"Mẹ ơi, trường trung học phổ thông của chị Tiểu Vân đẹp thật đấy." Sau khi đưa chị Tiểu Vân đi báo danh, dọc đường về nhà Lâm Tiếu cứ nhớ mãi về khu trường trung học phổ thông ban nãy.
Lâm Dược Phi nói: "Em cũng nhảy lớp giống Chu Tuệ Mẫn đi, có thể lên trung học phổ thông sớm hơn một chút."
Lâm Tiếu nói ngay lập tức: "Tụi em học tiểu học cũng được."
Lâm Dược Phi cười lắc đầu, xem ra ý định không nhảy lớp của Lâm Tiếu vẫn kiên quyết như trước.
"Mẹ ơi, sao chị Tiểu Vân lại đi báo danh nhập học sớm thế ạ? Không phải ngày báo danh trung học phổ thông là ba mươi mốt tháng tám ạ?" Còn đến nửa tháng nữa Lâm Tiếu mới báo danh nhập học được.
Lữ Tú Anh nói: "Trước khi khai giảng chị Tiểu Vân của con phải huấn luyện quân sự đã."
Lâm Tiếu không biết huấn luyện quân sự là gì, Lữ Tú Anh bèn giải thích: "Là đứng theo kiểu quân đội, đi đều đó. Không biết chị Tiểu Vân của con học huấn luyện quân sự ở trường hay đến căn cứ huấn luyện quân sự nữa."
Sau khi báo danh xong, Lữ Tú Anh đón Lâm Tiếu ở cổng trường, hai người theo thói quen rẽ vào cửa hàng văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân.
"Chị Tiểu Vân ơi." Lâm Tiếu vui vẻ gọi.
Lữ Tú Anh bất ngờ nhìn vào trong cửa hàng, bà không ngờ hôm nay Thẩm Vân lại ở trong cửa hàng, cứ nghĩ rằng Thẩm Vân còn đang đi quân sự cơ: "Tiểu Vân, cháu đi quân sự xong rồi sao lại không về nhà?"
Thẩm Vân cười để lộ ra chiếc răng nanh trắng tinh: "Hôm qua cháu vừa huấn luyện quân sự xong, hôm nay nghỉ ngơi một ngày rồi ngày mai lại đi học. Nhân lúc hôm nay được nghỉ, cháu bèn đến cửa hàng một chuyến."
Lâm Tiếu chạy lạch bạch vào trong cửa hàng, đột nhiên dừng lại rồi la lớn: "Chị Tiểu Vân, sao chị lại đen giống em rồi?"
Lữ Tú Anh nhìn kỹ lại rồi lại hoảng hồn "Ôi trời, Tiểu Vân, sao cháu lại phơi nắng thành ra thế này?"
Thẩm Vân sờ mặt mình, thở dài: "Các bạn học sinh khác ai ai cũng phơi nắng thành như vậy đấy ạ."
Phải phơi cả ngày dưới cái nắng gắt của mùa hè, bảo sao không đen cho được.
Thẩm Vân cứ nghĩ da của cô ấy phơi nắng sẽ không bị đen đâu, trải qua đợt quân sự lần này mới biết được khi trước vẫn chưa phơi đủ. Hơn nữa cô còn nhận ra chuyện phơi không đen chưa hẳn là chuyện tốt. Trong ký túc xá của Thẩm Vân có một bạn nữ sinh phơi nắng mãi không đen, nhưng phơi tróc mất da trên cánh tay, da ở sau gáy cũng bị tróc mất, đỏ trắng cả lên, Thẩm Vân nhìn thôi là đã cảm thấy đau.
So ra thì cô có phơi đen một chút cũng không tính là gì cả.
Lữ Tú Anh an ủi Thẩm Vân: "Không sao đâu, qua một mùa đông là sẽ trắng lại thôi."
