Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 232: Chương 232




Ngày tuyết âm u thích hợp nhất là ngủ trưa, Lâm Tiếu ngủ một giấc đến ba giờ chiều, cô mở mắt ra, bên cạnh mẹ cô vẫn còn ngủ. Tiểu Hoàng cũng đang nằm nhoài trong ổ chó ngáy ngủ.

Lâm Tiếu dựng lỗ tai nhỏ lên, lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh trong chốc lát. Cô nghe thấy tiếng ngáy của anh trai truyền đến từ phòng bên cạnh. Lâm Tiếu hoàn toàn từ bỏ dự định chui ra khỏi ổ chăn, ở trong chăn xoay người, sau đó nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã là bốn giờ chiều.

Chỗ nằm bên cạnh trống rỗng, trên giường chỉ còn lại một mình cô, Lâm Tiếu há miệng kêu: "Mẹ, mẹ!"

Lữ Tú Anh đi ra từ nhà bếp: "Con cũng bao lớn rồi, mở mắt không nhìn thấy người còn phải kêu lên. Mẹ đang nấu nước trong nhà bếp mà."

Ấm nước bằng gang và nhôm trong nhà bếp vang lên tiếng “huýt” giống như tiếng thổi còi.

"Nước sôi rồi!" Lữ Tú Anh chạy vào nhà bếp, vội vã tắt lửa, xách ấm nước từ trên bếp xuống, sau đó rót nước nóng vào trong bình vang lên tiếng “ào ào”.

Lữ Tú Anh mang phích nước màu đỏ lên phòng khách để pha trà trên bàn trà. Bà rót nước sôi vào trong ly, Lâm Tiếu vừa mới đi ra khỏi phòng đã ngửi được một mùi hương ngọt ngọt.

"Mẹ, mẹ đang ngâm gì vậy?"

Lữ Tú Anh nghiêng cái ly cho Lâm Tiếu nhìn: "Trà gừng táo đỏ."

Mỗi khi đến mùa đông, Lữ Tú Anh đều có bệnh lạnh tay lạnh chân. Năm nay trong chỗ làm có đồng nghiệp nói cho bà biết uống trà gừng táo đỏ rất hữu hiệu, bảo Lữ Tú Anh cũng thử xem.

"Mẹ pha cho con một ly nhé?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu liên tục lắc đầu, cô nghe thấy gừng liền cau mày lại. Sao người lớn đều thích ăn gừng như vậy? Lúc nấu ăn cũng nhất định phải bỏ gừng, mỗi lần cô vui vẻ gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng khẽ cắn, kết quả là cắn phải một miếng gừng, Lâm Tiếu phát cáu.

Hiện giờ ngay cả lúc pha trà mà mẹ cũng bỏ gừng vào.

Lữ Tú Anh biết rõ Lâm Tiếu không thích mùi gừng, bèn nói: "Không bỏ gừng cho con, chỉ bỏ cho con một ít táo đỏ và cẩu kỷ, con uống thử xem."

Lữ Tú Anh pha một ly nước dâu tây, táo đỏ và cẩu kỷ cho Lâm Tiếu khiến nước có vị ngọt nhẹ. Để tránh bị phỏng miệng, Lâm Tiếu cẩn thận từng li từng tí uống từng ngụm, ngược lại không tính là khó uống, thế nhưng vị ngọt như có như không, còn kém xa nước ngọt.

Thật sự không hiểu vì sao người lớn lại thích uống loại nước nhạt nhẽo vô vị này.

"Xem TV không? Mẹ mở TV cho con." Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu không chút do dự gật đầu: "Xem ạ."

"Con muốn xem gì thì tự đổi kênh đi."

Tổng cộng có mười kênh truyền hình, Lâm Tiếu nhanh chóng đổi kênh, cuối cùng dừng lại ở đài truyền hình trung ương đang phát lại “Chương trình tạp kỹ rực rỡ”.

Lữ Tú Anh cũng rất thích xem“Chương trình tạp kỹ rực rỡ”. Bà thấy Lâm Tiếu xem cái này, cũng ngồi trên ghế sô pha xem với cô.

“Chương trình tạp kỹ rực rỡ” do rất nhiều tiết mục nhỏ kết hợp lại với nhau, trên TV chính đang chiếu ra là “Trời sao âm nhạc”. Lâm Tiếu thích nhất là “Một khắc vui vẻ”, cô ở trước TV khẩn cầu nói: "Tiếp theo là Một khắc vui vẻ, nhất định phải là Một khắc vui vẻ."

“Ôi, không phải rồi."

“Trời sao âm nhạc” diễn xong, tiếp theo là “Mời bạn tham gia”. Lâm Tiếu lại không thích tiết mục này lắm, nhưng cô rất thích người dẫn chương trình, chị Nghê Bình, thầy Đào còn kiến nghị các bạn trong lớp học nói tiếng phổ thông theo chị Nghê Bình.

