Mỗi học kỳ Lâm Tiếu đều được phát sách mới, mỗi cuốn sách mới cô đều phải xem qua một lần, cuốn nào thích thì đọc lại lần hai. Cô không hiểu vì sao có bạn học nhận được sách mới lại chẳng hề xem, mãi cho đến khi giáo viên giảng đến bài đó thì mới lật ra trang sách giáo khoa xem lần đầu tiên.
Hiển nhiên Lâm Dược Phi chính là kiểu người mà Lâm Tiếu không thể nào hiểu được. Thậm chí khi giáo viên giảng đến bài đó, anh vẫn sẽ không mở sách giáo khoa hoặc làm mất luôn cả sách giáo khoa.
Anh em hai người không thể hiểu nhau được.
Đột nhiên sự nhạy bén của Lâm Dược Phi vội lóe lên.
"Tiếu Tiếu, em đọc sách giáo khoa em có thấy hiểu không?" Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu gật đầu: "Hiểu mà."
Lâm Dược Phi hỏi: "Toán cũng hiểu à?"
"Hiểu mà." Toán vừa đọc là đã hiểu rồi.
Khóe môi của Lâm Dược Phi nhếch lên: "Tiếu Tiếu, vậy em có muốn xem trước sách giáo khoa lớp năm không?"
Đôi mắt của Lâm Tiêu hơi sáng lên: "Xem ở đâu ạ?"
Lâm Dược Phi: "Anh mua cho em."
Lâm Tiếu vui mừng nói: "Cảm ơn anh trai."
Lâm Dược Phi tiếp tục hỏi: "Vậy em có muốn xem trước sách giáo khoa lớp sáu, sách giáo khoa trung học cơ sở không?"
Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi, vừa nhìn vẻ mặt thì dường như bà đã biết được Lâm Dược Phi đang nghĩ gì.
Lâm Tiếu lại rất hồn nhiên trước người anh trai có mục đích này, vui vẻ gật đầu liên tục: "Muốn muốn muốn."
Lâm Dược Phi nở một nụ cười như đã đạt được mục đích: "Được, vậy anh mua cho em."
Ngày hôm sau Lâm Dược Phi liền đem theo vài quyển sách, có sách giáo khoa Toán và Ngữ văn của lớp năm và lớp sáu, còn có cả sách giáo khoa Toán, Ngữ Văn và Tiếng Anh của lớp bảy.
Lâm Tiếu vui c.h.ế.t đi được, thấy từng quyển sách mới tinh như thế thì cứ nhảy nhảy trong phòng.
Nhưng mà khi Lâm Tiếu muốn đặt sách lên giá sách nhỏ của mình thì bị Lâm Dược Phi cản lại: "Bây giờ không thể để em đọc được."
"Dạ?" Lâm Tiếu nghi ngờ nhìn anh trai, không phải mấy quyển sách mới này là anh mua cho cô sao?
Lâm Dược Phi: "Anh đưa cho em một thể như vậy, làm sao biết được em có chăm chỉ đọc hay không?"
Lâm Tiếu lập tức nói: "Em chắc chắn sẽ chăm đọc mà."
Lâm Dược Phi: "Không được, đợi em nghiêm túc đọc hết một bộ đã rồi anh mới đưa cho em bộ khác."
Lâm Tiếu gật đầu: "Vâng ạ." Dù sao cô cũng sẽ nghiêm túc đọc mà.
Lâm Dược Phi tiếp tục nói: "Vậy làm thế nào để chứng minh em sẽ đọc nghiêm túc đây? Như thế này đi, đợi em đọc hết sách lớp bốn rồi thì anh sẽ làm một bộ đề thi lớp bốn cho em, nếu như em có thể làm được thì điều đó chứng minh rằng em nghiêm túc đọc, thế thì anh có thể đưa sách giáo khoa lớp năm cho em."
Tương tự như vậy, nếu làm được bài thi lớp năm thì Lâm Dược Phi mới đưa sách giáo khoa lớp sáu cho Lâm Tiếu đọc; nếu làm được bài thi lớp sáu thì Lâm Dược Phi mới đưa sách giáo khoa lớp bảy cho Lâm Tiếu đọc.
