách, truyện với bạn, Lữ Tú Anh cũng thường nhìn thấy sách của người khác ở nhà.
Lữ Tú Anh cũng không bận tâm, thuận miệng nói: “Trước khi nghỉ học nhớ lấy về.”
Ôi trước khi được nghỉ phải mang về, thế thì chẳng phải cô chỉ còn một cơ hội duy nhất là kỳ thi cuối kỳ này bắt buộc phải được 100 điểm.
“Mẹ, nhà mình có xúc xích giăm bông và trứng cút không ạ?” Lâm Tiếu hỏi mẹ.
“Xúc xích giăm bông nhà có, con muốn ăn trứng cút thì để mai mẹ đi mua cho con.” Lữ Tú Anh đáp.
Lâm Tiếu: “Chẳng phải bữa sáng ngày con kiểm tra cuối kỳ con phải ăn hai cái xúc xích giăm bông và bốn quả trứng cút đó sao, mẹ con mình đã thống nhất như thế rồi mà?”
Lữ Tú Anh bật cười, thì ra là muốn gom hai cái 100, sau bài kiểm tra cuối kỳ lần trước Lâm Tiếu từng nói như vậy.
“Được, mẹ sẽ chuẩn bị cho con, bảo đảm bữa sáng hôm con thi cuối kỳ sẽ được ăn.”
Lâm Tiếu lo lắng: “Trứng cút có hai lòng đỏ không ạ?” Kỳ thi cuối kỳ lần trước là vì cô ăn phải hai lòng đỏ trứng nên mới không góp thành 100 được.
Lữ Tú Anh vừa cười vừa lắc đầu: “Trứng cút nhỏ như thế làm sao mà có hai lòng đỏ được, mẹ chưa thấy bao giờ.”
“Không sao, đến lúc đó mẹ sẽ nấu cho con một nồi trứng cút, con chọn lấy mà ăn, gặp phải quả hai lòng đỏ thì đổi sang quả một lòng.”
Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh, đến lúc đó nhất định cô phải kiểm tra cẩn thận từng quả.
Hôm sau Lữ Tú Anh mua một túi trứng cút cho vào tủ lạnh, chuẩn bị tuần sau cho Lâm Tiếu ăn.
Chỉ còn năm ngày nữa là kiểm tra cuối kỳ rồi, hàng này sau khi tan học về Lâm Tiếu chăm chỉ ôn tập, giờ ra chơi và nghỉ trưa ở trường cũng ôn tập.
“Trần Đông Thanh, giờ ra chơi cậu không ra ngoài chơi, cậu không thấy chán à?” Lâm Tiếu tò mò hỏi, cô vừa trải qua hai ngày như vậy, cảm thấy rất vô vị, nhưng Trần Đông Thanh đã như vậy rất nhiều ngày rồi, cậu ấy chuẩn bị cho kỳ thi tuyển chọn đội tuyển Toán Olympic đã hai tháng nay rồi.
Trần Đông Thanh nghĩ một lúc rồi trả lời: “Có lúc cũng muốn ra ngoài chơi, nhưng tớ còn muốn đến lớp Toán Olympic hơn.”
Cậu ấy nhất định phải vượt qua kỳ thi vào đội tuyển Toán Olympic, được vào lớp Toán Olympic của phòng giảng dạy.
Lúc Trần Đông Thanh muốn lười biếng, nghĩ đến mục tiêu của mình lại tràn đầy hăng hái.
Lâm Tiếu gật đầu, bây giờ cô cũng sẽ giống Trần Đông Thanh, nhất định kỳ thi cuối kỳ này cô cũng nhất định phải được 100 điểm, lấy lại quyển truyện tranh của mình về nếu không sẽ bị mẹ phát hiện ra mất.
“Trần Đông Thanh, lúc nào cậu cũng thi được 100 điểm, có bí quyết gì không?” Lâm Tiếu hỏi.
Trần Đông Thanh nói: “Làm xong bài phải kiểm tra cẩn thận, kiểm tra lại nhiều lần.”
Lâm Tiếu gật đầu, cái này cô biết, Diệp Văn Nhân cũng nói như thế.
Lâm Tiếu: “Còn gì nữa không?”
Trần Đông Thanh: “Phải đọc đề thật kỹ. Mẹ tớ nói với tớ, đọc đề phải đọc chậm, làm đề phải thật nhanh, nhất định không được thấy việc đọc đề bài là lãng phí thời gian, đề mà hiểu sai thì làm bài không thể đúng được.”
Lâm Tiếu nhìn Trần Đông Thanh mong đợi.
Trần Đông Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy quyển vở trong ngăn bàn ra, nói khẽ với Lâm Tiếu: “Tớ thi được điểm tuyệt đối tất cả đều dựa vào nó. Cậu đừng nói với người khác đấy nhé!”
Lâm Tiếu thấy dáng vẻ thần bí của Trần Đông Thanh, thấy đây chắc chắn là một bí quyết làm bài kiểm tra cực đỉnh. Cầm lấy quyển vở cô nóng lòng mở ra, thấy trang đầu của quyển vở ghi ba chữ lớn.
“Vở câu sai.” Lâm Tiếu đọc lên.
“Suỵt.” Trần Đông Thanh đưa ngón tay trỏ lên miệng, nhắc nhở Lâm Tiếu nói nhỏ lại.
“Cái này tớ cho mình cậu xem thôi, chưa cho ai xem bao giờ, cậu giữ bí mật giúp tớ.”
Trần Đông Thanh đỏ mặt, nếu không phải là Lâm Tiếu, cậu ấy sẽ không để người khác biết cậu ấy có vở câu sai.
