"Ha ha ha ha ha ha." Lâm Dược Phi cười không ngớt.
Lâm Tiếu vuốt vuốt lưng mẹ mình, thấy mẹ cô tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch thế nhưng anh hai lại cười lớn như vậy, không phải anh bị điên rồi chứ?
"Ôi chao, ôi chao." Lâm Dược Phi dựa lưng lên ghế sô pha, xoa cái bụng đang bị cười đến đau bụng.
"Mẹ, lão già mà dì Trương giới thiệu cho mẹ trông như thế nào vậy? Nhìn có được không?"
Lữ Tú Anh hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Dược Phi: "Được cái gì mà được, chẳng có ai chưa gì mà đã yêu cầu con cho con trai họ một chỗ đứng trong công ty cả."
Lâm Dược Phi nói: "Con muốn hỏi ngoại hình có được hay không chứ không hề hỏi tính cách của người ta có tốt hay không, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
Lữ Tú Anh: "Bộ dạng của ông ta tệ vô cùng, mẹ không biết cái lão già được dì Trương dẫn tới kia hơn mẹ bao nhiêu tuổi nhưng dù sao thì nhìn ông ta trông hơn mẹ khoảng năm tuổi, da mặt chảy xệ còn mí mắt thì sụp xuống."
Lữ Tú Anh vừa nghĩ tới liền thấy tức hơn, bà thở phì phò rồi nhìn Lâm Tiếu ở bên cạnh, nếu Lâm Tiếu không có ở đây thì bà đã chửi thề rồi.
"Dì Trương của các con hay lắm, nếu muốn mai mối cho mẹ thì cũng phải nói trước với mẹ một tiếng đi chứ, còn đằng này lại im lặng không nói một lời, đây không phải là đang lừa người khác sao?"
"Sau này mẹ sẽ không bao giờ nói chuyện với bà ta nữa, mẹ cũng sẽ không giúp bà ta che giấu những chuyện mà bà ta làm. Nếu bà ấy đã dám làm như vậy thì cũng đừng trách mẹ khoe những chuyện này cho mọi người ở trong khu tập thể!"
Còn ông lão kia, ông ta không phải là người ở trong khu tập thể nên ngay cả tên Lữ Tú Anh cũng không biết, bà vừa ngồi ở quán bánh chẻo được vài phút thì đã tức giận bỏ chạy đi mất.
Lâm Dược Phi cười nói: "Để con đi hỏi thăm giúp mẹ một chút."
Lữ Tú Anh trừng mắt: "Hỏi thăm cái loại người như vậy làm cái gì."
Lâm Dược Phi khuyên nhủ: "Thôi được rồi mẹ, tức giận không tốt cho cơ thể, không đáng để mẹ tức giận vì loại người như vậy."
Anh không nhịn được liền bật cười tiếp: "Chuyện này cũng bình thường thôi, có người làm mai cho con thì cũng có người muốn làm mai cho mẹ."
Lữ Tú Anh cứng họng: "Hai chuyện này giống nhau sao? Con còn chưa kết hôn trong khi bản thân con vẫn chưa có bạn gái nên bị như vậy thì cũng đúng."
Những người lúc trước làm mai cho Lâm Dược Phi tuy biết anh đã có bạn gái nhưng vẫn nhất quyết phải giới thiệu cho anh, hiển nhiên cũng không được bình thường.
"Haiz, bây giờ ai cũng như vậy sao?" Lữ Tú Anh thở dài một hơi.
Năm nay Lữ Tú Anh đã ngoài bốn mươi tuổi, kể từ khi cha của Lâm Tiếu mất bà đã sống một mình hơn mười năm nay, dĩ nhiên hàng xóm láng giềng đều đã sớm biết bà không có ý định đi tiếp nữa, không thể nào dì Trương lại không biết chuyện này được.
"Con mới vừa mới kiếm được một ít tiền thì đã có những yêu ma quỷ quái tìm tới đây." Lần đầu tiên Lữ Tú Anh cảm nhận được nỗi khổ khi có tiền.
Lâm Dược Phi khuyên nhủ: "Chuyện này có gì mà phải lo, đúng lúc có thể thấy rõ được bộ mặt thật của bà ta, sau này chỉ cần không dính líu đến bà ta nữa là được."
