Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 220: Chương 220




Có thể thấy rất rõ bữa cơm sau đó Lâm Dược Phi không thể yên lòng được.

Sau khi ăn cơm xong, Lữ Văn Lệ định vào nhà bếp để rửa chén nhưng Lữ Tú Anh không cho cô ấy vào: “Không cần, không cần đâu, con về ký túc xá sớm đi.”

Lâm Dược Phi đứng dậy: “Chị, em đưa chị về.”

Lữ Văn Lệ vội vàng nói không cần: “Bên ngoài vẫn còn đông đúc nhiều người lắm.”

Vào mùa hè, đường xá buổi tối rất náo nhiệt, người ngồi bên đường hóng gió cũng rất nhiều. Kéo một sợi dây điện treo một bóng đèn lên là có thể gầy sòng, dựng bàn bida, còn có khiêu vũ nữa, tóm lại rất náo nhiệt.

Mặc dù đường về ký xá của Lữ Văn Lệ hơi xa nhưng đều là đường lớn, không hề có nơi nào vắng vẻ hoang vu cả: “Tiểu Phi, em không cần đưa chị về đâu.”

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi, nói với Lữ Văn Lệ: “Để nó đưa con về đi, dù gì nó cũng không thể nằm yên ở nhà được, đêm nay thế nào cũng phải ra ngoài một chuyến.”

Kể từ lúc Lâm Tiếu nói có người mai mối cho chị Tiểu Vân thì m.ô.n.g Lâm Dược Phi như bị lửa hơ nóng vậy.

Nếu như không phải tối nay Lữ Văn Lệ đến nhà ăn cơm thì sợ là Lâm Dược Phi sẽ vứt bát cơm xông ra ngoài.

Lâm Dược Phi cười: “Đúng, con về trễ chút, mọi người không cần đợi con.”

Lữ Văn Lệ như ngộ ra điều gì đó: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”

“Cô ơi con đi đây, tạm biệt Tiếu Tiếu.”

Cửa chống trộm mở ra két một tiếng rồi đóng sầm lại.

“Mẹ, anh muốn đi đâu thế?” Lâm Tiếu nghi ngờ hỏi, hình như cả nhà ai cũng biết nhưng sao chỉ có mình cô là không biết gì hết vậy?

“Anh con đưa chị Văn Lệ về nhà đó.” Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu chau mày, cảm thấy chuyện không đơn giản như thế: “Còn nữa, anh còn phải làm chuyện khác nữa đúng không?”

Lữ Tú Anh: “Không còn việc gì nữa.”

Lữ Tú Anh lo Lâm Tiếu còn nhỏ, không giữ được miệng, lỡ miệng nói với bên ngoài là buổi tối anh trai mình đến nhà chịu Tiểu Vân thì xong.

Hai người yêu nhau hẹn hò vào ban ngày rất bình thường, nhưng tối còn gặp mặt thì khó tránh những lời nói ra nói vào, đặc biệt là quan hệ của Tiểu Vân với gia đình không tốt lắm, ở bên ngoài một mình, rất nhiều người sẽ dùng ánh mắt hà khắc để nhìn cô ấy. Nếu như đồn ra ngoài sẽ gây ra rất nhiều lời khó nghe, người tổn thương nhất vẫn là bản thân người con gái.

Vì thế Lữ Tú Anh không nói cho Lâm Tiếu biết.

Nhưng bây giờ Lâm Tiếu cũng không dễ lừa, cô nhớ lại cuộc trò chuyện và nét của mọi người mặt lúc nãy, không tin hỏi lại: “Thật sao?”

Lữ Tú Anh: “Thật mà.”

Vì không muốn Lâm Tiếu tìm hiểu sâu hơn, Lữ Tú Anh vội vàng đánh lạc hướng cô: “Không phải con muốn mời Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đến nhà chơi sao?”

“Con đã suy nghĩ xong muốn tiếp đãi bạn của mình thế nào chưa?”

Trước khi nghỉ hè Lâm Tiếu đã mời Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đến nhà chơi, muốn cho họ gặp Tiểu Hoàng: “Nếu như Tiểu Hoàng thích các cậu thì các cậu còn có thể sờ nó nữa.”

Mời bạn bè ăn gì và chơi trò gì với bạn bè mình, Lữ Tú Anh muốn Lâm Tiếu tự sắp xếp.

“Con suy nghĩ trước đi, mẹ chuẩn bị giúp con, phải cho mẹ thời gian để đi chợ nữa.” Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu.

Nhất thời Lâm Tiếu cảm nhận được trách nhiệm bà chủ nhỏ của mình, cô đã suy nghĩ mấy ngày xem nên tiếp đãi bạn bè thế nào.