Theo cậu được biết, cậu là người duy nhất trong lớp có vở câu sai, chỉ có cậu mới làm theo yêu cầu của mẹ, ghi chép lại tất cả những câu sai trong các bài kiểm tra vào vở rồi phân tích nguyên nhân sai ở đâu.
Bình thường khi ôn tập củng cố kiến thức, cậu ấy thường dở đi dở lại vở câu sai của mình, học lại những chỗ chưa biết, hạn chế nguyên nhân do cẩu thả thì những câu hỏi tương tự về sau sẽ không bao giờ sai, như thế lần thi sau sẽ có thể đạt điểm tối đa rồi.
Trần Đông Thanh cảm thấy thiết kế cho mình một quyển vở ghi lại lỗi sai là một phương pháp rất hiệu quả, nhưng vì cậu ấy là người duy nhất trong lớp sử dụng phương pháp này nên Trần Đông Thanh cảm thấy hơi xấu hổ.
Cậu ấy ngưỡng mộ nhất lại là những người thông minh trời phú như Lâm Tiếu vậy, học cái gì cũng không cần cố gắng, làm câu khó một cách dễ dàng, cũng rất dễ được điểm cao.
Mặc dù Lâm Tiếu chưa bao giờ đạt được điểm tối đa trong bài kiểm tra cuối kỳ, nhưng Trần Đông Thanh cảm thấy rằng số điểm 97 và 98 của Lâm Tiểu còn tốt hơn so với số điểm 100 của cậu ấy, bởi vì Lâm Tiếu chỉ cần nỗ lực ba phần thì cậu ấy đã phải nỗ lực mười phần mới được.
Vì nghĩ như vậy nên Trần Đông Thanh không muốn bạn khác nhìn thấy vở câu sai của cậu.
Bình thường ở trường cậu cũng luôn cố tỏ ra vẻ rất thoải mái, giờ ra chơi chơi cùng hội con trai. Vở luyện tập mà mẹ cậu mua cho, Trần Đông Thanh cũng chỉ làm ở nhà, không bao giờ mang đến trường.
Vở câu sai càng là bí mật nhỏ của một mình cậu.
Trần Đông Thanh không muốn các bạn biết mình luôn đạt điểm tối đa là vì cần cù, cậu ấy muốn nghe người khác khen cậu thông minh.
Nhưng bây giờ Lâm Tiếu thật sự cần giúp đỡ, cô nhất định sẽ thi được điểm tối đa.
Trần Đông Thanh thật sự lo lắng cho Lâm Tiếu, nếu Lâm Tiếu không đạt được 100 điểm, không lấy được truyện tranh của mình về, bị mẹ phát hiện ra truyện tranh bị thu mà Trần Đông Thanh thấy rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa.
Cho nên vừa rồi Trần Đông Thanh chỉ do dự hai giây là đã lấy vở câu sai chưa từng cho bạn khác xem của mình đưa cho Lâm Tiếu xem.
Lâm Tiếu dở quyển vở lỗi sai ra, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy món đồ như thế: “Woa.”
Không cần Trần Đông Thanh giải thích gì thêm, vở câu sai của Trần Đông Thanh viết đã phân tích rất rõ rồi, Lâm Tiếu nhìn một cái là đã hiểu ngay.
Quyển vở câu sai có viết lại đề bài, đáp án sai, đáp án đúng, nguyên nhân sai và cách giải quyết.
Trần Đông Thanh đã dùng các ký hiệu khác nhau để đánh dấu lại nguyên nhân dẫn đến lỗi sai khác nhau, chẳng hạn như những câu không nắm được điểm kiến thức, những câu không kiểm tra kỹ câu hỏi và những câu tính toán sai.
Khi Trần Đông Thanh thấy được vẻ thán phục của Lâm Tiếu thì cảm giác ngượng nghịu trong lòng đã hoàn toàn biến mất.
Cậu nói với Lâm Tiếu: “Vở câu sai rất hữu ích. Nếu sử dụng tốt cuốn sách câu sai, sẽ không bao giờ phạm sai lầm lần thứ hai.
“Tớ đạt điểm tối đa hoàn toàn là dựa vào nó.”
Hai mắt Lâm Tiếu sáng ngời: “Cho tớ mượn đi.”
Trần Đông Thanh dở khóc dở cười: “Đây là vở câu sai của tớ, không phải là vở lỗi sai của cậu, cho cậu mượn cũng chả có tác dụng gì, cậu nên tự làm lấy một quyển vở ghi lại lỗi sai của chính cậu.
Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Nhưng còn có năm ngày nữa là kiểm tra cuối kỳ rồi: “Không kịp được.”
Trần Đông Thanh gãi đầu: "Xem ra cũng hơi muộn rồi, vậy thì chi bằng đợi lần thi học kỳ sau vậy."
Lâm Tiếu lắc đầu như trống bỏi: “Không được, cuối kỳ này tớ nhất định phải được 100 điểm.”
Lâm Tiếu nghĩ ra cách, nếu cô ghi lại hết các câu sai lên vở, làm một quyển vở câu sai như của Trần Đông Thanh, chắc chắn sẽ không kịp, nhưng nếu cô viết những câu cô làm sai trước đây xem lại hết một lượt thì vẫn kịp.
Cô ghi nhớ trong đầu, sau này sẽ không mắc những lỗi sai tương tự nữa là được.
Ngày cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ, Lâm Tiếu đã đọc tất cả các câu sai của mình, đẩy sách bài tập và giấy tờ sang một bên và vươn vai.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu rời bàn học liền hỏi: “Không học nữa à con?”
“Vâng.” Cuối cùng cô cũng đã xem hết các lỗi sai của mình.