Lữ Tú Anh: "Nhưng mà mẹ rất tức giận."
"Ông ta dám đòi hỏi con tìm một công việc cho con trai của ông ta trong khi bản thân không biết tự nhìn lại khuôn mặt già nua của mình trông như thế nào mà lại dám nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?"
Lâm Dược Phi thấy lửa giận hôm nay của mẹ mình rất khó dập tắt nên anh lập tức chuồn đi mất, giao bài toán khó này lại cho em gái của mình: "Tiếu Tiếu, em mau khuyên mẹ đi, đừng để mẹ phải tức giận nữa."
Lâm Tiếu bực bội giương mắt nhìn anh chạy còn nhanh hơn cả chuột, sao anh hai có thể đối xử với cô như vậy?
Trước kia cô cảm thấy anh rất ngốc, những vấn đề khó khăn trong nhà đều phải dựa vào cô. Nhưng bây giờ cô biết công ty của anh đang ngày càng lớn mạnh, nếu anh đã có năng lực như vậy thì tại sao vẫn cứ muốn đùn đẩy chuyện khó qua cho cô thế?
Lâm Tiếu hung dữ trừng mắt nhìn anh trai chuồn đi, cô nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ mình giống như những lần bà làm như vậy với cô.
Tiểu Hoàng cũng nằm trên mặt đất dựa vào chân của Lữ Tú Anh.
Thấy con gái ngoan vỗ lưng cho mình và Tiểu Hoàng cọ tới cọ lui ở dưới chân khiến Lữ Tú Anh muốn giận cũng không thể giận được.
"Được rồi, mẹ không tức nữa." Lữ Tú Anh nắm lấy tay Tiếu Tiếu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, những gì mẹ sắp nói với con, con phải nhớ cho thật kỹ."
"Sau này, con không được kể với bất kỳ ai về chuyện của nhà mình."
Lâm Tiếu chớp chớp mắt tỏ ý vẫn chưa hiểu.
Lữ Tú Anh giải thích: "Nghĩa là những chuyện có liên quan đến tình hình kinh tế lẫn tiền bạc ở trong nhà chúng ta thì con không được nói ra bên ngoài."
Điều kiện kinh tế trong nhà trước kia không khác gì nhà của những người khác trong khu tập thể, căn bản không cần phải chú ý đến phương diện này, nhưng sau khi trải qua chuyện lần này, Lữ Tú Anh cảm thấy mình phải căn dặn vài điều với Lâm Tiếu.
"Ví dụ như anh hai của con mang bao nhiêu tiền về nhà, bình thường nhà chúng ta tiêu bao nhiêu tiền, tiết kiệm được bao nhiêu tiền."
Lữ Tú Anh biết Lâm Tiếu rất tinh ý, có rất nhiều chuyện căn bản không thể giấu được con bé: "Những chuyện mà con biết được thì không được nói cho người ngoài biết."
Lâm Tiếu hiểu rõ mình không thể nói cho người ngoài biết nhà mình có bao nhiêu tiền, cô lập tức nói: "Con chưa có đi kể với ai hết."
Lữ Tú Anh sờ đầu Lâm Tiếu, bà gật đầu rồi nói: "Ừ, mẹ biết rồi."
"Nếu sau này công ty của anh hai con phát triển lớn hơn thì con cũng không được kể ra ngoài."
Lâm Tiếu khó hiểu cau mày, Lữ Tú Anh giải thích với cô: "Bình thường công ty nhỏ kiếm được ít tiền, công ty lớn kiếm được nhiều tiền, nếu con nói công ty của anh trai rất lớn thì người khác nghe vào sẽ nghĩ anh của con kiếm được nhiều tiền và nhà mình rất giàu."
"Để những người có ý đồ xấu biết nhà chúng ta có tiền thì sẽ rất phiền phức."
Lâm Tiếu đã hiểu: "Giống như hôm nay dì Trương dẫn ông lão kia tới ăn cơm với mẹ."
Thì ra trong nhà có tiền sẽ không chỉ xảy ra trộm cắp, dù Tiểu Hoàng có sủa gâu gâu để dọa bọn ăn trộm thì cũng không thể bảo vệ được cả nhà bọn họ.