Lâm Tiếu xem TV một hồi, chân bắt đầu không yên, cô bèn rút chân ra khỏi dép bông, ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha.

"Có lạnh không?" Lữ Tú Anh xoa chân của Lâm Tiếu cách đôi vớ, sau đó đứng lên lấy cho cô một tấm chăn nhỏ, phủ lên cẳng chân và bàn chân của cô.

Một ngày vốn dĩ nên đến trường, Lâm Tiếu lại ở nhà ngồi trên ghế sô pha xem TV. Lâm Tiếu hối hận bản thân đã ngủ trưa quá lâu, nếu biết sớm tỉnh dậy có thể xem TV thì cô nhất định không biết ngủ đến bốn giờ chiều, lần đầu mở mắt ra lúc ba giờ nhất định sẽ bò ra khỏi chăn.

"Tuyết rơi thật tốt!"

Lâm Tiếu ngồi ở trên ghế sô pha ấm áp, không ghét bỏ những bất tiện do tuyết mang đến, ngược lại cô rất thích tuyết rơi.

Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ: “Tuyết ngừng rồi, không biết sáng mai tụi con có phải đến trường hay không?"

"Hả?" Lâm Tiếu khiếp sợ chạy đến bên cạnh cửa sổ, tuyết ngừng rơi lúc nào sao cô lại hoàn toàn không biết vậy?

Lâm Tiếu rướn cổ lên nhìn ra ngoài, trên trời quả nhiên không còn thấy tuyết bay nữa.

Cô mở to mắt ra nhìn, nhìn đến mức đau cả mắt, rốt cuộc cũng nhìn thấy một bông tuyết chậm rãi bay qua.

Lâm Tiếu kích động nói: "Mẹ, tuyết chưa ngừng, con lại thấy hoa tuyết kìa."

Lữ Tú Anh: "Đó là do gió thổi xuống từ trên cành cây."

Lâm Tiếu không tin, vì thế cô đã tiếp tục chờ rất lâu, nhưng không chờ được bông tuyết thứ hai, không thể không thừa nhận là mẹ nói đúng. Tuyết lớn thật sự đã ngừng rơi.

"Thì ra là vậy." Lâm Tiếu bĩu môi.

 

Cô đã gian nan đi học dưới trời tuyết lớn hai ngày, khó khăn lắm mới được nghỉ hôm nay, kết quả vừa mới nghỉ tuyết liền ngừng rơi.

 

Lâm Tiếu không biết nên trách trường học nghỉ quá muộn hay là nên trách ông trời ngừng tuyết lại quá sớm.

"Ông trời, ông trời đừng có ngừng lại, mau cho tuyết rơi dày đặc cả tuần đi." Lâm Tiếu chắp tay trước ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ cầu nguyện.

Lữ Tú Anh cười nói: "Con cầu ông trời cũng vô dụng, sáng mai tụi con phải đi học chắc rồi, mau chuẩn bị cặp sách cho ngày mai trước đi."

Lâm Tiếu không chịu đi chuẩn bị cặp sách, cô vẫn luôn ôm một tia hy vọng, cảm thấy tuyết dừng lại rồi sẽ rơi tiếp, bay lả tả xuống mặt đất cả đêm, ngày mai sẽ không cần phải đi học nữa.

"Reng reng reng!"

Điện thoại trong nhà lại vang lên. Trần Đông Thanh gọi điện đến thông báo cho bạn học, đáng tiếc lúc này tin tức mà Trần Đông Thanh mang đến không phải là tin tốt, mà là tin xấu.

"Lâm Tiếu, nhà trường thông báo ngày mai đi học bình thường."

Lâm Tiếu ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Vậy nếu như tối nay lại có tuyết rơi thì sao? Nếu như buổi tối tuyết rơi rất lớn thì sao?"

Hiển nhiên Trần Đông Thanh ở phía bên kia điện thoại cũng rất chờ mong: "Vậy ngày mai hẳn là sẽ không đi học. Nếu có thay đổi, giáo viên nhất định sẽ thông báo tiếp. Nếu không có thông báo thì tức là đến trường bình thường."

Lâm Tiếu: "Tuyết mau rơi nhanh chút đi."

Trần Đông Thanh: "Tớ cũng muốn như vậy."

Lữ Tú Anh cắt ngang lời Lâm Tiếu, nói: "Được rồi, con mau cúp điện thoại đi. Trần Đông Thanh phải thông báo cho rất nhiều bạn học, đừng lãng phí tiền điện thoại của cậu ấy."

Lâm Tiếu lè lưỡi, vội vã cúp điện thoại.

Nhưng mà mãi cho đến khi ăn cơm tối xong, đến lúc sắp đi ngủ, bông tuyết mà Lâm Tiếu chờ đợi lại không tiếp tục rơi xuống từ trên trời nữa.

