Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 217: Chương 217




"Mẹ ơi, con và Chu Tuệ Mẫn đã thống nhất với nhau là sau khi bọn con lớn lên sẽ cũng đi tham gia IO. Chu Tuệ Mẫn học sớm hơn con hai năm nên cậu ấy sẽ thăm dò tình huống trước sau đó nói cho con biết."

Lữ Tú Anh thuận miệng đồng ý: "Ừ."

Lâm Tiếu có vô số ý tưởng về chuyện "sau khi lớn lên", mấy ngày trước còn nói sau khi lớn lên muốn trở thành tác giả truyện tranh cùng Diệp Văn Nhân, Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân vẽ tranh, Vương Hồng Đậu tô màu, Lâm Tiếu viết lời thoại.

Ước mơ của Lâm Tiếu thay đổi từng ngày, Lữ Tú Anh cũng sắp nghe được một trăm cái.

Mỗi ngày Lâm Tiếu đều theo dõi tin tức của IO. Các đội đại diện của mỗi nước tiến hành đăng ký mất một ngày, các nhà lãnh đạo dành ra hai ngày để mở cuộc họp thống nhất các câu hỏi xuất hiện trong cuộc thi, một ngày khác để cho học sinh đăng ký, tổ chức lễ khai mạc thêm một ngày, sau lễ khai mạc có thêm một buổi biểu diễn xiếc.

Lâm Tiếu sốt ruột muốn chết, nhiều ngày trôi qua như vậy rồi mà vẫn chưa bắt đầu thi đấu.

"Mẹ ơi, tại sao trước khi thi đấu lại có nhiều thủ tục đến vậy ạ?"

Lữ Tú Anh: "Bởi vì học sinh và thầy cô đến dự thi đều là khách ở phương xa tới vì vậy chúng ta phải tiếp đón bọn họ cho thật tốt."

Lâm Tiếu vô cùng khó hiểu: "Nhưng đâu ai muốn xem biểu diễn xiếc trước khi diễn ra trận đấu đâu ạ?"

Không phải thi xong rồi xem xiếc mới vui hơn sao?

Lâm Tiếu đợi từ ngày này qua ngày khác, cuối cùng cũng đến ngày các tuyển thủ tham gia thi đấu. Cuộc thi diễn ra trong vòng hai ngày, mất hai ngày để chấm điểm, chốt danh sách giải thưởng và cuối cùng là tổ chức lễ trao giải.

Vào ngày tổ chức lễ trao giải, thầy Triệu ở trong lớp Olympic Toán học thông báo rằng: "Hôm nay không cần học, mọi người tới phòng họp dạng bậc thang xem lễ trao giải."

Tiếng hoan hô của học sinh trong phòng học vang lên.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nhìn nhau, từ trong mắt nhau có thể thấy được sự bất ngờ và vô cùng sung sướng, hai người vốn nghĩ rằng hôm nay không được xem lễ trao giải phát sóng trực tiếp mà chỉ có thể về nhà đọc lại các bài viết trên báo.

Không ngờ thầy Triệu lại dẫn mọi người đến phòng họp xem lễ trao giải, thầy Triệu đúng là người tốt.

Việc xem tivi có sức hấp dẫn hơn so với việc học Olympic, đối với những đứa trẻ yêu thích Olympic trong lớp học Olympic cũng không ngoại lệ.

Thầy Triệu cầm chìa khóa mở cửa phòng họp dạng bậc thang ra sau đó mở công tắc đèn, phòng họp dạng bậc thang tối tăm ngay lập tức bừng sáng.

"Woa." Mọi người cùng cảm thán, đây là lần đầu tiên họ bước vào phòng họp dạng bậc thang của phòng giảng dạy.

"Rộng quá đi!" Lâm Tiếu cầm tay của Chu Tuệ Mẫn.

Chu Tuệ Mẫn nhìn xung quanh, cô bé cảm giác mình không thể nhìn hết được.

Phòng họp dạng bậc thang của phòng giảng dạy vừa mới được xây dựng xong vào năm nay, bước vào trong còn có thể ngửi được mùi mới được xây xong, nhưng những người khác căn bản không để ý tới chuyện này, tất cả đều bị bậc thang ở trong phòng họp hấp dẫn sự chú ý.

"Nơi này giống như là một khán đài vậy."

"Tại sao trong phòng học lại có bậc thang nhỉ?"

"Như vậy thì những ai ngồi ở hàng sau cũng có thể thấy được bảng đen ở đằng trước."

