Trên một cái đĩa lớn, chính giữa đặt đồ ăn, bên cạnh là củ cải khắc hình hoa. Dưới ánh đèn, món nào cũng sáng lấp lánh, trông rất hấp dẫn.
Còn có nước ép dưa hấu tươi được chứa trong một cái bình thủy tinh cổ cao rất tinh tế.
Mẹ rót một ly cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu uống một ngụm, có đá.
Thì ra quán cơm cũng có tủ lạnh.
Lâm Tiếu cầm đũa gắp từng món ngon mắt để ăn thử. Món nào món nấy cũng ngon cực kỳ, thịt xào chua ngọt vừa xốp vừa giòn, phi lê cá phù dung thơm mềm, gà Cung Bảo vừa ngọt vừa cay, rất hợp để ăn với cơm.
Nhưng mà lại không có cơm.
“Mẹ ơi, tại sao lại không có cơm ạ?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh nhìn lướt qua cái bàn đầy đồ ăn. Đối với bốn người lớn và một trẻ em thì bàn đồ ăn này quá nhiều, nhưng ngày quan trọng như vậy, không thể tiết kiệm được.
Lữ Tú Anh nói: “Nhiều đồ ăn lắm rồi, còn ăn cơm làm gì?”
Lâm Tiếu gật đầu, nhưng chính vì có nhiều món ăn ngon như vậy nên cô mới muốn ăn cơm mà.
Lâm Dược Phi gọi người phục vụ mang cơm lên. Lữ Tú Anh, Lý Vân Châu và Thẩm Vân đều nói không cần, cuối cùng chỉ có Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi có thêm một chén cơm trước mặt.
Có cơm rồi, Lâm Tiếu cảm thấy những món ăn trên bàn càng ngon hơn nữa.
Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Mẹ cuốn thêm một miếng vịt quay cuốn cho con nhé?”
Lâm Tiếu vội vàng đặt đũa xuống: “Để con tự làm.”
Bàn tay nhỏ của Lâm Tiếu cầm một tờ bánh tráng lên, đặt vịt quay lên trên, một miếng, hai miếng, ba miếng, bốn miếng, cuốn thành một cuốn to thật to. Cô dùng tay bấm một cái, vịt quay cuộn rơi ra luôn.
Hỗn hợp tương ngọt và dầu trên miếng vịt quay chảy xuống tay, Lâm Tiếu kêu lên: “Mẹ ơi cứu con!”
Lữ Tú Anh vội vàng lau cho Lâm Tiếu, bà nhìn miếng vịt quay cuộn đang rơi rớt thành từng mảnh trong chén của Lâm Tiếu, cười nói: “Con cuốn nhiều quá.”
Lâm Tiếu hơi xấu hổ, vịt quay ngon quá nên cô muốn thêm nhiều hơn.
Lữ Tú Anh lau sạch tay cho Lâm Tiếu, bỗng nghe giọng của Thẩm Vân: “Không cần, không cần, bà ngoại, cháu không cần đâu.”
Lữ Tú Anh quay đầu lại, nhìn thấy Lý Vân Châu đang cầm một bao lì xì nhét vào tay Thẩm Vân, còn Thẩm Vân thì đang cố gắng từ chối.
Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh đều rất ngạc nhiên, không biết bà ngoại chuẩn bị lì xì cho Thẩm Vân từ khi nào.
Lâm Tiếu nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mẹ và anh trai thì rất đắc ý, cô đã biết từ lâu rồi. Trong nhà, không có bí mật nào mà cô không biết cả.
Lúc bà ngoại chuẩn bị bao lì xì, Lâm Tiếu nhìn thấy được, bà ngoại nói Lâm Tiếu giữ bí mật giúp.
“Không thể nói cho mẹ luôn ạ?” Lâm Tiếu hỏi.
Lý Vân Châu: “Không thể.”
“Không thể nói cho anh trai luôn ạ?” Lâm Tiếu hỏi.
Lý Vân Châu: “Cũng không thể.”
Lâm Tiếu vẫn luôn giữ kín cho tới ngày hôm nay, cô không nói cho ai biết cả.
Lữ Tú Anh hoàn hồn, nói với Thẩm Vân: “Bà ngoại cho cháu, cháu cứ nhận đi.”
Thẩm Vân nhìn sang Lâm Dược Phi cầu cứu, Lâm Dược Phi cũng nói: “Em nhận đi.”
Lý Vân Châu vừa thấy Thẩm Vân đã thích ngay, cô gái này vừa xinh đẹp vừa thông minh, quan trọng nhất là đôi mắt của cô ấy rất có sức sống, làm người khác yêu thích.
