Đèn lại được bật lên, Lâm Tiếu tò mò hỏi: “Anh anh anh, anh ước gì vậy?”
“Chắc là anh ước phát tài rồi.” Lâm Tiếu nói.
Lâm Dược Phi lắc đầu nói: “Không phải.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên, không ước phát tài: “Vậy anh ước điều gì vậy?”
Lâm Dược Phi nói: “Nói ra sẽ không linh nữa, mau cắt bánh kem.”
Ngay lập tức Lâm Tiếu bị bánh gato thu hút sự chú ý: “Anh, em muốn quả cherry đó.”
Sau khi ăn xong bánh gato, Lâm Tiếu no bụng lại ngồi trên ghế sô pha.
“Tuyết rơi ngày càng dày.” Lữ Tú Anh lo lắng nhìn ngoài cửa sổ. “Tiểu Phi, con mau đưa Tiểu Vân về trường sớm một chút.”
Lâm Tiếu rất không nỡ mà tạm biệt chị Tiểu Vân, thấy bóng lưng chị Tiểu Vân và anh trai biến mất dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo.
“Tiếu Tiếu, mau thu dọn bát đĩa giúp mẹ nào.” Lữ Tú Anh kêu Lâm Tiếu cùng dọn dẹp.
“Reng reng reng —” Điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên.
Lữ Tú Anh thấy lạ nói: “Trễ thế này rồi, ai vậy ta?”
Lâm Tiếu giành trước một bước nghe điện thoại, bất ngờ nghe thấy giọng của Trần Đông Thanh: “Xin chào, cho hỏi đây là nhà Lâm Tiếu phải không?”
Lâm Tiếu: “Tớ là Lâm Tiếu đây.”
Giọng Trần Đông Thanh nghiêm túc lại bất ngờ mang theo ý cười nói: “Lâm Tiếu, giáo viên nhờ tớ gọi điện báo cho cậu. Trời rơi tuyết lớn, ngày mai…”
Lâm Tiếu hưng phấn hói: “Ngày mai được nghỉ sao?”
Trần Đông Thanh: “Ngày mai đi học nhớ mang xẻng.”
Lâm Tiếu: “À.”
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu cúp điện thoại liền hỏi: “Ngày mai không phải đi học sao?”
Lâm Tiếu thất vọng lắc đầu: “Không phải ạ. Ngày mai đi học phải cầm xẻng ạ.”
Sáng hôm sau trên mặt đất đã đọng một lớp tuyết thật dày, Lâm Tiếu ngồi sau xe đạp của anh trai, hai tay cầm xẻng tới trường.
Tuyết đọng trong trường học phải dùng xẻng xúc đi, một đoạn đường đi bộ tuyết đọng là do nhà trường chịu trách nhiệm.
Học sinh lớp 3 không phải xúc tuyết, từ lớp 4 trở đi. Lớp 4, 5, 6 đều phải xúc tuyết.
Lâm Tiếu nhìn mấy em lớp dưới với ánh mắt hâm mộ.
Tuyết đọng thì dễ xúc nhưng còn lớp băng trên mặt thì khó. Phải dùng xẻng đập vỡ bề mặt, xúc từng chút một.
Viên Kim Lai làm đập được hai cái thì thấy phiền quá, chạy đi đun nước nóng đổ lên mặt băng: “Xem mày có tan không.”
Vừa dứt lời thì cậu bé kinh ngạc, trên mặt đất có một khối băng lớn hơn nữa.
“Thầy Đào ơi, Viên Kim Lai đổ nước nóng lên mặt đất.”
Thầy Đào chạy tới thấy vậy thì túm lấy áo Viên Kim Lai, đá nhẹ vào m.ô.n.g cậu bé một cái.
Viên Kim Lai mặc đồ dày nên bị đá một cái cũng không đau chỉ cười he he.
“Tự làm băng thì tự xúc sạch sẽ đi.” Thầy Đào ra lệnh.
Tuyết rơi liên tục hai ngày liền, trong trường có không ít học sinh bị ngã, đường đi học càng khó hơn.
Vì phải xúc tuyết nên tâm trạng Lâm Tiếu không còn hào hứng như mấy ngày tuyết rơi trước nữa, cô nhận thấy tâm trạng của mẹ nói: “Tuyết rơi lớn như vậy sao trường không cho nghỉ nhỉ?”
Đến ngày thứ ba thì nhà trường thông báo nghỉ.
