Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 216: Chương 216




Trần Đông Thanh bước vào phòng giảng dạy của lớp Olympic Toán học kém hơn Lâm Tiếu một bậc.

Lúc cậu nhớ tới chuyện này liền đỏ mặt, chỉ là việc đỏ mặt cũng đã thành thói quen.

Khi ở trong giờ học đụng phải Lâm Tiếu, bạn học mà Trần Đông Thanh mới làm quen trong lớp Olympic Toán học tò mò hỏi sao cậu lại quen với người ở lớp năm của lớp Olympic Toán học, Trần Đông Thanh liền tự hào nói: "Lâm Tiếu là học sinh trong lớp tớ, cậu ấy tham gia lớp Olympic Toán học trước một năm nên mới học trên tớ một lớp."

Bạn học cực kỳ kinh ngạc: "Ồ thì ra là có thể vào lớp Olympic Toán học sớm hơn."

Trần Đông Thanh nói: "Chỉ cần vượt qua bài thi tuyển là có thể vào được."

Bạn học bất ngờ nói: "Ồ, thi tuyển chọn khó như vậy mà đã có thể đậu vào đó trước một năm."

Trần Đông Thanh gật đầu: "Lâm Tiếu là người giỏi toán nhất mà tớ từng gặp."

Bạn học cũng gật đầu theo: "Thật là giỏi, vậy tại sao người bạn đó của cậu chỉ nhảy lớp đối với lớp Olympic Toán học mà ở trong trường thì lại không? Sao cậu ấy vẫn ở lại học chung lớp với cậu thế?"

Trước kia Trần Đông Thanh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cậu gãi đầu: "Tớ cũng không biết."

Cậu nghĩ Lâm Tiếu không nỡ nhảy lớp. Có lẽ Lâm Tiếu không muốn chia tay thầy giáo và các bạn trong lớp.

Trong kỳ nghỉ hè này, Chu Tuệ Mẫn lại nhảy lớp một lần nữa, sau khai giảng cô bé sẽ lên lớp sáu, chỉ cần học thêm một năm nữa sẽ được tốt nghiệp tiểu học.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn bằng tuổi nhau, sau khai giảng Lâm Tiếu lên lớp bốn còn Chu Tuệ Mẫn thì lên lớp sáu, Chu Tuệ Mẫn học tiểu học xong trước hai năm so với Lâm Tiếu.

Chu Tuệ Mẫn hỏi Lâm Tiếu: "Cậu không muốn nhảy lớp sao?"

Lâm Tiếu lắc đầu lia lịa: "Không muốn."

Nhảy lớp đồng nghĩa với việc cô phải chia tay thầy giáo và bạn bè. Mặc dù cô không còn được học với cô giáo Từ nữa nhưng thầy Đào mới tới cũng rất tốt, Lâm Tiếu cũng không ngờ sẽ đổi chủ nhiệm lớp. Quan trọng hơn chính là cô không muốn phải rời xa Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh và rất nhiều bạn học khác ở trong lớp.

Lâm Tiếu không hiểu tại sao Chu Tuệ Mẫn lại phải nhảy lớp hai lần bởi vì điều đó có nghĩa là cậu ấy sẽ phải chia tay bạn bè tới hai lần.

Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: "Ở trong lớp tớ không có bạn."

Lâm Tiếu kinh ngạc mở to hai mắt.

Chu Tuệ Mẫn: "Cậu không thấy mấy bạn học bên cạnh đều rất ngây thơ sao?"

Trong lớp học đầu tiên mà Chu Tuệ Mẫn vào học, có một bạn học cười nhạo cô vì có cha mẹ bán thức ăn ở ngoài chợ, mấy bạn học khác như không có đầu óc cũng hùa theo người bạn học kia cùng nhau cười vào mặt cô bé.

Đến lớp học thứ hai của Chu Tuệ Mẫn, bởi vì những gì đã trải qua trước đó nên cô bé không muốn để cho bạn học biết gia cảnh nhà mình, cố gắng duy trì khoảng cách với các bạn trong lớp. Sau khi Chu Tuệ Mẫn nhảy lớp thì các bạn học vốn đã có bạn nên không ai chủ động kết bạn với Chu Tuệ Mẫn, mọi người vẫn luôn duy trì quan hệ bạn học đầy khách sáo.

Miệng của Lâm Tiếu há to: "Vậy chẳng phải tớ là người bạn thân nhất của cậu rồi."

Chu Tuệ Mẫn nhìn Lâm Tiếu: "Ừ, cậu tốt hơn những người bạn học khác ở trong trường nhưng mà cũng…"

"Woa." Lâm Tiếu không đợi Chu Tuệ Mẫn nói xong liền đưa tay ôm lấy cô bé.

Nhưng mà cũng rất ngây thơ, Chu Tuệ Mẫn nuốt những lời chưa kịp nói xong vào trong bụng.

Dưới tán cây rậm rạp ở trong sân của phòng giảng dạy, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng ngồi ở trên ghế đá.

"Lâm Tiếu, cậu không muốn mau chóng lớn lên sao?" Chu Tuệ Mẫn hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: "Muốn chứ."

Chu Tuệ Mẫn: "Vậy tại sao cậu lại không muốn nhảy lớp? Cậu học sớm hai lớp thì không phải có thể trưởng thành sớm hơn được hai năm sao?"

Lâm Tiếu cảm thấy không nên nghĩ như vậy: "Nhưng dù có tốt nghiệp tiểu học thì cũng không thể nào lớn lên được."

