Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 236: Chương 236




Lâm Tiếu cầm tạp chí mẫu chạy ra khỏi cổng trường, đưa cho mẹ xem. Mẹ nhìn thấy thì ngạc nhiên mừng rỡ: "Ôi chao, tạp chí này ở trang nào vậy?"

Lâm Tiếu vươn tay giúp mẹ lật trang. Luận văn của cô được đăng ở trang mười hai của báo Dạy Toán tiểu học, chiếm hết trọn vẹn một trang tạp chí.

Lữ Tú Anh nhìn chữ ký ở phía dưới đầu đề, ngón tay đang đeo găng tay lướt qua tên Lâm Tiếu một cái.

"Tác giả, Lâm Tiếu."

Tên Lâm Tiếu đặt phía trước, sau đó mới là tên của giáo viên hướng dẫn, cô Lưu và thầy Đào.

"Tốt quá, tốt quá, tốt quá." Lữ Tú Anh nói tốt quá liên tục, Lâm Tiếu lấy làm lạ hỏi: "Mẹ, mẹ sao thế?"

Mẹ bây giờ như cái máy cát - xét vậy, cứ lặp đi lặp lại những gì mình nói.

Lữ Tú Anh mở khóa cặp sách của Lâm Tiếu ra, cẩn thận cất cuốn tạp chí vào. Bàn tay bà thò vào cặp sách để chắc chắn rằng cuốn tạp chí không bị gập góc rồi mới kéo khóa cặp sách lên.

"Về nhà trước, về nhà rồi con đọc cho cho mẹ nghe." Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu ngồi yên sau xe đạp, đầu tựa vào lưng mẹ: "Không cần, mẹ tự xem đi."

Lữ Tú Anh cười nói: "Sao vẫn còn ngại là thế nào?"

Đúng là Lâm Tiếu đang ngại. Hai má cô nóng lên, giống như cái nóng lúc bị gió lạnh tạt vào mặt khi không đeo khẩu trang vào mùa đông rồi quay về căn phòng ấm áp. Nhưng cô không chịu thừa nhận: "Không ngại, nhưng mà mẹ tự xem đi."

Lâm Tiếu cảm thấy mình chỉ làm được một chuyện nhỏ, nhưng cả mẹ và anh lại suốt ngày khen cô, khen đến mức khiến cô ngượng ngùng.

Đăng tải luận văn cũng không khó. Thôi thì, giai đoạn giữa sửa đi sửa lại thật sự rất phiền phức, nhưng dù sao cũng không khó đến mức ấy. Lâm Tiếu thấy mình không cần được khen nhiều như vậy.

Lữ Tú Anh cười nói: "Được, về nhà mẹ tự đọc."

"Sau đó đưa cuốn tạp chí này cho anh con, để anh con mua thêm mấy cuốn nữa."

Lâm Tiếu kinh ngạc hỏi: "Sao vẫn còn muốn mua ạ?"

Lữ Tú Anh: "Mua thêm mấy cuốn nữa giữ làm kỷ niệm, như thế càng có thêm kỷ niệm ý nghĩa."

Lời mẹ nói khiến Lâm Tiếu càng cúi gằm xuống nhiều hơn. Cô lén kéo khẩu trang lên một tí, hít thở không khí trong gió lạnh.

"Mẹ ơi, con thi Toán được chín tám điểm, thi Ngữ văn được chín chín điểm. Môn Toán con không cẩn thận, lần sau nhất định con sẽ chú ý hơn." Lâm Tiếu thẳng thắn nói với mẹ.

Quả nhiên mẹ không phê bình cô: "Rất giỏi rồi. Chín tám với chín chín điểm, mẹ đã hài lòng lắm rồi, điểm như vậy là rất tốt."

Thời Lâm Dược Phi còn đi học, mang tất cả những bài kiểm tra có một chữ số về nhà cho Lữ Tú Anh ký tên. Khi đó, đánh c.h.ế.t Lữ Tú Anh cũng không nghĩ rằng sau này mình sẽ sinh ra được đứa con vừa ngoan ngoãn vừa thông minh như Lâm Tiếu.

"Mẹ thấy điểm này đã rất giỏi rồi. Thế nhưng việc con có yêu cầu cao với bản thân là việc tốt. Lần này vì sơ ý mà mất điểm, lần sau phải cố gắng vượt qua khuyết điểm này của mình, từ nay về sau không bị mất điểm vì sơ ý nữa."

Lâm Tiếu gật đầu: "Vâng." Bởi vì mất điểm do sơ ý có cảm giác rất khó chịu. Cho dù mẹ không nói, chính Lâm Tiếu cũng không muốn như vậy.

Lữ Tú Anh hỏi: "Bài tập nghỉ đông của bọn con có nhiều không?"

Lâm Tiếu lập tức nói: "Nhiều ạ."

"Mẹ, thầy Đào giao bài tập nhiều hơn cô Từ. Thầy Đào giao nhiều bài tập nghỉ đông lắm."

Ngoại trừ những bài tập cho từng ngày nghỉ của kì nghỉ đông phải làm xong, thầy Đào còn giao bài tập làm văn, luyện chữ, viết báo.