Lúc Lâm Tiếu nhận được thông báo từ Trần Đông Thanh qua điện thoại thì vừa mừng vừa lo hỏi: “Tại sao lại nghỉ vậy?”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết cũng không lớn như hai ngày trước mà.
Trần Đông Thanh do dự một chút, rồi nói: “Tớ nói cho cậu biết, nhưng không được kể với ai nhé.”
Lâm Tiếu vội vàng nói: “Ừ.”
Trần Đông Thanh: “Tớ nghe nói hôm nay hiệu trưởng ngã sấp ở trước cổng trường đó.”
*
Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu nói ngày mai được nghỉ, bèn nói: "Nên nghỉ từ lâu rồi."
Trường tiểu học trực thuộc xưởng dệt bông ở ngay trong khu tập thể, học sinh đến trường cực kỳ gần cho nên được nghỉ hai ngày vì tuyết rơi.
Hai ngày nay, nhóm học sinh tiểu học trong khu tập thể gần như không cần đến trường. Lữ Tú Anh cũng nghỉ theo, chỉ có Lâm Tiếu mỗi ngày phải giẫm lên tuyết dày đi học, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo giống như gió tây bắc thổi bên ngoài nhà.
"Mẹ, vì sao trường tiểu học trực thuộc có tuyết lớn thì được nghỉ vậy?" Lâm Tiếu hỏi.
Trường tiểu học trực thuộc tích cực nghỉ vào ngày tuyết rơi nhất, thực sự là có nguyên do. Lữ Tú Anh nghe đồng nghiệp nói, mấy năm trước có lần tuyết rơi, lán để xe đạp bị tuyết đọng đè sập, có học sinh bị đè ở dưới đáy, bị gãy một cánh tay, trường học phải đền không ít tiền. Sau đó mỗi khi có tuyết lớn đều nghỉ.
"Đúng là nên nghỉ, năm nay tuyết rơi dày đặc một cách kỳ lạ."
Xe rải muối vừa di chuyển trên đường lớn vừa rải muối, nhưng vẫn không kịp làm tan tuyết đọng trên đất. Hai ngày nay Lâm Tiếu đến trường, lúc tan học đều rất khổ sở. Tuyết đọng trên đường lớn tốt xấu gì cũng có xe rải muối lên, tuyết đọng trên đường nhỏ chỉ có thể dựa vào xẻng, nhưng dùng xẻng xúc vốn dĩ không đuổi kịp tốc độ tuyết rơi, cho nên sau đó mọi người đều từ bỏ việc xúc tuyết.
Hai ngày nay Lâm Dược Phi không dám để cho Lữ Tú Anh đạp xe đưa đón Lâm Tiếu, đều là Lâm Dược Phi tự mình đưa đón. Buổi sáng lúc cô đến trường, trước tiên họ sẽ đẩy xe đạp ra khỏi khu tập thể, lại đẩy đi một đoạn đường nhỏ. Lâm Dược Phi ở phía trước vịn tay lái, để cho Lâm Tiếu ở phía sau vịn yên xe, như vậy sẽ không dễ dàng té ngã.
Lúc đi ra đường lớn, Lâm Dược Phi mới dám đạp xe, chở Lâm Tiếu đến trường.
Buổi chiều lúc tan học cũng giống như vậy, đạp xe trên đường lớn, đến đường nhỏ thì đẩy xe đạp cẩn thận từng li từng tí đi bộ.
Hai ngày nay, từ trước đến giờ Lâm Dược Phi chưa từng có suy nghĩ muốn mua xe hơi như vậy, có xe hơi sẽ không cần chịu đựng khổ sở.
Cuối cùng cũng được nghỉ, Lâm Tiếu ở nhà nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, ngồi ở bên cạnh lò sưởi hơi nước sưởi ấm tay. Trên lò sưởi hơi nước có đặt hai củ khoai lang. Buổi sáng mẹ của cô đã dùng nồi luộc chín, nhưng buổi sáng chưa ăn hết, bèn đặt trên lò sưởi hơi nước nướng lại, có thể lấy ăn bất cứ lúc nào.
Vào ngày tuyết rơi dày như vậy, ngoại trừ những người phải ra ngoài, tất cả mọi người đều muốn ở nhà không ra khỏi cửa.
Lữ Tú Anh trang bị đầy đủ sau đó dắt Tiểu Hoàng ra ngoài một chuyến. Tiểu Hoàng cũng sợ lạnh không muốn đứng ở bên ngoài lâu, rất nhanh lại chạy về nhà.