Buổi tối, trong giấc mơ của Lâm Tiếu có tuyết lớn bay lả tả rơi xuống đất cả một đêm. Cô mơ thấy tuyết rơi rất lạnh, bèn cuộn chặt chăn nhỏ bao lấy bản thân mình.

Sáng hôm sau, Lâm Tiếu bị Lữ Tú Anh đánh thức: "Tiếu Tiếu, rời giường thôi con."

Lâm Tiếu mở mắt ra, trở mình ngồi dậy từ trên giường: "Mẹ, tối hôm qua có tuyết rơi rồi, con không cần đi học nữa."

Lữ Tú Anh bật cười: "Làm gì có tuyết rơi, mặt trời cũng xuất hiện rồi kìa."

Một tiếng “vèo” vang lên, Lữ Tú Anh kéo rèm cửa sổ ra, Lâm Tiếu quay đầu nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy ánh mặt trời lúc sáng sớm.

Sao lại không có tuyết chứ? Lâm Tiếu cảm thấy cực kỳ thất vọng.

"Hôm nay bên ngoài rất lạnh, con phải mặc thêm một cái áo len cộc tay bên trong áo bông dày." Lữ Tú Anh mặc từng lớp áo giúp Lâm Tiếu.

Trước khi ra ngoài, Lâm Tiếu phải mặc áo phao. Bởi vì áo phao quá dày khiến hai cánh tay của Lâm Tiếu đều dang ra, không thể để sát vào cơ thể.

"Mẹ, mặc dày như thế này thật khó chịu."

Lữ Tú Anh đeo khẩu trang lên mặt Lâm Tiếu, sau đó quấn từng vòng khăn quàng cổ cho cô, nói: "Ráng nhịn một chút, lúc con vào lớp học là có thể cởi ra rồi, chỉ cần mặc trên đường chốc lát thôi. Tuyết rơi không lạnh nhưng tuyết tan lạnh, phải mặc nhiều một chút mới được."

Lâm Dược Phi đưa Lâm Tiếu đi học, lúc đi vào trong không khí lạnh lẽo, Lâm Dược Phi lạnh đến mức hắt hơi một cái. Lâm Tiếu bị quấn thành bánh chưng nhỏ lại không có cảm giác gì. Cả người cô chỉ lộ ra đôi mắt nhỏ, vốn dĩ không cảm giác được bên ngoài là lạnh hay không lạnh.

Lúc lên xe đạp, Lâm Tiếu hành động không được linh hoạt như bình thường, cô giống như một con gấu nhỏ vụng về ngồi trên xe đạp.

Đến cổng trường, Lâm Tiếu nhìn thấy rất nhiều bạn cũng giống gấu con như cô, đang lắc lư đi vào trường học.

Tuyết đọng ở cổng trường đã được quét sạch sẽ, trên đất chỉ sót lại tuyết vụn từ khe hở của cây chổi lớn. Sao đỏ đứng trực ở hai bên cổng trường, mang găng tay, đội nón và quàng khăn trên cổ. Trong thời tiết lạnh như vậy nhưng sao đỏ vẫn kiểm tra tác phong của học sinh như cũ, hoặc là cúi chào giáo viên khi giáo viên bước vào cổng trường.

Lâm Tiếu kính nể nhìn sao đỏ đứng ở cổng trường, nghĩ thầm học sinh lớp năm, lớp sáu cũng quá vất vả.

"Bạn học này, khăn quàng đỏ của bạn đâu?" Lâm Tiếu bị sao đỏ cản lại.

Lâm Tiếu cố gắng kéo khăn quàng trên cổ mình xuống, kéo khóa áo khoác bên ngoài xuống một chút, để lộ một góc nhỏ của khăn quàng đỏ bên trong ra, chỉ cho sao đỏ thấy: "Em có đeo khăn quàng đỏ nè."

Sao đỏ nhìn thấy bèn phất tay, để cho Lâm Tiếu đi vào.

Lâm Tiếu vừa vào lớp, lập tức có một trận khí nóng ập tới. Cô vội vã cởi khăn quàng cổ và áo phao ra, rốt cuộc cũng có thể hít thở thoải mái.

Lâm Tiếu cất hết áo phao, khăn quàng cổ, nón, găng tay, khẩu trang vào trong túi, sau đó nhét vào hộc bàn, nhưng nhét hoài vẫn không nhét vào được. Cô suy nghĩ một hồi, bèn treo túi ở phía sau ghế.

"Hahahahaha!" Trong lớp học đột nhiên vang lên một tràng cười.

Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy trên kính của Trần Đông Thanh vừa đi vào lớp nổi lên một lớp sương trắng dày đặc, khiến kính mắt biến thành kính râm màu trắng.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.