Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 219: Chương 219




“Mẹ, hóa ra trước khi bật điều hòa, Tiểu Hoàng luôn cảm thấy nóng sao.”

“Mẹ, sau này bật điều để nhiệt độ thấp như thế này được không ạ.”

Lữ Tú Anh: “Không được, trong phòng lạnh, ở ngoài thì nóng, lúc nóng lúc lạnh sẽ bị cảm đấy.”

Lâm Tiếu: “Vậy thì con sẽ không đi ra ngoài.”

Lữ Tú Anh: “Con không cần ra ngoài đi vệ sinh à.”

Lâm Tiếu: “Con chạy đi vèo một cái, chạy về vèo một cái, cơ thể chưa kịp cảm nhận nhiệt độ thì con đã về rồi.”

Lâm Tiếu vừa nói vừa chạy vèo vèo trong phòng.

Lữ Tú Anh vội quát bảo Lâm Tiếu dừng lại: “Đừng chạy về phía giường, mẹ đang cầm kim khâu.”

“Cách xa giường ra có biết chưa, không được nằm lên giường, cũng không được ngồi gần.” Khi Lữ Tú Anh ngơi tay lúc khâu đệm, bà cắm kim khâu lên đệm.

Lâm Tiếu gật đầu: “Con biết rồi ạ.”

Từ nhỏ Lâm Tiếu đã biết khi mẹ ngồi trên giường may quần áo, may đệm, cô không được nằm cũng không được ngồi, vì có thể trên giường cắm kim khâu và có kéo.

“Mẹ, mẹ lại may đồ cho chị Tiểu Vân sao” Lâm Tiếu hỏi.

Mẹ mới may mấy cái đệm cho chị Tiểu Vân cách đây không lâu, Lâm Tiếu vẫn nhớ.

“Không phải, mẹ may cho Văn Lệ.” Lữ Tú Anh nói.

“Bao giờ con mới được gặp chị họ hả mẹ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh: “Hai ngày nữa, khi con bé xong việc, mẹ sẽ bảo con bé qua đây ăn cơm.”

Lâm Tiếu gật đầu lia lịa: “Ai cũng được gặp chị ấy rồi, chỉ có con là chưa được gặp.”

Lâm Dược Phi mở cửa nhà, đúng lúc nghe thấy lời này của Lâm Tiếu, hỏi: “Em chưa gặp cái gì?”

Lữ Tú Anh: “Văn Lệ.”

Lâm Dược Phi: “Không phải là chưa từng gặp, lần sau mẹ đưa đồ cho chị họ hôm nào thì để con đi cùng mẹ.”

Lữ Tú Anh nói: “Con cứ làm việc của con đi, Văn Lệ ở kí túc xá, con có vào được đâu. Sau này Văn Lệ đi làm ở đây, gặp mặt nhau cũng nhiều hơn.”

“Hay đợi mẹ về, rồi bảo con bé đến đây ở luôn.” Lữ Tú Anh trầm ngâm nói.

Lâm Dược Phi liền nói: “Không được.”

Bà ngoại ở nhà là một chuyện, chị họ ở nhà là chuyện khác, Lâm Dược Phi không chịu nổi người thân sống ở nhà mình thời gian dài: “Chị họ không ở ký túc xá sao?”

Lữ Tú Anh: “Kí túc xá của con bé không ổn lắm.”

Công việc đầu tiên sau khi Lữ Văn Lệ tốt nghiệp đại học khác với trong ký ức của Lâm Dược Phi.

Kiếp trước, sau khi Lữ Văn Lệ tốt nghiệp đại học, mù quáng theo đuổi mức lương cao dưới áp lực của gia đình. Khi Lữ Văn Lệ tìm việc, ngày nào mợ của cô ấy cũng lải nhải bên tai bảo cô ấy phải tìm một công việc lương cao để có thể trợ cấp cho gia đình: “Mợ và cha con đã vất vả cả đời rồi, con kiếm được tiền sẽ giúp chúng ta nhẹ nhõm phần nào.”

“Tiểu Cần ở bên cạnh nhà mình, bằng tuổi con, người ta đã kiếm được tiền từ lúc 15 tuổi, đã đưa tiền lương sáu, bảy năm nay cho gia đình. Năm nay con 22 tuổi, có thể coi như kiếm lại tiền.”

“Cháu học nhiều như thế, chắc chắn tiền lương sẽ không thấp, thu nhập một năm của cháu có lẽ sẽ hơn Tiểu Cần đúng không.”

Dưới áp lực như vậy, Lữ Văn Lệ đã sa chân vào công việc đầu tiên của mình. Cô ấy bị thu hút bởi mức lương cao, nhưng khi nhận chức, cô ấy phát hiện ra rằng cái gọi là lương cao không tồn tại và có vấn đề về mọi mặt trong công ty.

