Trần Đông Thanh nhất thời không nhìn rõ gì cả. Cậu bé ngừng lại không dám đi về phía trước, sau đó tháo kính từ trên mũi xuống, mở cặp sách ra lục tìm ở bên trong.
Trần Đông Thanh tìm rất lâu cũng không tìm được. Lâm Tiếu vội vã chạy đến phía trước, đưa khăn tay của mình cho Trần Đông Thanh dùng.
Trần Đông Thanh lau sạch kính mắt lau, đeo lên mũi lần nữa, cuối cùng cũng có cảm giác an toàn, cậu bé mỉm cười với Lâm Tiếu nói: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo." Lâm Tiếu nói: "Trần Đông Thanh, đeo kính không phải giúp điều chỉnh lại thị lực của cậu sao? Tật cận thị của cậu lúc nào mới khỏi, lúc nào mới được tháo kính ra?"
Trần Đông Thanh giải thích với Lâm Tiếu, đeo kính để điều chỉnh thị lực không phải là ý mà Lâm Tiếu hiểu kia: “Kính mắt không thể khiến thị lực trở nên tốt hơn, chỉ là khi đeo nó sẽ có thị lực bình thường."
Lâm Tiếu "À" lên một tiếng, lẽ nào Trần Đông Thanh phải đeo kính cả đời hay sao?
Trần Đông Thanh nói với Lâm Tiếu: "Bây giờ tớ vừa bị cận thị thật, vừa bị cận thị giả. Cận thị thật chưa thể chữa khỏi, cận thị giả còn có thể chữa được."
Hiện giờ Trần Đông Thanh đang làm theo lời dặn của bác sĩ, cũng chính là phương pháp mà mẹ và ông nội của cậu bé đưa ra để trị cận thị. Mỗi ngày mẹ của cậu bé đều bảo cậu bé tập thể dục cho mắt, cách mỗi một ngày ông nội sẽ châm cứu cho cậu bé một lần.
Lâm Tiếu không biết châm cứu là gì, Trần Đông Thanh nói với cô: "Chính là dùng một cây kim rất nhỏ đ.â.m vào huyệt vị trên người."
Lâm Tiếu hít vào một hơi: "Vậy thì sẽ rất đau."
Lâm Tiếu từng tiêm phòng trên cánh tay, lúc bị sốt cũng đã từng bị tiêm vào mông, đều thấy rất đau.
Trần Đông Thanh lắc đầu: "Không đau. Thế nhưng sẽ hơi xót, sẽ tê, sẽ cảm thấy hơi ngứa." Dù sao cũng không dễ chịu lắm.
"Cận thị thật là đáng sợ." Lâm Tiếu quyết định phải cố gắng không được để bản thân bị cận thị. Những lúc cô đọc báo hay đọc truyện trong nhà vệ sinh, Lữ Tú Anh đều thúc giục cô, một phần cũng do nguyên nhân là ánh sáng trong nhà vệ sinh khá mờ, Lữ Tú Anh sợ cô đọc báo trong đó sẽ bị hư mắt.
Trước đây Lâm Tiếu luôn không cho là đúng, hiện giờ cô đã quyết định, về nhà sẽ kêu anh trai thay một cái đèn sáng hơn trong nhà vệ sinh.
Cô kiên quyết không để bản thân bị cận thị.
"Ngày hôm qua nghỉ ở nhà có vui không?" Thầy Đào đột nhiên đi vào lớp, thầy ấy duỗi tay đặt lên vai Trần Đông Thanh đang đứng ở cửa lớp học.
Thầy Đào luôn thích “khoác vai” các bạn nam trong lớp, các bạn nam trong lớp cũng đều rất thích thầy ấy, cảm thấy thầy Đào không hề phách lối, bình thường rất hòa nhã với học sinh.
Mọi người lập tức mồm năm miệng mười trả lời câu hỏi của thầy Đào: “Vui ạ." "Được nghỉ đương nhiên là vui ạ." "Không vui, mới được nghỉ có một ngày, nghỉ nhiều ngày mới vui ạ."
Thầy Đào vỗ vào vai bạn nam nói muốn nghỉ nhiều ngày, sau đó nói: "Em nghĩ hay lắm."
Đột nhiên, ánh mắt thầy Đào rơi lên người Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, sau khi tan học đến văn phòng của thầy một chuyến."
Nếu là lúc trước, Lâm Tiếu nghe thấy câu này nhất định sẽ căng thẳng đến c.h.ế.t mất.
Thế nhưng hôm nay đôi mắt Lâm Tiếu sáng lên, dùng ánh mắt chờ mong nhìn thầy Đào, hỏi: "Thầy Đào, có phải là chuyện mà em nghĩ hay không?"
