Lâm Tiếu lần đầu tiên nghe thấy cụm từ "tác dụng chậm" này, vẻ mặt của cô tràn đầy nghi ngờ hỏi: "Tác dụng chậm là cái gì vậy? Cậu lấy ra cho tớ xem thử đi."
Hai mắt nam sinh mở to: "Tác dụng chậm thì sau này mới có thể lấy ra được, bây giờ dĩ nhiên là không lấy ra được rồi."
Lâm Tiếu khó hiểu: "Tại sao bây giờ không lấy ra được?"
Từ trước tới nay, nam sinh chưa từng bị hỏi về vấn đề như vậy, cậu lập tức bối rối: "Bởi vì bây giờ bộ não của tớ còn chưa phát triển tốt."
Phụt, bạn học xung quanh lập tức cười lớn.
Nam sinh lấy lại tinh thần mới phát hiện ra mình vừa mới nói những gì: "Ý của tớ không phải là như vậy."
Nhưng không ai chịu nghe cậu biện minh, mọi người cười lớn: "Lạc Hãn Hải tự nói đầu óc của mình chưa phát triển tốt."
"Chính miệng Lạc Hãn Hải nói."
Thầy Triệu bước vào phòng học liền nghe tiếng nói chuyện ồn ào trong đó có "ngu ngốc", "ngốc nghếch", ông ấy gõ lên bục giảng: "Tất cả giữ im lặng rồi quay về chỗ ngồi đi."
Lạc Hãn Hải chạy té khói về chỗ ngồi của mình, Lâm Tiếu nhìn cậu một hồi, sau đó cô cũng quay về chỗ ngồi của mình.
Trên đường đi học về, Lâm Tiếu ngồi ở trên yên sau xe đạp, hai tay ôm chặt eo của mẹ mình.
"Mẹ ơi, hôm nay tụi con được xem trực tiếp lễ trao giải của IO ở trong phòng giảng dạy, đội Trung Quốc đứng hạng nhất giành được năm huy chương vàng và một huy chương bạc đấy ạ." Lâm Tiếu nói với bà.
Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: "Giỏi quá nhỉ."
Lâm Tiếu tự hào gật đầu: "Dạ."
"Nhưng sáu tuyển thủ của đội Trung Quốc đều là con trai, không hề có con gái luôn đấy mẹ, có bạn nam ở lớp tụi con nói rằng con trai giỏi toán hơn."
Lữ Tú Anh thốt lên: "Vớ vẩn."
Lữ Tú Anh là người luôn tin rằng những gì đàn ông có thể làm được thì phụ nữ cũng có thể làm được, ai nói nữ giới không bằng nam giới. Những nữ công nhân của xưởng dệt bông không hề kiếm tiền thua mấy người đàn ông một chút nào, ai cũng cảm thấy mình không hề thua kém bọn đàn ông. Lữ Tú Anh cũng vậy, bà không chỉ chăm lo làm việc kiếm tiền mà còn tự xây dựng gia đình và một mình nuôi hai đứa con.
Bà có thể làm được nhưng cho tới bây giờ bà chưa từng thấy người đàn ông nào có thể làm được những việc đó.
Nếu đàn ông không có vợ thì cũng không thể nào một mình nuôi lớn hai đứa con. Lữ Tú Anh đã gặp vài người đàn ông đã ly dị vợ, tất cả bọn họ đều vội vội vàng vàng tìm người tiếp theo.
Lúc cha của Lâm Tiếu mất, khi đó Lữ Tú Anh vẫn còn rất trẻ, bà có công việc khá tốt, dáng người lại đẹp, mặc dù đã có hai đứa con nhưng cũng có không ít người mai mối đến tìm bà.
Lữ Tú Anh từ chối hết người này đến người khác, những người đàn ông kia cũng đã có con, họ giống như là gấp đến không chịu được nên mới tìm người mai mối.
Sau đó những người xung quanh đều biết Lữ Tú Anh không ý định này nên họ mới chịu trả lại sự bình yên cho gia đình bà.