"Hôm nay cháu được nghỉ, Tiểu Phi có biết không?" Lữ Tú Anh hỏi thay con mình, nếu Tiểu Phi không biết thì bà sẽ chạy về nhà nói với Tiểu Phi. Lần này Thẩm Vân phải đi học nên số lần hai người gặp mặt cũng ít đi, nếu hôm nay không gặp thì phải đợi chủ nhật tuần sau.
Thẩm Vân hơi ngượng ngùng dạ một tiếng: "Anh ấy biết ạ." Lâm Dược Phi và cô đã nói với nhau rồi, đợi đến buổi chiều sau khi anh làm việc xong thì sẽ đến tìm cô.
Hôm nay là ngày báo danh khai giảng, trong cửa hàng văn phòng phẩm buôn bán rất đắt khách, nhưng mà Thẩm Vân chỉ cần thỉnh thoảng giúp một tay thôi, hai nhân viên mới của cửa hàng vừa được tuyển dụng làm việc rất nhanh nhẹn, đồng thời tiếp đón nhiều khách như vậy mà tay chân cũng không hề luống cuống.
Lữ Tú Anh nhìn một lát rồi khen: "Cháu tuyển hai người này cũng được đấy."
Mỗi lần đến cửa hàng của chị Tiểu Vân, Lâm Tiếu cũng về với hai bàn tay trắng, lần này lại thu hoạch được một cuốn sổ rất đẹp và một cái túi bút.
Bây giờ hộp bút hai tầng đã không còn là mốt nữa rồi, các bạn học sinh bây giờ đều bắt đầu dùng túi bút. Tất cả mọi người đều cảm thấy hộp bút bây giờ chỉ có mấy học sinh tiểu học cấp dưới mới dùng thôi, người lớn phải dùng túi bút cơ.
Vừa bước vào trong cửa hàng văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân là đã thấy có rất nhiều túi bút với vô số kiểu dáng, kiểu trơn, kiểu caro càng đẹp hơn cả mấy cái khác trong cửa hàng, hôm nay buôn bán rất khá khẩm.
Lâm Tiếu thay hộp bút thành túi bút theo các bạn học, sau đó nhận ra túi bút cũng có ích.
Lúc trước khi đang học không cẩn thận lỡ va rớt hộp bút trên bàn xuống đất, vang lên tiếng lạch cạch, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía mình. Túi bút rơi xuống đất thì chỉ có tiếng nhẹ phớt, sẽ không làm cho người khác bị giật mình.
Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu về nhà, bà nói: "Hôm nay không cần chờ anh của con, tối nay mẹ con mình ăn gì nhỉ?"
Lâm Tiếu: "Ăn mì lạnh ạ."
Lữ Tú Anh: "Suốt ngày cứ ăn mì, con không ngán à?"
Bà ngoại của Lâm Tiếu vừa mới về quê, sắp đến mùa thu hoạch rồi, tuy rằng bà ngoại Lâm Tiếu không cần phải ra đồng làm việc nhưng phải ở nhà lo cơm nước trong mùa thu hoạch.
Trước khi bà ngoại Lâm Tiếu về quê thì cứ liên tục làm vài bữa mì om cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu ăn một bữa lại muốn ăn thêm một bữa nữa. Lữ Tú Anh cứ ăn vậy suốt cũng hơi ngán, thế nhưng Lâm Tiếu lại chẳng ngán chút nào.
Lâm Tiếu lắc đầu: "Không ngán ạ, mì lạnh với mì om khác nhau mà."
Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu nói như thế, cảm thấy lâu rồi chưa ăn mì lạnh nên cũng hơi thèm: "Đi, vậy thì ăn mì lạnh."
Mì lạnh là tiện nhất rồi, Lữ Tú Anh có thể nấu muộn một chút: "Lấy sách mới của con ra đi, mẹ con mình bọc sách trước đã."
