Lâm Tiếu tay trái cầm một xiên thịt dê nướng, tay phải cầm một xiên thịt bò nướng, cắn bên trái một cái, cắn bên phải một cái.
"Thơm quá đi!"
"Anh trai Lâm Tiếu thật là đỉnh!"
"Mấy cái này là do chúng ta xiên, chúng ta cũng rất đỉnh!"
Ở nhà Trần Đông Thanh rất ít khi được ăn đồ nướng có hương vị như thế, vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi: "Thơm quá, thơm quá!"
Lâm Dược Phi nhìn cậu bé một cái, nói: "Anh không lừa em đúng không, bột được rắc lên chính là bột thơm, mỗi loại rắc một ít, thịt xiên sẽ thơm hơn một chút."
Trần Đông Thanh khẽ nói với Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, anh trai của cậu thật trẻ con."
Lâm Tiếu dùng chất giọng mà bản thân cho là rất nhỏ, nhưng thật ra Lâm Dược Phi vẫn nghe thấy rất rõ ràng nói: "Anh tớ rất đần."
Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu một chút, quyết định không trừng trị cô trước mặt bạn học.
Đĩa thịt xiên đầu tiên bị bọn trẻ tranh hết, Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu đều không lấy, nhường cho tụi nhỏ ăn trước.
Khi đĩa thịt xiên thứ hai được bưng lên, Lý Vân Châu vươn tay ra lấy, Lữ Tú Anh nhẹ nhàng túm lấy tay áo của bà ấy một cái.
Lữ Tú Anh đưa môi đến bên tai Lý Vân Châu, lặng lẽ nói: "Mẹ, mẹ khoan hẵng ăn mấy món này."
"Đây đều là xiên của tụi nhỏ, xiên của hai chúng ta chính là cái thao kia." Lữ Tú Anh đưa tay ra chỉ.
"Lát nữa để Tiểu Phi nướng xong, chúng ta ăn xiên của mình."
Lý Vân Châu đưa mắt nhìn Lữ Tú Anh, biết bệnh sạch sẽ của bà lại tái phát: "Trước khi xiên thịt không phải đã rửa tay hết rồi sao? Con đứng bên cạnh nhìn chằm chằm từng đứa rửa tay sạch sẽ, lúc xiên thịt con cũng nhìn mà."
Rõ ràng mỗi một khâu đều rất sạch sẽ, rõ ràng mỗi một khâu Lữ Tú Anh đều tận mắt trông chừng. Thịt xiên trong nhà làm ra, sạch sẽ hơn đồ nướng bán ngoài quán nhậu không biết bao nhiêu.
Lý Vân Châu không rõ Lữ Tú Anh còn phải chọn cái gì? Ai xiên thì không phải cũng đều như nhau sao?
Nhưng mà Lữ Tú Anh vẫn lắc đầu: "Lát nữa con muốn để Tiểu Phi nướng giúp con xiên của hai chúng ta."
Lý Vân Châu không để ý tới bà, tự vươn tay cầm một xiên nướng, cắn một miếng thịt dê trước: "Vậy con chờ một mình đi… Ồ! Tiểu Phi nướng rất có trình độ, thịt dê này thật mềm!"
Mọi người đều ăn xiên nướng, Lâm Dược Phi ở trước lò nướng cũng không bạc đãi chính mình, anh vừa nướng vừa ăn, thịt xiên nướng chín rồi thì bản thân là người ăn đầu tiên.
Mọi người ăn cực kỳ thỏa mãn, khen ngợi liên tục.
Mùi thơm của xiên nướng quá có tính xâm lược, mùi thơm trong viện nhỏ của nhà Lâm Tiếu, hàng xóm ở quanh đều ngửi thấy. Đúng thời gian mọi người tan tầm về nhà, có không ít hàng xóm đi tới nhìn: "Ăn cái gì mà thơm thế?"
"À! Ăn xiên nướng đó!"
"Nhiều con nít vậy, Tiếu Tiếu mời bạn tới nhà chơi à?"
Lữ Tú Anh ngồi trên ghế, mùi thơm của xiên nướng càng không ngừng chui vào trong lỗ mũi của bà. Người người đều đang ăn, trước mặt Lâm Tiếu đã bày ra một nắm que lớn, chỉ có Lữ Tú Anh vẫn chưa ăn được một miếng.