Sau khi ăn xong, ai cũng no bụng, Lâm Tiếu ăn no căng, vươn tay xoa cái bụng tròn ủm của mình.
Thức ăn vẫn còn dư lại một nửa, Lâm Dược Phi gọi người phục vụ: “Đóng gói lại giúp tôi.”
Người phục vụ ngạc nhiên một lúc rồi gật đầu: “Vâng ạ.”
Bây giờ trong quán cơm không còn phổ biến việc đóng gói nữa, nhiều người cho rằng đóng gói mang về là keo kiệt. Đặc biệt là trong quán cơm sang trọng như Tụ Hương Lâu, hầu hết khách hàng là doanh nhân mở tiệc mời khách, chỉ có gia đình có điều kiện tương đối tốt mới tới đây ăn cơm. Người phục vụ rất ít khi được yêu cầu đóng gói mang về.
Lữ Tú Anh cật lực nháy mắt với Lâm Dược Phi, hôm nay mà đóng gói gì chứ? Đây là lúc để tiết kiệm à?
Bình thường thì tiêu xài phung phí lắm mà, lúc không cần tiết kiệm thì lại tiết kiệm đột xuất.
Nhưng Lâm Dược Phi không nhìn thấy cái nháy mắt của Lữ Tú Anh, nếu hai người đứng gần nhau thì bà đã giơ chân đá anh luôn rồi.
Cuối cùng, Lâm Dược Phi vẫn đóng gói đồ ăn lại, mỗi tay xách một cái túi thật lớn. Lúc đi ra ngoài quán cơm, anh đưa cho Lữ Tú Anh: “Mẹ, mọi người về trước đi, con đưa Thẩm Vân về nhà.”
Lữ Tú Anh bất đắc dĩ nhận lấy, nghĩ thầm đây là việc do chính Lâm Dược Phi làm, hôm nay ba người họ không hề kéo chân anh. Bà ngoại Lâm Tiếu và Thẩm Vân nói chuyện vui vẻ từ đầu đến cuối bữa ăn, còn khen cô ấy luôn mồm.
Trong bữa ăn hôm nay, mọi người ai cũng vui vẻ, tại sao Lâm Dược Phi cứ phải đóng gói thức ăn thừa về chứ? Nếu Thẩm Vân có ý kiến, muốn chỉnh đốn Lâm Dược Phi thì bà ấy không muốn nhìn thấy, tâm khỏi phiền.
Lữ Tú Anh gọi một chiếc xe ba bánh trước quán cơm, Lâm Tiếu và bà ngoại ngồi xe ba bánh, Lữ Tú Anh đạp xe ở bên cạnh.
Trên đường về nhà, bà ngoại Lâm Tiếu vẫn khen ngợi: “Đứa nhỏ Tiểu Vân này ngoan quá. Trước kia, nó khổ quá.”
Cũng may là bây giờ đã có quả ngọt rồi.
“Mấy năm nay Tiểu Phi may mắn, làm ăn kiếm được tiền, còn tìm được đối tượng tốt như vậy.”
“Đúng rồi, Tiểu Phi và Tiểu Vân đã quen nhau như thế nào vậy?” Bà ngoại Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh nhớ lại lần đầu tiên Lâm Dược Phi và Thẩm Vân gặp nhau, bà cũng ngại kể rằng Lâm Dược Phi xông tới kéo con gái người ta gọi vợ như một tên điên, lúc đó Thẩm Vân sợ lắm.
“Tình cờ gặp nhau trên đường.” Lữ Tú Anh kể sơ sài.
“Lúc đó con không ngờ hai đứa chúng nó sẽ thành đôi, ai ngờ lại thành thật.” Lữ Tú Anh rất xúc động, ai mà biết tình huống gặp gỡ lần đầu của Lâm Dược Phi và Thẩm Vân cũng không thể tin hai người họ có thể thành đôi.
Bà ngoại Lâm Tiếu tặng bao lì xì cho Thẩm Vân, Lâm Dược Phi đã bù lại cho bà ngoại bằng một bao lì xì nhiều hơn.
Bà ngoại Lâm Tiếu không nhận: “Đó là thành ý của bà dành cho Tiểu Vân.”
Lâm Dược Phi: “Đây cũng là tấm lòng của cháu mà.”
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đứng bên cạnh thuyết phục bà ngoại Lâm Tiếu nhận lấy: “Con cháu kiếm được tiền, muốn báo hiểu mẹ mà.”