Lâm Tiếu nhăn đôi mày nhỏ, sao anh trai đã mua sách về mà lại không cho cô đọc chứ? Anh trai còn đưa ra nhiều yêu cầu như vậy nữa.
Lâm Dược Phi cầm hết mấy quyển sách giáo khoa vừa mua về phòng mình.
Lâm Tiếu nhìn chằm chằm vào phòng anh trai, vô cùng tò mò về sách giáo khoa lớp bảy là loại sách giáo khoa như thế nào, cô cũng chưa bao giờ đọc qua.
Kích cỡ của sách giáo khoa trung học cơ sở cũng khác với sách giáo khoa tiểu học, nó còn lớn hơn cả sách giáo khoa tiểu học.
Lâm Tiếu rất tò mò về nội dung bên trong.
Nhưng cho dù Lâm Tiếu có năn nỉ như thế nào thì anh trai cũng không đồng ý, khăng khăng bảo muốn đợi cô đọc xong một bộ rồi mới đọc bộ tiếp theo, hơn nữa còn phải đọc theo thứ tự.
"Được rồi." Lâm Tiếu giả vờ đồng ý, chuẩn bị lúc anh trai không có ở nhà thì lén vào phòng anh để lấy sách giáo khoa trung học cơ sở ra.
Hôm sau, Lâm Tiếu tan học rồi về nhà, anh trai chưa về nên Lâm Tiếu vui vẻ chạy đến phòng anh trai.
Cô chìa tay mở cửa tủ thế nhưng lại không mở được.
Vậy mà anh trai lại khóa cửa tủ.
Trước đây tủ trong nhà không hề khóa, sau khi anh trai sửa sang tủ Tân An lại thì có thêm khóa.
Lâm Tiếu dậm chân, anh trai xấu xa quá đi.
Lâm Tiếu không có cách nào để trộm sách, chỉ có thể làm theo yêu cầu mà anh trai đưa ra.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Lâm Tiếu đều làm hết bài tập lúc còn ở trường, về nhà liền đọc sách giáo khoa, chưa đến mấy ngày mà đọc hết một lần.
"Anh, anh, anh, anh muốn làm đề kiểm tra em không?" Lâm Tiếu nhào về phía anh trai vừa về nhà.
Anh trai mau mau làm đề kiểm tra cô thì cô mới đọc bộ sách tiếp theo được.
“Hả, thầy cô phải giảng tận một năm nhưng em đã học xong hết rồi à?” Lâm Dược Phi ngạc nhiên hỏi.
Trường Lâm Tiếu phát sách lớp bốn học kỳ một, Lâm Dược Phi lại đưa sách lớp bốn học kỳ hai cho Lâm Tiếu trước. Nội dung chương trình học trong cả một năm mà Lâm Tiếu đã đọc xong trong một tuần ngắn ngủi.
“Có phải em chỉ đọc mà không chịu suy nghĩ gì không, đừng để khi anh lấy đề kiểm tra ra thì không biết làm câu nào hết đấy.” Lâm Dược Phi nói.
Lâm Tiếu lên tiếng phản bác: “Không phải đâu, em biết làm thật mà.”
Cô đưa tay về phía anh trai mình: “Đề thi đề thi đề thi.”
Lâm Dược Phi sờ mũi: “Anh vẫn chưa lấy đề thi về, hai ngày nữa, hai ngày nữa sẽ đưa cho em.”
Lâm Tiếu tức giận, sao anh hai lại thế chứ?
“Chúng ta đã nói trước rồi mà.” Đã nói là cô đọc hết sách thì sẽ đưa đề thi cho cô, sau đó đưa tiếp sách của năm kế cho cô đọc nữa.
Lâm Tiếu ghét nhất người nói mà không làm được, cô tức giận chạy vào nhà đóng cửa lại, không ngó ngàng đến anh hai nữa.
Lâm Tiếu nằm dài trên giường, tai vểnh lên rất cao, nghe thấy tiếng anh hai đi vào nhà, nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, cánh cửa lớn được mở ra.
Sau đó là tiếng bước chân của anh hai, anh hai đứng trước cửa phòng nhẹ nhàng gõ cửa: “Tiếu Tiếu, mở cửa ra đi.”