Trên mặt thầy Đào lộ ra ý cười, Lâm Tiếu cảm thấy đây chắc chắn là chuyện tốt. Chuyện tốt mà cô có thể nghĩ đến cũng chỉ có một chuyện. Quả nhiên, thầy Đào nghe thấy Lâm Tiếu hỏi như vậy, nụ cười trên mặt càng rõ hơn, thầy ấy gật đầu: "Đúng, chính là chuyện mà em nghĩ."
"Tan học đến văn phòng của thầy."
Vương Hồng Đậu nghe thấy Lâm Tiếu và thầy Đào nói năng khó hiểu, đợi đến lúc thầy Đào đi lên bục giảng, sốt ruột hỏi Lâm Tiếu: "Có chuyện gì vậy?"
Trần Đông Thanh tranh trả lời: "Bài luận văn mà Lâm Tiếu gửi đi có hồi âm rồi."
Mỗi ngày Lâm Tiếu đều vò đầu bứt tai sửa luận văn, không rảnh chơi đùa với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân. Hai người đều mong ngóng Lâm Tiếu nhanh chóng sửa xong luận văn.
Sau đó cuối cùng Lâm Tiếu cũng sửa xong, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cảm giác giống như gỡ bỏ được gánh nặng lớn, cả người trở nên thoải mái, lập tức quên đi bài luận văn của Lâm Tiếu.
Nếu như không phải Trần Đông Thanh nhắc lại, Vương Hồng Đậu cũng quên mất chuyện này.
Lâm Tiếu cảm thấy tiết học này trôi qua cực kỳ chậm. Sau khi chuông tan học vang lên, thầy Đào vừa nói tan học, Lâm Tiếu lập tức giống như thỏ trong tuyết chạy ra khỏi lớp.
Thầy Đào ở phía sau gọi với theo cô: "Lâm Tiếu, chạy nhanh như vậy làm gì?"
Lâm Tiếu đột ngột phanh lại. Đúng rồi, thầy Đào còn chưa về văn phòng mà, cô chạy vào văn phòng cũng vô dụng.
Lâm Tiếu chạy tới bên cạnh thầy Đào, đi phía sau cách thầy Đào hai bước vào trong văn phòng.
Thầy Đào đứng ở bên cạnh bàn làm việc, nói với Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, bài luận văn mà em gửi đi đã được báo Dạy toán tiểu học nhận rồi."
Mặc dù Lâm Tiếu đã đoán được, thế nhưng thời khắc nghe được câu này, cô vẫn cảm thấy cực kỳ kích động.
Lâm Tiếu không nhịn được, khẽ nhảy lên.
Sau đó cô nghe thấy các giáo viên trong văn phòng đều mỉm cười. Thầy Đào cũng cười: “Chúc mừng em, Lâm Tiếu."
Lâm Tiếu gật đầu: "Em cũng chúc mừng thầy Đào và cô Lưu. À không, em cũng cảm ơn thầy Đào và cô Lưu."
"Hahaha!" Thầy Đào và cô Lưu càng cười nhiều hơn.
Ánh mắt Lâm Tiếu vẫn luôn hướng về bàn làm việc của thầy Đào và cô Lưu. Trước đó giáo viên đã nói với cô, sau khi bài luận văn được báo chấp nhận, cô sẽ nhận được thư tuyển dụng mà báo gửi lại.
Nhưng tại sao thầy Đào và cô Lưu không đưa tờ giấy kia cho cô xem nhỉ?
Lâm Tiếu rất muốn xem thử, cho tới bây giờ cô còn chưa từng thấy qua.
Thầy Đào nhìn thấy Lâm Tiếu đảo mắt nhìn lung tung, đoán được trong lòng Lâm Tiếu đang suy nghĩ cái gì, bèn nói với cô: "Thư tuyển dụng bài luận văn của em vẫn chưa được gửi tới đây, đợi đến lúc nhận được sẽ đưa cho em."
"Là ban biên tập gọi điện thông báo."
Ban biên tập gọi điện thoại tới, nói chính xác hơn là để xác nhận bài luận văn này thực sự là do Lâm Tiếu đang học lớp 4 tự viết, phương pháp tính toán nhanh cũng thực sự là do Lâm Tiếu tự nghĩ ra.
Phương pháp tính toán nhanh mới mẻ và thiết thực như vậy, cùng với bài luận được viết giống như kiểu luận văn, khiến cho ban biên tập nghi ngờ là do phụ huynh hoặc giáo viên viết giùm.
Sau khi biết được bài luận văn của Lâm Tiếu thật sự do bản thân cô hoàn thành một cách độc lập, giáo viên chỉ đưa ra ý kiến sửa chữa cho cô, báo Dạy Toán tiểu học đã nói với thầy Đào tại chỗ rằng bài luận văn của Lâm Tiếu được nhận. Thư tuyển dụng sẽ được gửi đi lập tức, vài ngày sau là có thể nhận được.