Lữ Tú Anh đứng lên, bưng thao xiên que của mình cho Lâm Dược Phi: "Tiểu Phi, lần tiếp theo nướng cái này."
"Đây đều là xiên của mẹ và bà ngoại con, nướng xong để riêng trong đĩa cho mẹ."
Lâm Dược Phi thấy mẹ rõ ràng rất thèm nhưng lại cố chấp chịu đựng không ăn, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, cười nói: "Con nướng trước cho mẹ hai xiên?"
Lữ Tú Anh lập tức nói: "Không cần, đừng nướng chung một chỗ, con nướng riêng cho mẹ."
Lâm Dược Phi cười ha ha: "Vậy thì mẹ phải chịu đựng đi."
"Mẹ, con muốn uống soda cam!" Lâm Tiếu ăn xiên nướng, uống hết một chai coca.
Hiện tại Lâm Tiếu uống coca không rót vào ly, dùng đũa khuấy một trận, khuấy đến mức hết ga. Cô thích coca có ga!
Coca thì phải có ga uống mới ngon! Ướp lạnh thì lại càng ngon hơn!
Thật là kỳ lạ, trước kia tại sao cô lại ghét coca có ga chứ?
Khuấy coca hết ga xong, uống vào không phải là nước đường à?
Coca có hơi lạnh uống vào mới thỏa mãn nhất, đặc biệt là ngụm đầu tiên, sau khi uống xong nấc một cái, thật sự quá hạnh phúc luôn.
Lâm Tiếu uống hết một chai coca, còn muốn uống một chai soda cam.
Lữ Tú Anh nghe thấy lời Lâm Tiếu, nói: "Còn muốn uống soda cam à? Hay là uống thêm một chai coca nữa?"
Hôm nay chiêu đãi nhóm bạn nhỏ của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh cố ý không lấy soda cam rẻ tiền ra, đều cho nhóm bạn nhỏ uống coca và sprite đắt tiền.
Lâm Tiếu kiên trì: "Con chỉ muốn uống soda cam!"
Nhóm bạn nhỏ của Lâm Tiếu cũng có vài người muốn uống soda cam, Lữ Tú Anh mở nắp chai thủy tinh ra, cắm ống hút vào, để ở trước mặt mỗi người một chai.
Uống mấy ngụm soda cam, đầu lưỡi mọi người đều biến thành màu vàng.
Bọn trẻ lè lưỡi nhìn nhau: "Lưỡi cậu chuyển màu vàng rồi!" "Cậu cũng chuyển màu vàng!" "Tớ thì sao?"
Một mâm đồ nướng, mọi người ăn ngon đến mức vừa lòng thỏa ý.
Sắc trời dần tối, cuối cùng Lữ Tú Anh cũng được ăn xiên nướng.
Trước mặt mỗi người đều có rất nhiều xiên que, Lữ Tú Anh nhìn mọi người đã ăn không ít, sợ hãi mấy đứa nhỏ ăn nhiều thịt bỏ ăn, không cho Lâm Dược Phi nướng tiếp thịt xiên còn lại: "Cuối cùng nướng thêm mấy xiên bánh bao là được rồi."
"Đã ăn no hết rồi chứ?" Lữ Tú Anh hỏi.
"Ăn no rồi ạ!" "No quá!" "Ức!"
Lữ Tú Anh nói: "Ăn no rồi thì trở về phòng đi nào, trở về phòng rửa tay sạch sẽ, vệ sinh sạch miệng." Mỗi đứa nhỏ đều ăn no đến mức giống như mèo, khóe miệng dính đầy dầu, trên mặt dính tro đen của đồ nướng.
"Mau về đi nào, trời tối muỗi sẽ bay ra đó."
Lữ Tú Anh đưa tất cả bọn trẻ trở về phòng. Mới vừa vào cửa, Trần Đông Thanh đã cảm thấy trên chân rất ngứa, cậu bé đưa tay ra gãi, càng gãi càng ngứa, căn bản không dừng được.
Lâm Tiếu nhìn thấy động tác Trần Đông Thanh, lập tức nắm lấy cánh tay của Trần Đông Thanh: "Bị muỗi cắn thì không được gãi!"
"Mẹ ơi! Trần Đông Thanh bị muỗi cắn rồi!"