Khi Lữ Tú Anh nhắc đến chuyện này, quả nhiên Lâm Tiếu lập tức bị đánh lạc hướng: “Mẹ, trừ Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh ra thì con còn muốn mời Chu Tuệ Mẫn nữa, có được không ạ?”

Lữ Tú Anh: “Được chứ.”

Lâm Tiếu: “Vậy thêm chị Tiểu Mai và chị Linh Linh nữa thì sao?”

Lữ Tú Anh: “Được.”

“Nhưng bạn bè con không quen biết nhau, con mời hết họ đến nhà thì có thể tiếp đãi hết không?”

“Nếu như Chu Tuệ Mẫn đến nhưng lại không quen biết những người còn lại thì rất dễ cảm thấy buồn chán. Nếu như con đã tiếp đãi bạn bè thì không thể bỏ rơi bất cứ một người nào cả.”

Lâm Tiếu gật đầu nghiêm túc: “Vâng, con sẽ tiếp đãi từng người thật tốt.”

“Hơn nữa Chu Tuệ Mẫn và Vương Hồng Đậu cũng quen biết nhau mà.” Lâm Tiếu sửa lại lời mẹ mình.

Lữ Tú Anh kinh ngạc: “Sao lại quen nhau thế?”

Lâm Tiếu: “Nhờ con mà quen biết nhau đấy, Chu Tuệ Mẫn biết Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân là bạn tốt cùng trường với con, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng biết Chu Tuệ Mẫn là bạn tốt của con ở lớp Toán Olympic, họ đã sớm biết đối phương rồi.”

Lữ Tú Anh cười, thì ra là vậy, bà còn thấy kỳ lạ làm sao Chu Tuệ Mẫn lại gặp mặt Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nữa.

Lâm Tiếu: “Không nhất thiết phải gặp nhau mới quen biết nhau, chưa từng thấy mặt cũng có thể quen nhau mà.”

Lâm Tiếu kiên trì với suy nghĩ bạn bè của mình đã biết nhau từ rất lâu rồi.

Lâm Tiếu muốn mời hết sáu người bạn của mình đến nhà chơi trong một lần như thế thì vấn đề ăn uống hơi phiền phức. Lữ Tú Anh suy nghĩ một lúc, đề nghị với Lâm Tiếu: “Con và bạn bè ăn đồ nướng trong sân nhé.”

 

 

Ánh mắt Lâm Tiếu lập tức sáng rực lên: “Ăn đồ nướng à?”

Lâm Tiếu kích động đi mời bạn bè của mình. Hôm đó phải là ngày nghỉ hằng tuần của lớp Toán Olympic, Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn mới có thể đến, hôm đó Vương Hồng Đậu và Diệp Vân Nhân cũng phải không có lớp ở cung thiếu nhi, còn phải tránh ngày leo núi của gia đình chị Tiểu Mai nữa.

Lâm Tiếu khoanh đầy hình tròn trên lịch, cuối cùng cũng tìm được ngày mà tất cả đều rảnh.

Cô mệt mỏi nằm dài trên sofa: “Mọi người bận rộn thật đấy.”

Sau khi chọn được ngày, Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu ra chợ để mua thịt và rau, còn có một đống xiên dùng để nướng thịt, sau đó qua nhà hàng xóm để mượn lò than để nướng thịt.

Dì Trương vừa nghe Lữ Tú Anh sang mượn lò nướng: “Nhanh đem nó đi đi, nhanh lên nhanh lên.”

“Cái lò này không dùng được gì nhưng Xuân Sinh và vợ nó cứ nhất quyết phải mua một cái. Nói gì mà muốn nướng ăn thịt nướng ở nhà, kết quả thì sao, từ lúc mua về cho đến tận bây giờ chỉ dùng được hai lần.” Dì Trương giơ hai ngón tay lên nói.

“Chị mau lấy đi dùng đi, dùng thêm một lần thì tiết kiệm được một lần.”

Lữ Tú Anh cười: “Được, tôi dùng xong sẽ mang trả lại cho chị.”

Dì Trương huơ tay nói: “Không cần vội, để ở nhà cũng chiếm chỗ, căn bản không ai dùng đến, cứ để bên nhà chị thêm vài ngày cũng được, không vội.”

Dì Trương phụ một tay giúp con trai mình và Lâm Dược Phi khiêng lò than sang sân nhà Lữ Tú Anh.

Vào tối trước khi Lâm Tiếu mời bạn bè đến chơi một ngày, Lữ Tú Anh đợi Lâm Tiếu sấy khô tóc rồi giục cô lên giường ngủ sớm.

Lữ Tú Anh đợi Lâm Tiếu ngủ rồi mới nhẹ nhàng xuống giường, ra phòng khách mở TV, điều chỉnh âm lượng nhỏ lại.