Lâm Tiếu lấy giấy trắng và bút màu nước ra, nhìn ra ngoài cửa sổ vẽ vời, cô muốn vẽ một bức tranh về cảnh tuyết rơi. Hoa tuyết màu trắng, nhưng bút màu nước không có màu trắng, cô phải dùng bút màu gì để vẽ hoa tuyết đây?
Lâm Tiếu suy nghĩ một hồi, dùng bút màu xanh lam để vẽ hoa tuyết, màu xanh lam trông giống như màu băng.
Lữ Tú Anh dắt Tiểu Hoàng đi dạo xong, sau khi về nhà bèn nói: "Cũng may nhà chúng ta có lắp máy nước nóng, ở nhà muốn tắm lúc nào thì tắm lúc đó."
Mấy ngày nay, nhà tắm trong khu tập thể vẫn luôn không mở cửa, trước cửa ra vào có dán thông báo nói thời tiết quá lạnh, ống nước dễ bị đóng băng, nhà tắm tạm thời không mở.
Tiếng oán than trong khu tập thể vang lên dậy đất, mọi người xôn xao bàn tán, cảm thấy không phải bởi vì nguyên nhân này: “Những năm qua cũng có lúc lạnh như vậy nhưng nhà tắm vẫn mở cửa như bình thường, cũng không thấy ống nước bị đóng băng."
"Tôi thấy là xưởng không nỡ đốt than, trời lạnh như vậy, cần phải đun nước nóng trong nhà tắm, để cho nhà tắm ấm lên thì phải đốt rất nhiều than. Hiện giờ hiệu quả và lợi ích trong xưởng càng ngày càng không xong rồi."
Mấy ngày liền không mở cửa, những người muốn tắm đều cảm thấy bất tiện. Mấy người hàng xóm hỏi thăm Lữ Tú Anh về chuyện lắp đặt máy nước nóng trong nhà bà, hỏi rằng muốn mua một cái máy nước nóng cần bao nhiêu tiền, bình thường sử dụng có cần tốn nhiều than hay không?
Mấy ngày nay thời tiết cực kỳ lạnh, lò sưởi hơi nước trong nhà không đủ ấm, ở trong nhà phải mặc quần bông và áo bông mỏng mới không bị lạnh.
Lữ Tú Anh lấy túi chườm nóng mấy năm không dùng tới ra, đổ nước sôi vào, bịt nút đậy lại, trước khi ngủ trưa thì đặt trong chăn Lâm Tiếu.
Lúc ngủ trưa, Lâm Tiếu cởi áo bông và quần bông chui vào chăn, bàn chân chạm vào túi nước nóng hầm hập, thoải mái thở dài một hơi.
Lữ Tú Anh dặn dò: "Không được dùng chân đạp biết không? Để nước tràn ra ngoài sẽ làm phỏng con đó."
Lâm Tiếu ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi ạ."
Lữ Tú Anh dặn dò xong nhưng vẫn không yên tâm, một lát sau, bà duỗi tay lấy túi nước nóng từ trong chăn Lâm Tiếu ra, bỏ vào trong chăn của mình.
Lữ Tú Anh đưa tay sờ lên chăn và đệm giường Lâm Tiếu: "Được rồi, dưới chân con đều ấm áp, không cần túi nước nóng nữa."
Như vậy bà sẽ không cần lo lắng, bản thân bà cũng có thể yên tâm ngủ trưa.
Những ngày tuyết rơi dày đặc, buổi trưa không có việc gì để làm, thời tiết bên ngoài ảm đạm, ở trong nhà nghe gió lạnh ngoài cửa sổ gào thét, cơn buồn ngủ càng đến nhanh hơn bình thường.
Thời tiết như vậy, công trình của Lâm Dược Phi cũng phải ngừng lại. Các công nhân ở trong lều không đủ ấm áp. Mỗi ngày Lâm Dược Phi đều để cho thợ cả nấu cơm và hầm canh gừng cho mọi người uống, sau đó nhiều lần nhấn mạnh khi dùng bếp lò sưởi ấm phải đặc biệt chú ý thông gió.
Đừng nói là dựng tạm trong lều, hàng năm ở quê đều có người đốt than tổ ong không chú ý, ham một chút ấm áp, bị trúng độc khí than dẫn đến mất mạng. Thời tiết càng lạnh càng dễ gặp chuyện không may, mỗi ngày sau khi Lâm Dược Phi đưa Lâm Tiếu đi học đều phải đi đến lều liếc mắt nhìn, nhiều lần nhấn mạnh vấn đề an toàn.