Lữ Tú Anh vội vàng đi tới nhìn: "Trong viện mẹ có đốt nhang muỗi mà, đồ nướng lại hun nhiều khói như thế, sao vẫn bị muỗi cắn chứ?"
Lữ Tú Anh cúi đầu, nhìn thấy trên chân của Trần Đông Thanh có vết cào đỏ đỏ. Làn da của Trần Đông Thanh rất trắng, vết cào màu đỏ nhìn thấy mà giật mình, nhưng mà Lữ Tú Anh cũng không nhìn thấy vết muỗi đốt.
"Không có mà? Đông Đông, trên chân con không có vết muỗi đốt mà…"
"Ôi!" Lữ Tú Anh còn chưa dứt lời, hít một hơi khí lạnh, bà tận mắt thấy trên bàn chân trắng nõn bóng loáng của Trần Đông Thanh, hiện ra một vết muỗi đốt hơi đỏ.
Vết muỗi cắn vừa lớn vừa cứng, sờ vào vẫn còn nóng!
"Đây là vết muỗi cắn à? Có độc chứ?" Lữ Tú Anh căng thẳng, khi còn bé Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi bị muỗi cắn, vết muỗi đốt cũng không nghiêm trọng như vậy.
Trần Đông Thanh nhìn vết muỗi đốt trên chân, cậu bé rất ngứa nhưng chịu đựng không gãi: "Là muỗi cắn."
"Con bị muỗi cắn xong thì sẽ như vậy."
"Ông nội nói da của con quá non, mẹ con nói có thể trong nước bọt của muỗi có một thứ gì đó khiến con bị dị ứng." Dù sao thì Trần Đông Thanh từ nhỏ bị muỗi cắn xong sẽ rất nghiêm trọng, vết muỗi đốt vừa đỏ vừa sưng, người khác ba ngày là có thể lành hết, cậu bé thì cần nửa tháng mới có thể lành lại.
"Hơn nữa cho dù con có ở cùng với ai thì nhất định muỗi sẽ cắn con, không cắn người khác."
Từ nhỏ Trần Đông Thanh đã phải chịu đủ khổ vì muỗi.
Lâm Tiếu kinh ngạc nói: "Tớ cũng thế, tớ ở cùng người khác thì muỗi chỉ cắn tớ!"
Lâm Tiếu vội vàng cúi đầu kiểm tra bản thân, kinh ngạc phát hiện tay và chân của mình đều ổn, một vết muỗi đốt cũng không có.
"Trần Đông Thanh, vẫn là cậu lợi hại nha!" Lâm Tiếu kinh ngạc nói.
Cô đã lớn như vậy rồi, lần đầu tiên đụng phải một người hấp dẫn muỗi hơn cả mình!
Trần Đông Thanh cười khổ: "Tớ cũng không muốn lợi hại như vậy."
Lữ Tú Anh vội vàng kéo ngăn kéo để thuốc trong nhà ra, tìm thuốc cho Trần Đông Thanh: "Đông Đông, con dùng loại nào thì được, tinh dầu hay là dầu cù là"
Trần Đông Thanh nhỏ giọng nói: "Đều không dùng được… dầu cù là đi ạ!" Cậu bé thích mùi của dầu cù là hơn.
Lữ Tú Anh giúp Trần Đông Thanh thoa dầu cù là lên mỗi vết muỗi đốt, bà đếm, có tất cả bảy vết muỗi đốt lớn.
"Haizz… chúng ta ăn được một bữa no bụng, muỗi cũng ăn được một bữa no bụng." Lữ Tú Anh thở dài.
Lời mẹ nói thật sự rất buồn cười, Lâm Tiếu không nhịn được mà cười khanh khách.
Trần Đông Thanh chịu đựng cơn ngứa xuyên tim, mặt nhăn thành khổ qua.
"Sau này lớn lên con muốn làm một nhà khoa học, diệt sạch muỗi trên toàn thế giới!"
Lâm Tiếu nghe thấy mong ước của Trần Đông Thanh, hai mắt sáng lên, cảm giác mong ước này tốt hơn mong ước trước kia của cô.
Lâm Tiếu nắm chặt nắm tay nhỏ: "Tớ cũng muốn làm một nhà khoa học, diệt sạch muỗi!"