Lâm Tiếu lấy một chồng sách mới ra, đặt gọn gàng ngăn nắp trên bàn cơm, Lữ Tú Anh lấy tờ lịch treo tường ép dưới giường ra.
"Giấy bọc sách trong cửa hàng chị Tiểu Vân của con bán cũng được nhiều." Lữ Tú Anh nói chuyện phiếm với Lâm Tiếu: "Con có thấy không?"
Lâm Tiếu gật đầu, cô thấy rồi, những tờ giấy bọc sách với muôn sắc màu và đủ loại hoa văn xếp thành một hàng trên giá, thế nhưng cô vẫn thích màu trắng của giấy lịch treo tường cơ.
Lữ Tú Anh bùi ngùi vậy mà bây giờ có rất nhiều người bằng lòng chi tiền để mua giấy bọc sách cho con, trong nhà ai mà lại không có lịch treo tường cũ kỹ không mất tiền cơ chứ, trước kia còn dùng báo để bọc sách nữa.
Bây giờ mọi người ngày càng trở nên giàu có.
Mỗi lần Lâm Tiếu có sách mới thì cô đều có cảm giác mới mẻ, Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu mở trang sách ào ào rồi hít hơi thật sâu, cảm nhận mùi mực in từ trang sách.
"Mẹ ơi, nhiều sách mới quá đi, con thích lắm." Lâm Tiếu vội vàng mở sách mới ra, mỗi cuốn sách mới đều đọc một lần.
Hai ngày khai giảng đầu tiên, sau giờ học Lâm Tiếu đều ngắm sách mới, thay giấy báo trong nhà vệ sinh thành sách mới cả.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu lại ở trong nhà vệ sinh mãi không ra bèn gọi: "Tiếu Tiếu, nhanh ra nào, ra ngồi trên sô pha mà đọc."
Lâm Tiếu: "Dạ."
Hôm nay Lâm Dược Phi về nhà sớm, anh đang ngồi trên sô pha lật báo, thấy Lâm Tiếu cầm cuốn sách có bìa trắng ra thì cười nói: "Sao nào? Sách vừa mới phát là đã vào nhà vệ sinh trước để nó bám mùi rồi à?"
Lâm Tiếu tức giận trừng mắt nhìn anh trai: "Sách mới không bị bám mùi thối đâu, nhà vệ sinh chẳng thối chút nào, nhà vệ sinh thơm lắm."
Mỗi ngày mẹ đều dọn dẹp nhà vệ sinh rất sạch sẽ, trong nhà vệ sinh không hề có mùi thối, xà phòng được đặt trong hộp tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Sau khi Lữ Tú Anh nấu cơm xong thì Lâm Dược Phi bước vào nhà bếp xới cơm lấy đũa.
Lữ Tú Anh gọi Lâm Tiếu ăn cơm: "Tiếu Tiếu, ăn cơm nào."
Lâm Tiếu không trả lời.
Lữ Tú Anh cao giọng: "Tiếu Tiếu, ăn cơm."
"Dạ."Lâm Tiếu trả lời nhưng vẫn ngồi trên sô pha không hề động đậy, cũng chẳng hề buông sách ra.
Đến khi Lữ Tú Anh bước đến thì Lâm Tiếu mới vội vàng khép sách lại, lạch bạch lạch bạch chạy đến trước bàn ăn, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lữ Tú Anh liếc Lâm Tiếu một cái, may là bây giờ tâm trạng của bà đang tốt, nếu là trước kia thì chắc chắn đã nghiêm khắc mắng một trận rồi.
Lâm Dược Phi thấy kỳ quái bèn hỏi: "Sách giáo khoa có đẹp gì đâu chứ?"
Lâm Tiếu say mê đọc truyện tranh, tạp chí, sách ngoại khóa thì không nói, sao hai ngày nay cũng mê sách giáo khoa mất rồi.
Lâm Tiếu: "Sách giáo khoa đọc hay lắm đó."