Đầu những năm 90, nhảy việc là một chuyện khó khăn. Lãnh đạo công ty khống chế một cô gái không có kinh nghiệm xã hội như Lữ Văn Lệ, Lữ Văn Lệ cố gắng chịu đựng công ty trong nhiều năm, cuối cùng đã nhảy ra khỏi hố lửa này.

Lãng phí mất mấy năm thanh xuân, sau khi thay đổi công việc, Lữ Văn Lệ mới có thể bước vào nơi làm việc bình thường.

Nhưng kiếp này, công việc của Lữ Văn Lệ đã khác. Lâm Dược Phi không biết vì Lữ Văn Lệ đổi việc, anh mới gọi điện trao đổi với chị họ vài lần, hay là do kiếp này bà ta đã đổi đổi hướng đi và làm việc chăm chỉ.

Kiếp trước, mợ luôn muốn Lữ Văn Lệ kiếm nhiều tiền, kiếp này bà ta lại muốn công việc của Lữ Văn Lệ tốt hơn Lâm Dược Phi, muốn áp đảo Lâm Dược Phi về mọi mặt.

Tuy nhiên, bà ta cũng biết rằng không thể áp đảo Lâm Dược Phi trong việc kiếm tiền, vì vậy bà ta đã hết lòng thuyết phục chị họ để có được một công việc.

Công việc có thu nhập ổn định rất hấp dẫn đối với những nữ công nhân dệt bông như Lữ Tú Anh, cũng rất hấp dẫn đối với những nữ công nhân dệt bông thế hệ thứ hai trong khu tập thể, cha mẹ đều cố gắng nhồi nhét con cái vào trong xưởng.

Nhưng đối với những sinh viên tốt nghiệp đại học như Lữ Văn Lệ vào đầu những năm 90, sức hấp dẫn không quá lớn.

Những người bạn của Lữ Văn Lệ hầu như đều lựa chọn những công việc lương cao.

Mới đầu Lữ Văn Lệ còn do dự, nhưng cô ấy đã gọi điện cho Lâm Dược Phi vài lần, nghe một vài ý kiến từ Lâm Dược Phi, cảm thấy lựa chọn như vậy cũng khá tốt, có lẽ cô ấy sẽ trưởng thành hơn.

Lữ Văn Lệ tìm một công việc ở tỉnh, cách nhà Lâm Tiếu hơn hai mươi phút đi xe đạp.

 

Lâm Dược Phi thấy đạp xe hơn hai mươi phút rất gần, còn Lữ Tú Anh lại thấy rất xa: “Đi từ Đại Đông Đầu đến Đại Tây Đầu đấy.”

Bây giờ thành phố vẫn chưa mở rộng thêm, Lữ Tú Anh đã quen với việc đi đâu đó không quá hai mươi phút.

Tuy có hơi xa nhưng Lữ Tú Anh thấy may mắn vì ở cùng một thành phố, lúc nào cũng có thể đến chăm sóc.

Lữ Văn Lệ đã nhận được chìa khóa kí túc xá của đơn vị vào ngày đầu tiên khi cô ấy đến đây, Lâm Tiếu đi học, Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu đến dọn dẹp giúp.

Lữ Tú Anh vừa bước chân vào ký túc xá đã cau mày.

Ký túc xá của Lữ Văn Lệ là một phòng tám người, hơn nữa cánh cửa tủ vừa cũ vừa nát đã rơi ra rồi, làm thành cái giá đỡ bằng gỗ.

Lữ Tú Anh nhịn cái gì cũng được nhưng nhịn bẩn thì không. Bà xắn tay áo lên, xách một thùng nước, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.

Lữ Văn Lệ vội nói: “Cô ơi, để con tự dọn là được rồi ạ.”

Lữ Tú Anh mặc kệ lời nói của cô ấy, động tác dọn vệ sinh nhanh nhẹn tháo vát. Lữ Văn Lệ cũng bắt đầu dọn dẹp, nhưng cô ấy không dọn nhanh được bằng Lữ Tú Anh, cuối cùng Lữ Tú Anh đã làm gần hết mọi việc.

Dọn dẹp mới chỉ là bước đầu tiên, Lữ Văn Lệ vẫn còn phải mua sắm thêm nhiều thứ.

Lữ Tú Anh nhắc đến chuyện này là lại bốc hỏa: “Cậu mợ của con được lắm, chẳng chuẩn bị cho Lữ Văn Lệ thứ gì, ngay cả đệm giường cũng không mang theo.”

Trong kí túc xá chỉ vỏn vẹn một tấm ván gỗ giường, hay còn gọi là giường tầng, Lữ Văn Lệ không có đệm giường, không có cách nào ngủ được.