Lâm Tiếu nghe được câu trả lời đầy tự tin của mẹ, trong lòng của cô liền thả lỏng được một chút, cô cũng cảm thấy con gái không hề kém môn toán hơn con trai.
"Thế tại sao sáu tuyển thủ của đội Trung Quốc đều là con trai, không hề có con gái vậy ạ?" Lâm Tiếu cau mày, chuyện này khiến cô buồn rầu cả ngày nay.
Lữ Tú Anh bình tĩnh lại, bà nghiêm túc suy nghĩ về thắc mắc của Lâm Tiếu.
Một lát sau, Lữ Tú Anh mở miệng nói: "Chuyện này thì mẹ cũng không biết."
"Dạ." Lâm Tiếu có chút hụt hẫng, ngay cả mẹ cô cũng không biết.
Lữ Tú Anh nói tiếp: "Nhưng mẹ cũng có thể đoán được một phần lý do ở trong đó, học sinh dự thi năm nay nhỏ hơn anh trai của con tầm hai ba tuổi."
Lâm Tiếu gật đầu: "Dạ, cũng gần bằng tuổi anh hai."
Lữ Tú Anh: "Ở thời của anh trai con thì kế hoạch hóa gia đình còn chưa được triển khai nên có rất ít nhà có con một, trên căn bản mỗi nhà sẽ có hai ba đứa, thậm chí là nhiều hơn."
"Nếu như trong nhà có nhiều con như vậy thì việc con gái được đi học không được ủng hộ nhiều như con trai."
Lâm Tiếu lập tức nói: "Giống như chị Tiểu Vân."
Lâm Tiếu biết chuyện trong nhà của chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân có một người anh trai, cả nhà cho anh ta học hết trung học phổ thông, chị Tiểu Vân còn có một người em trai nữa cũng là cục cưng của cha và mẹ kế của chị ấy.
Chỉ có chị Tiểu Vân, sau khi học trung học cơ sở xong thì không được đi học nữa nên chị ấy phải sớm ra ngoài đi làm kiếm tiền.
Chị Tiểu Vân lập tức muốn được trở lại trường học nhưng tiền học lại cũng đều là tiền do mình khổ cực kiếm được vì vậy mà chị ấy cũng bị chuyện này làm trễ nải việc học thêm mấy năm.
Lâm Tiếu tức giận nói: "Sao lại có thể như vậy được chứ?"
Lữ Tú Anh than thở: "Có rất nhiều người phải lâm vào tình cảnh như vậy."
Lâm Tiếu: "Sau này con mà làm mẹ thì con nhất định sẽ không làm vậy đâu."
Lữ Tú Anh bật cười, con bé mới chuẩn bị lên lớp bốn mà đã nghiêm túc nói về chuyện sau này mình làm mẹ rồi.
Lâm Tiếu tựa đầu lên lưng bà, may mà mẹ mình không như vậy.
"Mẹ ơi, mẹ thật tốt."
Hai ngày sau, Lâm Tiếu đọc hết các bài viết trên báo.
Trên báo không viết về tuyển thủ của đội Trung Quốc mà còn viết bài về tuyển thủ ngoại quốc.
"Mẹ ơi, tờ báo này ngày mai con sẽ mang đến trường, con muốn cho Chu Tuệ Mẫn xem." Lâm Tiếu la lớn.
"Được rồi, nếu sau này gặp chuyện nhỏ như vậy thì con có thể tự quyết định." Lữ Tú Anh nói.
Hôm sau, Lâm Tiếu cầm tờ báo cho Chu Tuệ Mẫn xem, hai cô bé chụm đầu vào nhau.
Trên báo viết rằng tuyển thủ nữ của đội Liên Xô tên là Malini hiện đang mười sáu tuổi là tuyển thủ nhỏ tuổi nhất đoạt được huy chương vàng vào năm ngoái.