Các bạn học nói chuyện ríu rít, rất nhanh liền thảo luận ra một câu trả lời chính xác.

Thầy Triệu thúc giục mọi người: "Lớp chúng ta tới trước nên được chọn chỗ ngồi trước, các em mau ngồi vào hàng ghế ở giữa đi."

Có mấy nam sinh khác chạy đến cuối phòng họp dạng bậc thang, đứng ở trên bậc thang cao nhất nhìn xuống toàn bộ khán phòng.

Chúng nghe thầy Triệu nói vậy liền chạy thẳng xuống: "Không chỉ có mỗi lớp mình mà còn có những lớp khác nữa hả thầy?"

Mọi người nghe được câu trả lời khẳng định của thầy Triệu: "Đúng vậy, có thêm mấy lớp khác nữa."

Trong kỳ nghỉ hè này có lớp học Olympic Toán học lớp bốn mới được mở ra ở phòng giảng dạy, Lâm Tiếu học lớp Olympic Toán học lớp năm còn có một lớp Olympic Toán học cao hơn là lớp sáu, hôm nay ba lớp Olympic Toán học khác nhau của phòng giảng dạy đều tới phòng họp dạng bậc thang xem tivi.

Các bạn trong lớp của Lâm Tiếu sau khi nghe xong liền cảm thấy vô cùng cấp bách, vội vàng chiếm lấy chỗ ngồi tốt nhất.

Phòng giảng dạy có rất nhiều chỗ ngồi, tấm bảng đen rất lớn, ngồi ở chỗ nào cũng thấy được bảng đen nhưng tivi truyền hình được đặt phía trước cũng không lớn.

Màn hình tivi khá nhỏ, chắc chắn ngồi ở hàng ghế sau sẽ không thể nhìn rõ được.

Ngay sau đó, học sinh lớp sáu bước vào, sau khi vào phòng họp liền thấy đã có một lớp đến ngồi trước, Lâm Tiếu có thể thấy rõ vẻ kinh ngạc trên mặt rất nhiều người, sau đó bọn họ cũng nhanh chóng chiếm được chỗ ngồi tốt nhất còn lại.

Học sinh của lớp bốn tiến vào cuối cùng, Lâm Tiếu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Đông Thanh, Trần Đông Thanh cũng thấy Lâm Tiếu, cậu vẫy tay với Lâm Tiếu.

 

Ánh mắt của Lâm Tiếu dõi theo Trần Đông Thanh, cô thấy Trần Đông Thanh đi tới hàng ghế ở phía sau, vị trí đó có hơi hẻo lánh.

Haiz, Lâm Tiếu than thở thay cho người bạn của mình, Trần Đông Thanh ngồi ở chỗ đó chắc sẽ không thể xem rõ được, không biết cặp kính cận trên sống mũi có thể giúp cậu ấy thấy rõ màn hình tivi được hay không.

Phòng giảng dạy mới xây dựng phòng họp dạng bậc thang rất lớn, sau khi học sinh của ba lớp ngồi xuống vẫn còn trống khá nhiều chỗ.

Phía trước phòng họp có một cái màn hình được đặt trên một cái kệ cao. Thầy Triệu mở tivi lên, màn hình tivi bị nhiễu một lát liền phát sóng kênh truyền hình có lễ trao giải.

Lễ trao giải sắp bắt đầu, các bạn học ở trong phòng họp dạng bậc thang cố rướn cổ lên dán mắt vào màn hình tivi hơi bé ở đằng kia.

Những người ở hàng sau không thấy rõ nên lật đật đứng dậy. Mấy người vừa đứng lên che mất tầm nhìn của những người ở phía sau nên họ lấy tay kéo áo của những người ở đằng trước: "Cậu che mất rồi."

"Vậy thì cậu cũng đứng lên đi."

Vì vậy tất cả mọi người ở phía sau lần lượt đứng dậy, rất nhiều bạn học phát hiện đứng lên vẫn không thể nhìn thấy rõ nên nhao nhao chạy ra phía trước và đứng ở lối đi.

Giáo viên của cả ba lớp cùng nhau giữ trật tự: "Tất cả mau ngồi xuống, tất cả các em mau ngồi xuống hết đi."

Cuối cùng, những học sinh ngồi ở phía cuối của phòng họp dạng bậc thang đều được ngồi trên bậc thang để có thể xem tivi rõ hơn.