Lữ Tú Anh mang đệm cũ ở nhà cho Lữ Văn Lệ dùng tạm, khi về nhà sẽ may cho Lữ Văn Lệ một chiếc đệm mới.

Lâm Tiếu ngồi im lắng nghe bên cạnh, đợi mẹ nói xong, cô hỏi: “Mẹ, có phải cậu mợ trọng nam khinh nữ không ạ.”

Lữ Tú Anh chần chừ trong giây lát, bà không muốn nói với Lâm Tiếu những chuyện xấu của người lớn nhưng càng không thể nói dối.

“Ừ.” Lâm Dược Phi ở bên cạnh nói không chút do dự.

Lâm Tiếu cau mày: “Hóa ra lại có nhiều người trọng nam khinh nữ như thế.”

Lâm Tiếu sinh ra vào trong thời kỳ chế độ một con nghiêm ngặt, hầu như các bạn học xung quanh cô đều là con gái một, số ít có anh trai hoặc chị gái như Lâm Tiếu, không thể có em trai hoặc em gái.

Xưởng dệt bông không có ai vội nhảy việc vì nhảy việc sẽ tự đá đổ bát cơm. Trường tiểu học Đường Giải Phóng chủ yếu là con giáo viên hoặc con cán bộ, đương nhiên sẽ càng nghiêm ngặt hơn.

Thế giới của Lâm Tiếu hồi bé rất nhỏ, chỉ có khu tập thể và trường học, những người trọng nam khinh nữ xung quanh cô đã ít hơn, Lâm Tiếu cũng không để ý đến chuyện này lắm.

Dạo gần đây Lâm Tiếu bắt đầu chú ý, phát hiện ra có rất nhiều người trọng nam khinh nữ.

Một cô bé như cô không hiểu vì sao dưới quê của chị Tiểu Vân, Chu Tuệ Mẫn, cậu và mợ lại đối xử với chị họ và anh họ khác nhau như thế, nhưng giờ thì cô đã hiểu.

“Cậu và mợ quá đáng thật.”

“Lần sau gặp họ, đừng gọi họ ra.”

Lữ Tú Anh còn chưa nói gì, Lâm Dược Phi đã nói trước: “Không muốn gọi thì không gọi.”

Bà ngoại Lâm Tiếu thở dài, cuối cùng không nói gì.

Cuối tuần, Lữ Văn Lệ đến nhà ăn cơm.

Đi dưới tầng gặp một người hàng xóm, thấy Lữ Văn Lệ đi cạnh Lữ Tú Anh thì ngẩn ra: “Tú Anh, đây là người yêu của Tiểu Phi sao?”

Lữ Tú Anh: “Gì thế hả, đây là cháu gái tôi, chị họ của Tiểu Phi.”

Hàng xóm thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Phi vẫn chưa có người yêu nhỉ, để tôi giới thiệu một cô nhé.”

Lữ Tú Anh ngắt lời hàng xóm: “Tiểu Phi có người yêu rồi.”

Người hàng xóm ngơ ngác: “Có từ bao giờ thế, sao tôi chưa gặp bao giờ nhỉ?”

“Chắc vừa mới yêu chứ gì, phải tiếp xúc nhiều vào, tôi giới thiệu một cô có điều kiện lắm nhé.”

Lữ Tú Anh không ngờ rằng bà nói con mình có người yêu rồi mà hàng xóm vẫn còn muốn làm mối, bà vội tìm một cái cớ rồi kéo Lữ Văn Lệ đi.

Người hàng xóm vẫn chưa từ bỏ ý định, nói với ở đằng sau: “Tú Anh, tôi nói với cô rồi nhé, cô suy nghĩ kỹ đi.”

Lữ Tú Anh vội chạy về nhà, bà nói đùa trên bàn ăn tối: “Không ngờ Tiểu Phi lại nổi tiếng như vậy.”

Lữ Tú Anh nói: “Xem ra nhà ta sắp phải sửa sang lại rồi.”

Căn nhà đang ở hiện tại, nhìn là biết nhiều tiền, sự đủ đầy của đồ dùng trong nhà và thiết bị điện đã đủ để chứng minh năng lực tài chính của Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi cũng coi đó là một trò đùa, cười lớn: “Cuối cùng mọi người trong khu tập thể cũng biết con kiếm được tiền.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Ừm, chắc chắn mọi người đã biết anh kiếm được tiền.”

“Chị Tiểu Vân cũng nói vậy, chị ấy tự mở cửa hàng văn phòng phẩm kiếm tiền, có nhiều người muốn giới thiệu người yêu cho chị ấy lắm nhưng chị ấy thấy phiền.”

Lâm Dược Phi đang cười như được mùa thì bỗng dưng im bặt đi: “Giới thiệu người yêu cho chị Tiểu Vân.”

“Nhiều người lắm.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.