Năm nay cô ấy thi được điểm tối đa.
Sang năm có thể tham gia thi tiếp.
Chu Tuệ Mẫn thấy vậy liền vô cùng phấn khích, tay cô bé nắm chặt lại thành quả đấm: "Tớ cũng phải tham gia ba lần."
Lâm Tiếu suy nghĩ một chút, nếu như cô không nhảy lớp thì chỉ có thể tham gia được một lần.
"Vậy tớ sẽ cố gắng thi một lần là được ngay điểm tối đa để mang huy chương vàng về."
Lâm Tiếu ngoắc tay với Chu Tuệ Mẫn, hai cô bé hứa với nhau rằng sau khi lớn lên sẽ cùng tham gia cuộc thi và giành huy chương vàng.
Lâm Tiếu từng thảo luận với mẹ về chuyện này, nói với Chu Tuệ Mẫn lý do đội tuyển quốc gia không có học sinh nữ.
Chu Tuệ Mẫn gật đầu: “Mẹ cậu nói có lý đấy.”
Lâm Tiếu không thể không nói chuyện của chị Tiểu Vân cho Chu Tuệ Mẫn nghe: “Chị Tiểu Vân vất vả quá.”
Chu Tuệ Mẫn nói với Lâm Tiếu: “Thật ra cũng có nhiều chuyện như thế lắm.”
Lâm Tiếu trợn mắt ngạc nhiên.
Chu Tuệ Mẫn nói với Lâm Tiếu: “Cha mẹ tớ chỉ có tớ là con gái, mỗi lần về quê, người dưới đấy lại bảo gia đình tớ không có người nối dõi.”
Lâm Tiếu lại nghe thấy một từ lạ lẫm: “Không có người nối dõi.”
Chu Tuệ Mẫn: “Nghĩa là không có con trai. Trong mắt người dưới quê, không có con trai đồng nghĩa với việc không có con cháu nối dõi.”
Lâm Tiếu nhăn mày.
Chu Tuệ Mẫn nói tiếp: “Sau khi bà nội tớ biết chuyện cha mẹ tớ không có ý định sinh em trai cho tớ, còn muốn cho con trai của chú tớ làm con thừa tự của nhà tớ. Nhà chú tớ có hai người con trai.”
“Con thừa tự.” Lâm Tiếu lại nghe thêm một từ lạ lẫm.
Chu Tuệ Mẫn: “Nghĩa là đổi cha mẹ, đổi gia đình cho người con.”
“Sau khi được nhận làm con thừa tự, người con trai ấy phải gọi cha mẹ mình là chú thím và gọi cha mẹ tớ là cha mẹ.”
Lâm Tiếu hít lạnh: “Sao lại có thể như thế chứ.”
Sao lại có chuyện đáng sợ như kiểu đổi cha mẹ cho trẻ con được cơ chứ.
Lâm Tiếu tưởng tượng nếu có người đưa mẹ cô đi để đứa trẻ khác gọi bà là mẹ, cô thấy sống mũi mình cay cay.
Chu Tuệ Mẫn: “Cha mẹ tớ nhất quyết không đồng ý, mẹ tớ đã cãi nhau một trận với bà nội. Sau đó nhà tớ không về quê đón tết trong vài năm, rồi gia đình tớ lại về quê, nhưng bà nội không nhắc đến chuyện này nữa.”
Lâm Tiếu thở phào: “May mà cha mẹ cậu không đồng ý.”
Song Chu Tuệ Mẫn nói tiếp: “Hàng xóm dưới quê nhận làm con thừa tự, xong bà tớ nhìn thấy nên mới nảy ra suy nghĩ như thế.”
Lâm Tiếu há miệng: “Bé trai kia thật đáng thương.”
Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: “Người đáng thương nhất không phải là bé trai kia đâu, mà là chị của thằng bé cơ.”
Thằng bé đổi nhà đổi cửa, đổi cha đổi mẹ, lúc nào cũng khóc lóc, cha mẹ bây giờ và cha mẹ trước kia đều cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của nó.