Xem xong một tập phim truyền hình thì về phòng ngủ, phát hiện mắt Lâm Tiếu vẫn đang mở thao láo.

Lâm Tiếu thấy mẹ bước vào phòng thì vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng Lữ Tú Anh đã thấy: “Tiếu Tiếu, sao con còn chưa ngủ?”

“Mẹ ơi đừng mắng con.” Lâm Tiếu chớp mắt.

Vốn Lữ Tú Anh hơi giận nhưng thấy bộ dạng dè dặt của Lâm Tiếu thì cơn giận lập tức biến mất như băng tuyết tan chảy: “Mẹ không mắng con.”

“Sao con vẫn chưa ngủ thế?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu trở người đối mặt với mẹ mình: “Mẹ ơi con không ngủ được.”

“Ngày mai bạn bè con đến nhà chơi nên con kích động đến mức ngủ không được đúng không?” Lữ Tú Anh nghĩ thôi cũng biết.

“Mẹ ngủ với con.” Lữ Tú Anh nằm trên giường, tắt đèn ngủ đi, vỗ nhẹ lên lưng Lâm Tiếu.

Điều hòa vừa tắt, cửa phòng ngủ đóng chặt nên vẫn còn rất mát, chiếc quạt treo trên trần nhà chạy với mức nhỏ nhất, từng cơn gió mát rượi lướt qua mặt Lâm Tiếu.

Dưới sự vỗ về của mẹ và làn gió mát lạnh, Lâm Tiếu mắt nhắm mắt mở, hơi thở dần trở nên đều đều.

Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Tiếu thức dậy, Lữ Tú Anh đang bận rộn trong nhà bếp.

Thịt dê, thịt bò, đùi gà,… Lữ Tú Anh đã thái xong hết, bỏ vào trong tủ lạnh.

Lâm Tiếu kinh ngạc nói: “Nhiều quá.”

Lữ Tú Anh: “Nhiều người ăn mà.”

Sau khi ăn cơm xong Lâm Tiếu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, sốt ruột đợi bạn bè đến.

Lúc ngủ trưa Lâm Tiếu nằm trên giường lăn qua lăn lại ngủ không được.

“Con chỉ thiếu điều nhào lộn trên giường thôi đấy. Được rồi, không ngủ được thì ngồi dậy đi.” Lữ Tú Anh đánh vào m.ô.n.g Lâm Tiếu, Lâm Tiếu trượt thẳng từ trên giường xuống.

Ba giờ chiều, Diệp Văn Nhân là người đến đầu tiên, là mẹ của cô bé đưa đến.

Mẹ Diệp Văn Nhân cầm theo một túi kem, đưa cho Lữ Tú Anh: “Làm phiền nhà chị rồi.”

Lữ Tú Anh: “Phiền phức gì đâu chứ?”

Lúc mẹ Diệp Văn Nhân và Lữ Tú Anh đang nói “chuyện người lớn” thì tay hai cô bé Lâm Tiếu và Diệp Vân Nhân đã nắm chặt lấy nhau.

“Nhân Nhân, ở nhà Tiếu Tiếu nhớ nghe lời dì, tối mẹ sẽ đến đón con.” Mẹ Diệp Văn Nhân tạm biệt rồi rời đi, hai cô bé lên tiếng cùng lúc.

“Lâm Tiếu, nhà cậu đẹp thật đấy.”

“Diệp Văn Nhân, mẹ cậu đẹp thật đấy.”

Mẹ Diệp Văn Nhân vẫn chưa đi xa, cô nói lớn như thế đương nhiên có thể nghe thấy rất rõ, mẹ Diệp Văn Nhân cười.

Người thứ hai đến là Trần Đông Thanh, mẹ Trần Đông Thanh đưa cậu bé đến cũng mang theo một túi quà vặt.

Còn Vương Hồng Đậu thì được cha đưa đến, Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân đều cho rằng Vương Hồng Đậu trông rất giống cha mình.

“Vương Hồng Đậu cậu trông giống cha cậu thật đó.” Thần thái cũng rất giống.

Nhưng Vương Hồng Đậu lại không cảm thấy như vậy, cô bé không thích nghe người khác nói như thế: “Vậy là do các cậu chưa gặp mẹ tớ đấy thôi, tớ trông giống mẹ hơn.”

Vương Hồng Đậu thấy mẹ trông rất đẹp, cha không đẹp bằng mẹ. Mỗi lần có người nói cô bé giống mẹ thì cô bé rất vui, nhưng lúc nói giống cha thì cô bé không vui nữa. Nhưng người nói cô bé giống cha lại nhiều hơn.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.