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi biết bà ngoại của Lâm Tiếu không có nhiều tiền, mỗi năm chỉ trồng rau nuôi gà bán lấy tiền. Số tiền mà cho Thẩm Vân là số tiền bà ấy đã tiết kiệm thật lâu mới có được.
Lý Vân Châu nói: “Con thường xuyên cho mẹ tiền mà, mẹ vẫn còn giữ đây này.”
Sau khi Lâm Dược Phi kiếm ra tiền, mỗi lần về quê hoặc mỗi lần bà ngoại Lâm Tiếu tới đây, Lữ Tú Anh đều cho tiền bà ấy, lần sau còn nhiều hơn lần trước.
Bà ngoại Lâm Tiếu tự giữ số tiền này, không nói cho cậu và mợ Lâm Tiếu biết.
Cuối cùng, Lý Vân Châu vẫn nhận bao lì xì màu đỏ thật dày của Lâm Dược Phi: “Lúc nào cháu kết hôn, bà sẽ cho lại cháu.”
Ngày hôm sau, lúc tới lớp Olympic Toán học, Lâm Tiếu kể việc mình được tới Tụ Hương Lâu để ăn cơm tối hôm qua, cô bồi hồi kể lại: “Vịt quay cực kỳ ngon.”
Chu Tuệ Mẫn gật đầu: “Tớ cũng thích ăn vịt quay.”
Bên cạnh khu chợ mà cha mẹ Chu Tuệ Mẫn đang bán đồ ăn có một quán vịt quay. Nói là vịt quay nhưng thật ra là vịt được chiên trong chảo dầu. Vì chủ quán viết trên bảng hiệu là vịt quay nên trong mắt Chu Tuệ Mẫn - đó là món vịt quay cực kỳ thơm ngon.
Chu Tuệ Mẫn cũng bồi hồi nhớ lại: “Vào ngày sinh nhật tớ, sinh nhật mẹ tớ, còn có ngày quốc tế thiếu nhi, ngày quốc tế phụ nữ 8/3, gia đình tớ sẽ mua vịt quay về ăn.”
Lâm Tiếu mở to mắt, hâm mộ nói: “Một năm cậu được ăn tới bốn lần à?”
“Tới bây giờ tớ mới được ăn có một lần.” Lâm Tiếu thầm ghi nhớ, sau này vào ngày sinh nhật của người nhà cô cũng sẽ xin mẹ mua vịt quay.
Trên mảnh sân nhỏ của phòng giảng dạy có hai tòa nhà nhỏ, tất cả lớp Olympic Toán học đều tập trung trong một tòa nhà nhỏ, ngày nào Lâm Tiếu cũng gặp được Trần Đông Thanh ở trên sân hoặc trong tòa nhà.
Trước kỳ thi cuối kỳ, Trần Đông Thanh đã rất chăm chỉ tập luyện cho kỳ tuyển chọn lớp Olympic Toán học, phải đánh đổi rất nhiều rồi mới thuận lợi vượt qua bài thi, trở thành học sinh lớp Olympic Toán học của phòng giảng dạy.
Trong ngày học hè đầu tiên, Lâm Tiếu đã gặp Trần Đông Thanh ở phòng giảng dạy, cô phấn khích chạy tới: “Trần Đông Thanh.”
“Trần Đông Thanh, cậu đậu lớp Olympic Toán học rồi à?” Lâm Tiếu thật lòng mừng cho bạn bè, cô biết Trần Đông Thanh muốn vào lớp Olympic Toán học như thế nào, cũng biết Trần Đông Thanh đã cố gắng như thế nào.
Trần Đông Thanh hơi bất ngờ, dường như không ngờ mới ngày đầu tiên đi học đã gặp Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh cùng đi lên cầu thang, tới lầu hai, Trần Đông Thanh xoay người rẽ trái. Lâm Tiếu bắt lấy cánh tay Trần Đông Thanh: “Trần Đông Thanh, cậu đi nhầm rồi, phòng học chúng ta trên lầu ba cơ.”
Trần Đông Thanh khựng lại, nhìn Lâm Tiếu bằng ánh mắt phức tạp: “Lâm Tiếu, chúng ta không học cùng lớp.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên nhìn Trần Đông Thanh: “Hả?.”
Gương mặt Trần Đông Thanh càng lúc càng đỏ, màu đỏ lan tới cổ, lỗ tai, cả gương mặt đỏ như con tôm luộc lớn.
Cậu bé nói nhỏ: “Lâm Tiếu, lớp của tớ kém hơn lớp cậu một bậc.”