Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 212: Chương 212




Lâm Tiếu cầm hai bài thi đạt điểm tối đa của mình đi theo sau lưng thầy Đào vào văn phòng.

“Thầy Đào, em đến xin đổi truyện tranh.”

Thầy Đào mở ngăn kéo ra trả lại cuốn truyện tranh cho Lâm Tiếu.

Mất rồi lại tìm thấy, Lâm Tiếu ôm chặt lấy cuốn truyện tranh của mình, yêu thích không muốn buông tay.

Thầy Đào nói với Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, em rất thông minh, luôn có thể đạt điểm tối đa trong kỳ thi. Tại sao mấy lần trước em vẫn luôn không đạt được điểm tối đa nhưng lần thi này em lại được điểm tối đa?”

Lâm Tiếu ngơ ngác nhìn thầy Đào, không hiểu thầy ấy đang nói gì, chẳng phải là bởi vì thầy Đào tịch thu truyện tranh của mình sao?

Thầy Đào nói với Lâm Tiếu: “Là bởi vì trước đây em không đủ nghiêm túc, còn là do em không đủ cố gắng.”

“Tìm ra lý do lần thi này đạt điểm tối đa, hãy duy trì nó.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Vâng ạ.”

Thầy Đào cười cười, giọng điệu từ nghiêm túc chuyển sang thoải mái, chỉ vào cuốn truyện tranh trong tay Lâm Tiếu: “Bộ này tổng cộng có bao nhiêu quyển? Cho thầy mượn đọc.”

Lâm Tiếu bỗng nhiên trừng to mắt: “Thầy Đào, thầy cũng đọc truyện tranh sao?”

Thầy Đào: “Nhìn khá đẹp mắt. Thầy mới đọc quyển thứ ba, cũng không biết nội dung quyển thứ nhất và quyển thứ hai.”

Lâm Tiếu nói ngay: “Thầy Đào, em cho thầy mượn quyển này đọc trước, đến ngày đăng ký đầu tiên em sẽ mang thêm hai quyển đến.”

Thầy Đào gật đầu: “Được, nhưng mà sau này trong lớp không được đọc, thầy lại tịch thu đó.”

“Lấy hai điểm 100 sẽ được trao đổi ạ?”

Thầy Đào: “Được.”

Lâm Tiếu: “Ý của em là em sau này chắc chắn sẽ không đọc truyện tranh trong lớp nữa.”

Sau khi Lâm Tiếu nói lời tạm biệt với thầy Đào, hai bài thi được hai điểm 100 không được để lại vào cặp sách. Cầm trong tay hai tờ bài thi, cô lao ra khỏi cổng trường.

Lâm Tiếu nhìn thấy bóng dáng của mẹ ở cổng trường, lao đến trước mặt Lữ Tú Anh như một viên đạn nhỏ, miễn cưỡng mới dừng lại được.

Lữ Tú Anh cười: “Đế giày sắp bị con mài hỏng luôn rồi.”

Lâm Tiếu giơ bài thi của mình lên cao: “Mẹ, con thi được hai điểm 100.”

Lữ Tú Anh vui mừng kinh ngạc nói: “Thật sao?”

Lâm Tiếu không thể chờ được mở hai tờ bài thi ngay ở cổng trường: “Mẹ nhìn xem.”

Tầm mắt Lữ Tú Anh rơi vào hai điểm 100 màu đỏ chót, vui mừng hôn lên trán Lâm Tiếu: “Bé yêu giỏi quá!”

Lữ Tú Anh đã làm mẹ được 20 năm, đây là lần đầu tiên bà cảm nhận được niềm vui khi con được hai điểm 100, bà cười đến không ngậm miệng lại được.

Lâm Tiếu ngượng ngùng lấy mu bàn tay xoa xoa trán: “Mẹ, đang ở cổng trường đó.”

Ngay ở trước cổng trường học có bao nhiêu học sinh và phụ huynh mà bị mẹ hôn lên mặt, còn được mẹ gọi là bé yêu, thật là xấu hổ.

Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh cười nói: “Sẽ không có ai cười nhạo con đâu, mọi người chỉ ghen tị với con.”

Lữ Tú Anh nói không sai, các phụ huynh và học sinh xung quanh đều nhìn với ánh mắt hâm mộ. Cha mẹ ghen tị là con của người khác thi được hai điểm 100, học sinh ghen tị là thi được hai điểm 100 trước khi nghỉ hè, mùa hè này chắc chắn sẽ thoải mái hơn.

“Mẹ, con muốn đi nói cho chị Tiểu Vân biết con thi được hai điểm 100.” Lâm Tiếu nói với mẹ.

Lữ Tú Anh sảng khoái đồng ý: “Đi thôi, chúng ta đến cửa hàng văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân.”