Lâm Tiếu nằm trên giường không động đậy.
“Nếu em không mở cửa thì anh về đây.” Lâm Dược Phi nói.
Lâm Tiếu nhớ lại những âm thanh lúc nãy lần nữa, lập tức nhảy xuống giường chạy lon ton ra cửa, vừa mở cửa ra quả nhiên thấy anh trai đang cầm sách của học kỳ một lớp năm trên tay.
Mặt Lâm Tiếu trở nên rạng rỡ, đưa tay ra nhận lấy.
Lâm Dược Phi đưa sách cho em gái: “Là do anh không chuẩn bị đề thi nên đưa sách mới cho em đọc trước đấy.”
Vốn Lâm Dược Phi định đến gặp thầy Hà ở phòng giảng dạy để lấy hai bộ đề thi, anh luôn giữ liên lạc với thầy Hà ở phòng giảng dạy, nghĩ bụng chắc chỗ thầy Hà sẽ có loại đề thi có thể kiểm tra được xem Lâm Tiếu có tự học trước được không, nhưng do mấy ngày gần đây Lâm Dược Phi bận quá nên không quan tâm đến chuyện này.
Quan trọng là anh không ngờ tốc độ tự học của Lâm Tiếu lại nhanh như vậy.
Lâm Dược Phi búng lên trán Lâm Tiếu một cái: “Có bản lĩnh rồi chứ gì, anh cũng đâu nói không đưa sách cho em, đưa sách cho em trước, vài hôm nữa sau khi anh lấy đề thi về rồi sẽ cho làm thử.”
Lúc hai anh em đang cãi nhau, hiếm khi Lữ Tú Anh mới nói thay cho Lâm Dược Phi: “Tiếu Tiếu, gần đây anh con đang dọn công ty nên rất bận.”
Lâm Dược Phi nói: “Đợi công ty anh dọn xong rồi thì sẽ đưa em đến công ty mới chơi.”
Lâm Tiếu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh trai, công ty của anh còn không lớn bằng nhà mình nữa, đồ đạc trong công ty chỉ cần dùng một xe là có thể chở hết, làm gì cần bận lâu thế cơ chứ.
Lâm Tiếu cũng không hứng thú với công ty mới của anh mình, lần trước cô vô cùng mong chờ được nhìn thấy công ty của anh, nhưng khi thấy nó vừa nhỏ vừa cũ thì rất thất vọng.
Vài ngày sau, công ty của Lâm Dược Phi đã được dọn đến tòa nhà mới, tổ chức một buổi chúc mừng đơn giản, mua vài dải pháo treo trước cửa tòa nhà.
Lâm Dược Phi mời mẹ và em gái mình đến công ty mới nên Lâm Tiếu đã theo mẹ đến đó.
Đến trước cửa công ty mới, Lâm Tiếu kinh ngạc há hốc mồm: “Mẹ ơi, nơi này giống phòng giảng dạy quá.”
Tòa nhà mà công ty Lâm Dược Phi thuê đúng là không khác phòng giảng dạy là bao, một cái sân nhỏ có hai tòa nhà, giữa sân có một cái cây cao, một bức tường hình tròn bao quanh tòa nhà, trước cửa có phòng thường trực.
Công ty Lâm Dược Phi là tòa nhà bên tay phải, tổng cộng có năm tầng, Lâm Dược Phi thuê hết cả tầng ba.
Sau khi thuê lại thì anh cho người quét vôi thêm lần nữa, đấy giờ đang mở cửa sổ để thông gió, biển hiệu đang treo cũng đã được thay mới theo yêu cầu.
Lâm Tiếu đi hết công ty, nhìn thấy phòng làm việc, phòng tiếp khách, phòng họp và phòng tài vụ được tân trang lại hết, bên trong được lắp lan can, cửa thì thay bằng cửa chống trộm, két sắt thì được khảm vào tường.
Bây giờ làm ăn cần sử dụng rất nhiều tiền mặt nên phòng tài vụ phải đảm bảo an toàn.
Lâm Tiếu đi qua đó, không dám tin đây là công ty của anh trai mình.
Sao đột nhiên công ty của anh trai lại trở nên lớn như vậy chứ?