 

Chu Tuệ Mẫn: "Tốt nghiệp tiểu học sớm hơn hai năm, trung học cũng có thể sớm hơn hai năm, sau khi tốt nghiệp trung học liền trưởng thành rồi."

 

Lâm Tiếu suy nghĩ một hồi, nếu như phải nhảy lớp trong khi cô cũng không có ý định mau chóng trưởng thành thì lớn lên chậm một chút cũng được.

"Tại sao cậu lại gấp gáp muốn trưởng thành như vậy?" Lâm Tiếu hỏi.

Chu Tuệ Mẫn: "Sau khi lớn lên có thể làm được rất nhiều chuyện."

Chu Tuệ Mẫn suy nghĩ một chút: "Sau khi trưởng thành sẽ được tham gia IO."

Trong kỳ nghỉ hè này, ngày nào Lâm Tiếu cũng nghe tin tức về IO.

Tất cả các phương tiện truyền thông trên báo chí và truyền hình đang đưa tin về IO - cuộc thi Olympic Toán học quốc tế lần thứ 31.

Năm nay IO được tổ chức ở Bắc Kinh, đây là lần đầu tiên ở Trung Quốc trở thành đội chủ nhà.

Mặc dù các bạn học trong lớp Olympic Toán học đều là học sinh tiểu học nhưng mọi người đều rất quan tâm đến chuyện này. Những ngày qua, chủ đề được mọi người nhắc đến nhiều nhất chính là IO.

"Chờ tớ học xong trung học phổ thông, tớ cũng sẽ đến Bắc Kinh tham gia IO."

"IO không phải là năm nào cũng được tổ chức ở Bắc Kinh, đợi đến năm chúng ta tham gia IO nhất định phải ra nước ngoài rồi."

"Vậy thì tớ sẽ ra nước ngoài tham gia IO."

"Này, cậu có biết chỉ có sáu người được chọn mới được tham gia IO không, chúng ta làm gì mà có cửa?"

Bạn học vừa nói muốn tham gia IO nghe vậy liền hoảng sợ, cậu vừa mới biết thì ra tuyển thủ của đội Trung Quốc chỉ có sáu người, cả nước cử ra sáu người trong khi cậu còn chưa từng giành được vị trí đầu tiên ở trong lớp Olympic Toán học.

Cậu nhóc nhất thời cảm thấy không còn hy vọng nhưng cậu vẫn cắn răng nói: "Cả nước chọn ra sáu người thì làm sao? Sáu người thì tớ vẫn có cơ hội."

"Từ lớp ba tớ đã bắt đầu học Olympic, còn nhiều năm nữa mới vào trường trung học phổ thông, chỉ cần sau này tớ cố gắng học tập nhất định có thể tham gia IO."

Thầy Triệu ôm bài thi đi tới, nghe học sinh mình nói vậy liền cười haha: "Được lắm, các tuyển thủ IO tương lai, trước hết hãy làm bài này đi."

Bởi vì diễn ra IO nên số tiền mà thành phố cung cấp cho các lớp Olympic Toán học cũng tăng lên đáng kể. Trong kỳ nghỉ hè này, học sinh trong lớp Olympic Toán học cũng không cần phải ngồi chép lại đề, mỗi bài đều được thầy Triệu in thành bài thi.

Học sinh ở hàng đầu nhanh chóng chuyền bài kiểm tra ra phía sau.

Trong phòng học, các bạn học hỏi: "Thầy Triệu, thầy đã từng tham gia IO chưa ạ?"

Thầy Triệu nhìn cậu nhóc như thể đang nhìn một tên ngốc: "Em có biết nước ta bắt đầu tham gia IO từ năm nào không?"

Học sinh lắc đầu: "Dạ không ạ."

Chu Tuệ Mẫn trả lời: "Em biết, từ năm 85 ạ."

Thầy Triệu vỗ xuống bàn một cái: " Đúng vậy, là năm năm trước. Em dùng não suy nghĩ chút đi, năm năm trước là thầy được bao nhiêu tuổi!"

Mọi người trong phòng học đều cười haha.

Trong tiếng cười của mọi người trong lớp, Chu Tuệ Mẫn khẽ nói: "Thế hệ của thầy Triệu không có cơ hội, thế hệ của chúng em sẽ có cơ hội."

"Lâm Tiếu, cậu có muốn tham gia IO không?" Chu Tuệ Mẫn hỏi.

Lâm Tiếu: "Muốn chứ." Tham gia IO sẽ được tới một thành phố rất xa, thậm chí là thành phố ở nước ngoài, Lâm Tiếu chưa từng đi tới một nơi xa như vậy.

Chu Tuệ Mẫn khẽ cười: "Tớ cũng muốn."

"Cũng may tớ học trên cậu hai lớp, nếu như cả hai chúng ta có thể được cử đi tham gia IO thì chúng ta cũng không phải thi cùng năm với nhau." Chu Tuệ Mẫn nói.

Lâm Tiếu nhìn về phía Chu Tuệ Mẫn: "Cậu không muốn thi chung năm với tớ."

Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: "Không muốn."

"Lâm Tiếu, chắc chắn có rất nhiều người không muốn thi đấu cùng năm với cậu."

Nếu như họ biết cậu, nếu như họ hiểu rõ cậu, nếu như họ đã từng ngồi làm bài tập ở trong phòng học chung với cậu.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.