Thầy Đào nở nụ cười với Lâm Tiếu, nói: "Mấy ngày nữa là có thể nhận được rồi, đến lúc đó giáo viên sẽ đưa cho em."
Lâm Tiếu về đến nhà, nói cho mẹ biết tin tức tốt này.
Lữ Tú Anh cực kỳ bất ngờ và vui mừng: "Thật sao?"
Mặc dù Lữ Tú Anh đã tận mắt nhìn thấy Lâm Tiếu viết bài luận, sau đó còn sửa bài luận lâu như vậy. Thế nhưng cho tới trước hôm nay, bà đều cảm thấy Lâm Tiếu thông qua quá trình này rèn luyện một chút cũng là chuyện tốt. Còn về phần bài luận văn cuối cùng có được đăng lên báo hay không thì dù sao cũng là báo, bài viết của một học sinh tiểu học muốn được đăng lên đó vẫn là rất khó khăn.
Không ngờ bài luận văn của Lâm Tiếu thật sự được đăng lên báo.
Lại còn là bài viết đầu tiên của cô.
Chứ chưa tới bài thứ hai.
Lữ Tú Anh cực kỳ kích động, nói: "Mau lên, mau lên, mau gọi điện thoại cho anh con."
Lữ Tú Anh cầm điện thoại lên. Lâm Tiếu không cần nhìn vào sổ điện thoại, lập tức gọi tới số máy của văn phòng trong công ty anh trai. Một chuỗi tiếng điện thoại vang lên, nhưng chờ một hồi lâu vẫn không có ai nhận.
"Để xuống đi, chắc anh của con đã ra ngoài rồi." Lữ Tú Anh không kìm nén được tâm trạng dâng trào, đi qua đi lại hai vòng trước điện thoại, sau đó nhấc điện thoại lên lần nữa.
"Tiếu Tiếu, gọi điện cho trạm nhắn tin đi."
Lâm Tiếu cũng thuộc số của trạm nhắn tin, cô ấn gọi, phía bên kia đầu dây là giọng nói của một chị gái dịu dàng vang lên, các chị ở trạm nhắn tin đều rất dịu dàng.
Lâm Tiếu vẫn luôn rất tò mò trạm nhắn tin là như thế nào, cô muốn đi xem, nhất định là có rất nhiều chị gái xinh đẹp ngồi làm việc cùng nhau, trong không khí đều là hương thơm.
Lâm Tiếu cũng nhớ kỹ số máy nhắn tin mới của anh trai. Anh trai vừa mới đổi máy nhắn tin, từ loại máy chỉ có thể hiển thị số của máy nhắn tin đổi thành có thể hiển thị chữ Hán. Máy nhắn tin kia còn chưa được sử dụng lâu, hiện giờ đã đưa cho mẹ dùng, là máy nhắn tin của mẹ.
Lâm Tiếu nói với chị gái ở trạm nhắn tin số của máy nhắn tin một lần, sau đó nhìn về phía mẹ.
Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Bài luận văn được đăng, gửi năm chữ này, bài luận văn được đăng."
Lâm Tiếu nói lại nguyên văn cho chị gái dịu dàng ở trạm nhắn tin.
Người nhận cuộc gọi nói: "Vâng, đã gửi đi."
Người nhận cuộc gọi nghĩ thầm, người nhận được tin nhắn này nhất định là một học giả, rất có thể là một vị giáo sư đại học. Người nhận cuộc gọi nghĩ bản thân mình có thể truyền đi tin tức tốt bài luận văn đã được đăng, tâm trạng cũng vì vậy mà vui vẻ.
"Reng reng reng!" Tin nhắn vừa mới được gửi đi một lúc, điện thoại trong nhà liền vang lên.
Lâm Tiếu giành nhận điện thoại trước, giọng nói của anh trai truyền tới từ đầu dây bên kia, kèm theo tiếng thở hồng hộc: "Bài luận văn được đăng ở đâu? Lúc nào có thể nhìn thấy?"
Lâm Tiếu nghe thấy anh trai nói xong, kỳ quái hỏi: "Anh à, sao anh lại thở dốc như Tiểu Hoàng vậy?"
Lâm Dược Phi bật cười: "Đang hỏi em đó." Vừa nãy Lâm Dược Phi ở bên ngoài, bên cạnh không có điện thoại, sau khi nhìn thấy tin nhắn trên máy nhắn tin liền chạy một mạch đi tìm điện thoại công cộng, bởi vì chạy quá nhanh nên còn chưa kịp thở.