Lễ trao giải rất nhanh đã được bắt đầu, lần này không cần giáo viên phải giữ trật tự nữa vì mọi người trong phòng đều tự giác im lặng, trong phòng họp dạng bậc thang rộng lớn ngay lúc này chỉ vang lên tiếng quạt trần đang quay.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nắm tay nhau, trong lòng bàn tay của cả hai cô bé đều ướt đẫm mồ hôi.

Sáu tuyển thủ của đội Trung Quốc giành được năm huy chương vàng và một huy chương bạc.

Đội Trung Quốc có tổng điểm là 230, bỏ xa đội Liên Xô đang đứng thứ hai với tổng điểm là 193.

Trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng hoan hô, còn có người kích động tới mức dậm chân, đập bàn.

Gương mặt của Lâm Tiếu đỏ bừng, cô nhìn về phía Chu Tuệ Mẫn: "Đội Trung Quốc thật là giỏi quá đi!"

Chu Tuệ Mẫn dùng sức hết gật đầu: "Quá tuyệt vời!"

Các giáo viên cũng rất phấn khích, họ không giữ trật tự nữa mà để cho các học sinh của mình tự do tận hưởng niềm vui trong lòng.

Một lúc lâu sau, phòng họp dần dần yên tĩnh lại, mọi người ngồi xem hết lễ trao giải sau đó dưới sự chỉ huy của giáo viên trở về phòng học của mình.

"Đi từ từ thôi, đừng có chạy." Lâm Tiếu nghe thấy tiếng giáo viên dạy Olympic Toán học của bọn Trần Đông Thanh nhưng cô vẫn kéo Chu Tuệ Mẫn chạy thật nhanh, dù sao thầy Triệu vẫn chưa lên tiếng nên giáo viên lớp bên cạnh không thể quản được bọn cô.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn trở lại lớp học Olympic Toán học, vừa bước vào cửa liền nghe được tiếng nói chuyện rất lớn: "Các cậu có phát hiện ra là sáu tuyển thủ của đội Trung Quốc đều là con trai không?"

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đồng loạt đứng lại.

"Đúng nhỉ, tại sao sáu tuyển thủ đều là con trai hết vậy?" Lâm Tiếu tò mò hỏi.

Trong lớp Olympic Toán học của phòng giảng dạy đều là con gái học Olympic giỏi nhất, Lâm Tiếu lẫn Chu Tuệ Mẫn đều đứng hạng nhất và hạng hai, hạng ba mới tới lượt của con trai.

"Bởi vì con trai rất giỏi toán."

Nam sinh ở trong lớp vừa có phát ngôn quan trọng như vậy hiện tại đang ngồi dựa lên ghế, hai chân kẹp lưng ghế, chỉ có hai cái chân trước của cái ghế chạm đất, đung đưa lên xuống.

Cậu nghe thấy câu hỏi của Lâm Tiếu, nhưng không quay đầu lại mà chỉ kiêu ngạo nói.

"Giáo viên chủ nhiệm của tớ từng nói rằng con trai rất giỏi toán, rất am hiểu toán lý hóa."

"Chắc hẳn các cậu đều biết về toán lý hóa, vật lý và hóa học sẽ được học khi lên trung học cơ sở, con trai đều giỏi về những môn khoa học tự nhiên."

Cặp chân mày nhỏ của Lâm Tiếu nhíu chặt lại, tuy rằng cô chưa từng nghe đến vật lý và hóa học nhưng cô không cho rằng con trai lại giỏi toán.

Cô và Chu Tuệ Mẫn là người đứng thứ nhất, thứ hai trong lớp Olympic Toán học, vị trí thứ ba mới đến lượt bọn con trai.

Trong trường, con gái đạt một trăm điểm môn toán học cũng nhiều hơn con trai.

"Vậy bọn con trai các cậu trước tiên cứ ở trong lớp giành được vị trí thứ nhất đi."

"Này, đợi đến khi trình độ Olympic của cậu vượt qua được bọn tớ thì hẵng nói những lời này."

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nói cùng một lúc.

Nam sinh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy người đứng phía sau mình là Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn, cái ghế đang có hai chân đang chạm đất đột nhiên mất thăng bằng, lập tức đập xuống bàn ở phía sau một tiếng ầm.

"Ha ha ha ha." Mọi người ở xung quanh liền bật cười.

Khuôn mặt của nam sinh đỏ bừng: "Tuy bây giờ tớ thua các cậu nhưng giáo viên của bọn tớ đã nói rằng con trai có tác dụng chậm hơn, càng học cao thì thành tích càng tốt."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.