“Lát nữa chị Tiểu Vân cho con văn phòng phẩm, con không được nhận có biết không, mẹ lấy tiền mua cho con.”

Lâm Tiếu gật đầu đồng ý: “Vâng ạ, con sẽ không nhận, con sẽ để hai tay sau lưng.”

Mẹ đoán đúng, sau khi Lâm Tiếu báo tin vui mình thi được hai điểm 100 cho chị Tiểu Vân biết, quả nhiên chị Tiểu Vân muốn tặng cho cô văn phòng phẩm mới.

Lữ Tú Anh nhanh chóng nói không được.

Sau đó Lâm Tiếu nhìn thấy mẹ cùng chị Tiểu Vân bắt đầu “chuyền bóng”. Chị Tiểu Vân nhét văn phòng phẩm mới vào n.g.ự.c Lâm Tiếu, mẹ nhét văn phòng phẩm mới vào trong n.g.ự.c chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân lại nhét vào người Lâm Tiếu.

“Được rồi được rồi, nhận lấy đi.” Cuối cùng Lữ Tú Anh cũng nhận thua: “Có thời gian cháu đến nhà ăn cơm nhiều hơn, cháu ăn cơm một mình cứ ăn qua loa cho có lệ. Hơn nữa khoảng cách cũng không xa, cháu thường xuyên tới nhà ăn cơm, muốn ăn món gì nói cho cô biết.”

Lâm Tiếu ôm hộp bút mới của mình, lén lút mở một khe nhỏ ra, hộp bút mới có hai tầng.

Ở bên trong ở giữa có một ngăn kép không bỏ bút vào mà là thông với hộp đựng bút, khi mở ra giống như là bậc thang nhỏ giữa hai tầng lầu trên dưới.

Lâm Tiếu cười đến híp mắt, may mắn là mẹ đã thay đổi quyết định. Mẹ vừa rồi còn căn dặn cô không được nhận, nhanh như vậy lại bảo cô nhận lấy, người lớn thật sự dễ thay đổi.

 

Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ hè, rất nhiều phụ huynh đưa con em mình đi mua văn phòng phẩm. Trước cổng trường thuận tiện có thể mua văn phòng phẩm, muốn mua hết văn phòng phẩm cần dùng trong kỳ nghỉ hè trước.

Còn có một số học sinh thi tốt kỳ thi cuối kỳ muốn phụ huynh thưởng cho hoặc có phụ huynh chủ động thưởng cho con mình, lũ lượt đi vào cửa hàng văn phòng phẩm của Thẩm Vân.

 

Công việc kinh doanh của Thẩm Vân hôm nay cực kỳ tốt, cửa hàng đã tuyển thêm hai nhân viên đều rất bận rộn, bà chủ Thẩm Vân cũng đang bận bịu trước sau.

Lữ Tú Anh ở lại một lúc liền đưa Lâm Tiếu đi: “Chị Tiểu Vân đang bận, chúng ta không làm phiền chị ấy nữa.”

“Tiểu Vân, rảnh rỗi nhớ đến nhà ăn cơm, cô không khách sáo với cháu nữa.” Trước khi ra ngoài Lữ Tú Anh hô to.

Chỉ mất nửa ngày để quay lại trường lấy bài thi, mới mười một giờ rưỡi trưa Lữ Tú Anh đã đạp xe đưa Lâm Tiếu trở lại khu tập thể của xưởng dệt bông.

Đến giờ ăn trưa, có người vừa gọi đồ ăn từ nhà ăn xong xách về nhà ăn, có người đang muốn đi nhà ăn gọi đồ ăn, gặp không ít người quen.

Một người quen chào hỏi Lữ Tú Anh: “Tiếu Tiếu được nghỉ hè rồi hả?”

Lữ Tú Anh: “Đúng vậy, hôm nay được nghỉ hè, vừa đến trường học lấy bài thi, thi được hai điểm 100.”

Người quen thốt lên: “Hai điểm 100, Tiếu Tiếu học giỏi quá.”

Đạp xe được một đoạn thì gặp một người quen khác: “Đây là vừa đến trường học lấy bài thi sao? Hôm nay trường tiểu học trực thuộc cũng vậy, buổi sáng nửa ngày cũng đến trường, sau đó nghỉ hè.”

Lữ Tú Anh: “Vâng, thi được hai điểm 100.”

Người quen khen ngợi không ngớt lời: “Tiếu Tiếu thật là giỏi. Tú Anh, con gái cô thật sự là đang báo hiếu đó.”

Đi về phía trước lại gặp được người quen, đối phương chào hỏi: “Tú Anh, đón Tiếu Tiếu cùng về nhà ăn cơm sao?”