Mà chị gái của thằng bé vẫn còn ở trong nhà mình, cũng không cần đổi cha mẹ, nhưng thực ra mọi thứ đã thay đổi.
Chu Tuệ Mẫn và cô bé ấy trạc tuổi nhau, lúc nhỏ về quê hay chơi cùng cô bé ấy.
Ngày trước cô bé ấy rất hay cười, từ sau khi chuyện nhận làm con thừa tự kia xảy ra, cô bé không thấy cô bé ấy cười nữa.
Lâm Tiếu cái hiểu cái không, trong lòng chua xót.
“Năm nay cậu có về quê ăn tết không.” Lâm Tiếu hỏi.
Chu Tuệ Mẫn: “Chắc là về mấy ngày thôi, mấy ngày đó không có tiết ở lớp Olympic Toán học nên về.”
Lâm Tiếu: “Tớ có gom một vài quyển truyện tranh, khi cậu về quê, có thể tặng cho cô bé ấy những quyển truyện này giúp tớ được không.”
Lâm Tiếu thích giữ tất cả mẩu truyện tranh trên báo và cô đã giữ lại một chồng, cô thường đọc chúng và luôn cảm thấy buồn cười.
Bây giờ Lâm Tiếu muốn mang những quyển truyện cười này đến tặng cho cô bé mà Chu Tuệ Mẫn nhắc đến.
“Nếu cậu về quê vào dịp tết, tớ có thể tích truyện thêm nửa năm, đến lúc đó truyện sẽ dày lên rất nhiều.” Lâm Tiếu nói.
Chu Tuệ Mẫn thấy đây là ý kiến hay: “Thế thì trước tết cậu đưa cho tớ.”
Lâm Tiếu gật đầu: “Ừ, trước tết sẽ đưa cho cậu.”
Lâm Tiếu nói: “Sau này tớ làm mẹ, tớ sẽ không làm như vậy.”
Chu Tuệ Mẫn: “Tớ cũng thế.”
“Tớ muốn làm cô giáo, sau khi tớ trở thành cô giáo, tớ sẽ không nói học sinh nữ không học giỏi toán được như học sinh nam.”
Lâm Tiếu đã biết được một bí mật nhỏ của Chu Tuệ Mẫn, sau khi Chu Tuệ Mẫn học nhảy lớp, giáo viên trong lớp sẽ nói những điều như vậy.
“Rõ ràng lần nào thi toán tớ cũng được 100 điểm, rõ ràng cả trường bọn tớ chỉ có mình tớ học lớp Olympic Toán học.”
Chu Tuệ Mẫn nói cho Lâm Tiếu, giáo viên thứ hai trong lớp cô bé có một cậu con trai, học cùng trường với Chu Tuệ Mẫn.
“Đúng thế, hình như học lớp 2, tớ nghe thấy giáo viên khác nói vậy, thành tích học tập của cậu con trai kia không tốt tí nào, mới có lớp 2 mà đi thi không được điểm tốt đa.”
Lâm Tiếu sờ mũi chột dạ.
Chu Tuệ Mẫn thấy hành động của Lâm Tiếu, cô bé “ờm” một tiếng, “Cậu không giống cậu ấy, cậu thi hai môn đều được 100 điểm mà.”
Chu Tuệ Mẫn suy nghĩ rồi nói thêm: “Cho dù cậu thi hai môn không được 100 điểm thì chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Tháng bảy, Lữ Tú Anh bật điều hòa, ngồi trên giường vá đệm giường.
Bà đang ngồi dưới cây bông, hai tay áp sát bên cây bông, cả người nóng nực, giảm điều hòa thêm năm độ.
Lâm Tiếu hạnh phúc nheo mắt lại, chỉnh điều hòa thấp như vậy mới mát.
Tiểu Hoàng cũng nằm sấp dưới gió điều hòa, hăng hái chạy tới chạy lui trong phòng.