Lâm Tiếu ngã xuống ghế sô pha: "Có tiền thật phiền phức."
Lâm Dược Phi nghe giọng của Lữ Tú Anh đã bình thường trở lại, anh liền cầm ly nước đi tới, vừa nghe thấy lời nói đầy trẻ con của Lâm Tiếu liền cười nói: "Vậy em thích có tiền hay là không có tiền?"
Lâm Tiếu không chút do dự: "Đương nhiên là có tiền rồi ạ."
"Vậy thì được, so với những lợi ích mà tiền mang lại thì anh có thể chịu được những phiền phức này."
Mẹ tức giận còn anh hai thì cười, Lâm Tiếu vô tội bỗng trở thành người duy nhất trong nhà được truyền thụ kiến thức. Mẹ và anh trai cùng nhau đưa ra ví dụ về những gì trong nhà không thể nói với người ngoài.
Lâm Tiếu nửa hiểu nửa không, hai người phải dạy cô cả nửa ngày mới xong.
Cuối cùng, Lâm Dược Phi mất kiên nhẫn, anh chốt lại: "Nếu em không biết mình có thể nói về chuyện đó được hay không thì trước hết là đừng nói gì cả sau đó chạy về nhà hỏi người lớn."
Lâm Tiếu gật đầu thể hiện mình đã biết.
Đột nhiên, Lâm Dược Phi lại hỏi thêm một câu: "Những chuyện này không được nói với người ngoài, vậy em có biết người ngoài là những ai không?"
Lâm Tiếu không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, cô dĩ nhiên biết thế nào người ngoài rồi.
"Thế cậu mợ là người ngoài sao?"
"Chị họ Văn Lệ và bà ngoại cũng vậy luôn đúng không?"
Lâm Dược Phi đặt ra vấn đề liên tiếp khiến cho Lâm Tiếu lập tức bối rối.
Cậu mợ không tính là người ngoài, họ là người thân trong nhà cơ mà.
"Bà ngoại không phải là người ngoài." Lâm Tiếu khẳng định.
Lâm Dược Phi mở miệng muốn nói cái gì đó, Lữ Tú Anh lập tức chặn họng anh lại: "Em gái con vẫn còn nhỏ mà con lại đi dạy con bé những thứ này, con định dạy con bé đến ngốc luôn à?"
Cuối cùng, Lữ Tú Anh đứng ra giải quyết vấn đề này: "Cả nhà mợ của con đều là người ngoài, bà ngoại thì không nhưng chuyện liên quan đến tiền bạc thì con cũng không được tùy tiện nói cho bà ngoại biết."
Lữ Tú Anh giải thích cho Lâm Tiếu nghe: "Mẹ cũng có bí mật nhỏ không muốn nói cho bà biết cho nên trước khi con nói bí mật nhỏ của mẹ ra thì phải hỏi ý của mẹ trước."
Nghe bà nói vậy, Lâm Tiếu lập tức hiểu ra, cô gật đầu thật mạnh.
"Hóa ra là mẹ cũng giống con, cũng có bí mật nhỏ không muốn bị bà ngoại phát hiện."
Lâm Tiếu vừa nói xong sau đó lập tức che miệng lại dưới ánh mắt của bà.
Lữ Tú Anh cười: "Con có bí mật gì đang giấu mẹ sao?"
Lâm Tiếu vội vàng chối: "Không có ạ."
Lữ Tú Anh nhìn phản ứng của cô liền biết rõ chắc chắn là có, chẳng qua là bà không muốn vạch trần cô mà thôi.
Mấy ngày sau, Lâm Tiếu lỡ miệng khai ra: "Mẹ ơi, cuối cùng hôm nay thầy Đào cũng chịu trả rubik lại cho con rồi."
"Thầy Đào còn hỏi con cách chơi rubik nữa đấy."
"Thầy Đào còn nói rằng con chơi rubik giỏi hơn thầy nhiều."
Lữ Tú Anh nhất thời hiểu rõ, hóa ra mấy ngày trước Lâm Tiếu chơi rubik trong giờ học nên bị thầy Đào tịch thu.