Lữ Tú Anh gật đầu: “Thi được hai điểm 100.”

Lâm Tiếu thì thầm nói với mẹ: “Mẹ, cô ấy không có đề cập đến nghỉ hè, cũng không có đề cập đến kỳ thi.”

Lữ Tú Anh: “Không sao đâu.”

Mặc dù người kia không hỏi nhưng bà có thể tự chủ động nói.

Về đến nhà, Lâm Tiếu không thể chờ đợi nói tin tốt này với bà ngoại: “Bà ngoại, con.”

Lữ Tú Anh nhanh miệng hơn: “Mẹ, Tiếu Tiếu thi được hai điểm 100.”

Lý Vân Châu mừng rỡ nói: “Ui chao, hai điểm 100, thật tốt thật tốt.”

“Tiếu Tiếu muốn ăn gì, bà ngoại nấu cho con ăn.”

Câu trả lời của Lâm Tiếu vĩnh viễn không thay đổi: “Mì om ạ.”

Lâm Tiếu thay dép lê và mặc đồ ngủ, tê liệt ngã xuống ghế sô pha. Gần đây ôn tập thật là mệt mỏi, mãi cũng thi xong, cuối cùng cũng được nghỉ hè rồi, có thể bật điều hòa xem tivi rồi.

Mặc dù vài ngày nữa Lâm Tiếu sẽ đến lớp Olympic Toán học nhưng cô quyết định tạm thời không nghĩ đến chuyện đó nữa, chỉ cần tận hưởng mấy ngày này là được.

“Mẹ, xế chiều chúng ta đi mua dưa hấu trên xe ngựa đi.” Lâm Tiếu nói.

Lữ Tú Anh: “Đã mua ướp trong tủ lạnh rồi đó, mau ăn cơm trưa đi, ngủ trưa dậy cho con ăn.”

Lâm Tiếu hạnh phúc gật đầu, sau khi trang trí nhà xong anh mua một cái tủ lạnh. Vào tháng năm Lâm Tiếu không nhận ra tủ lạnh hữu ích như thế nào nhưng khi bước vào tháng sáu, trời trở nên nóng bức, xe ngựa bán dưa hấu mỗi ngày dừng ở trước cửa khu tập thể của xưởng dệt bông, ngay lập tức Lâm Tiếu phát hiện ra lợi ích kỳ diệu của tủ lạnh.

Dưa hấu ướp lạnh ăn rất ngon.

Mùa hè trong nhà vừa bật điều hòa vừa xem tivi, còn có thể ăn dưa hấu ướp lạnh quả là hạnh phúc.

“Mẹ, giờ con rất thích mùa hè.” Lâm Tiếu đang cân nhắc có nên xếp mùa hè trước mùa thu, trở thành mùa yêu thích nhất của cô.

Lâm Tiếu với tay lấy điều khiển từ xa của tivi, lại phát hiện điều khiển từ xa không nằm trên bàn trà bên cạnh ghế sô pha mà là trên tủ tivi.

“Tiểu Hoàng, đem điều khiển từ xa tới đây.” Lâm Tiếu ngồi ở trên ghế sô pha không muốn động đậy, chỉ huy Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng đang ngồi xổm dưới đầu gió mát mẻ nhất của máy điều hòa, ngẩng đầu nhìn Lâm Tiếu một cái.

Tiểu Hoàng hiểu, nhưng giả vờ như không hiểu.

“Chú chó lười.” Lâm Tiếu đứng lên nhảy xuống khỏi sô pha như một con cá chép, tự mình đi lấy điều khiển từ xa.

Đêm nay Lâm Dược Phi không tăng ca cũng không đi xã giao, chạng vạng tối đã về nhà ăn cơm tối cùng với gia đình. Vừa bước vào nhà, điều đầu tiên được nghe tất nhiên là Lâm Tiếu thi được hai điểm 100.

“Tiếu Tiếu thi hai điểm 100?” Lâm Dược Phi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

“Anh thưởng cho em một phần thưởng lớn, em muốn gì?”

Lâm Tiếu suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, cô không muốn cái gì cả.

Lâm Dược Phi: “Vậy anh sẽ chọn cho em.”

Vài ngày sau, Lâm Dược Phi mang về nhà một chiếc hộp được đóng gói rất tinh xảo và đẹp mắt.

“Tiếu Tiếu mở ra nhìn xem.”

Lâm Tiếu chạy tới mở hộp ra, bên trong là một cái “hộp” hình vuông, màu đỏ, bên trên có mấy cái nút bấm.

Lâm Tiếu chưa bao giờ thấy: “Đây là gì?”

Lâm Dược Phi: “Máy nghe nhạc Sony Walkman, bỏ băng vào bên trong.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.