Lâm Tiếu rất thích thầy Đào, nhưng hôm nay thầy Đào lại giao nhiều bài tập nghỉ đông như vậy, Lâm Tiếu nói: "Con nhớ cô Từ."

Trước kia, cô Từ chưa bao giờ giao nhiều bài tập nghỉ đông như vậy.

Lữ Tú Anh phì cười: "Đó là do con lên lớp cao hơn. Lớp càng cao thì bài tập càng nhiều."

"Môn Toán của các con vẫn là cô Lưu dạy. Bài tập nghỉ đông bây giờ cũng nhiều hơn so với năm lớp hai đúng không?"

Lâm Tiếu suy nghĩ một hồi, nhận ra đúng là như thế. Cô thở dài thườn thượt, không ngóng trông lên lớp cao hơn mỗi ngày giống như trước kia nữa.

Bài tập của lớp cuối cấp nhiều, lớp cuối cấp không thi được một trăm điểm, lớp cuối cấp vào trời tuyết phải đeo theo cái xẻng nặng. Nghĩ như vậy, lớp cuối cấp trừ việc có thể ra oai trực ngoài cổng trường ra thì cũng không có lợi lộc gì lắm.

Lâm Tiếu nhớ đến kỳ nghỉ đông của chị Tiểu Vân chỉ còn sáu ngày, cảm thấy trưởng thành thực sự rất vất vả.

Về đến nhà, Lữ Tú Anh thay quần áo, rửa tay, việc đầu tiên làm là lấy tạp chí từ trong cặp sách của Lâm Tiếu ra, đặt trên bàn thật cẩn thận, đọc từ đầu tới cuối một lượt.

Bài luận văn của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh đọc chỗ hiểu chỗ không. Phương pháp tính vận tốc bà đọc ví dụ thì xem như đã hiểu, nhưng để cho bà tự tính thì lại không hiểu.

Lữ Tú Anh cảm thán trong lòng. Lâm Tiếu mới học lớp bốn đã viết ra những thứ bà không đọc hiểu.

 

Thế nhưng, nếu không như vậy thì sao có thể đăng lên tạp chí được.

 

Lữ Tú Anh ngồi trước bàn học, tay vuốt ve bài luận văn của Lâm Tiếu, đọc đi đọc lại. Bà tiếp tục giở các trang đăng bài viết của người khác, phát hiện phần lớn bài viết đăng trong cuốn tạp chí này đều do giáo viên viết. Nội dung xoay quanh một số kinh nghiệm giáo dục, một số nội dung liên quan đến sư phạm và một số giải pháp cho các vấn đề.

Bài do học sinh viết rất ít. Lữ Tú Anh còn nghiêm túc xem lớp của các học sinh khác, nhận ra các học sinh khác đều học trên Lâm Tiếu.

Dường như Lâm Tiếu là học sinh lớp bốn duy nhất.

Lữ Tú Anh cười nói: "Lần này con làm vẻ vang trường tiểu học Đường Giải Phóng của các con rồi."

Bài luận văn của Lâm Tiếu được đăng trên báo Dạy Toán tiểu học, cũng coi như là một phần thành tích của cô Lưu và thầy Đào, hay là một phần thành tích của trường tiểu học Đường Giải Phóng.

Lâm Tiếu không lo được nhiều như mẹ cô, bụng của cô đã âm thầm kêu đói: "Mẹ ơi, trưa nay ăn gì ạ?"

Lữ Tú Anh vỗ gáy. Trời ạ, bà quên cả chuyện cơm nước.

"Hay là đi căng tin ăn đi." Lữ Tú Anh thương lượng với Lâm Tiếu.

Cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu đột nhiên lắc lư như trống lắc, bây giờ đã khác trước. Nếu là mấy năm trước, Lâm Tiếu nghe thấy rằng mình được đi ăn ở căng tin sẽ rất hào hứng, nhưng hiện tại nghe thấy đi ăn căng tin chẳng khác nào đi ăn đồ không ngon.

Đồ ăn của căng tin hiện tại ở khu tập thể còn không bằng căng tin ở trường học cô.

"Vậy mẹ làm gì đó đơn giản thôi, bánh canh được không?"

Lâm Tiếu gật như gà mổ thóc: "Dạ, ăn bánh canh."

Lữ Tú Anh đổ bột đến nửa nồi, thêm một ít nước rồi khuấy vài lần, trộn thành những cục bột nhỏ trên bề mặt. Sau đó cho cà chua, thịt bằm, hành lá vào nồi đun sôi, thêm nước nấu một nồi canh, nước sôi thì cho những cục bột nhỏ đó vào.

"Con ăn mấy trứng?" Lữ Tú Anh hỏi.

"Hai quả ạ." Lâm Tiếu đáp.

Bản thân Lữ Tú Anh ăn một quả trứng luộc là đủ, làm tổng cộng ba quả trứng. Bánh canh đặt trong bát ô tô lớn nhất nhà, trước mặt Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu mỗi người có một cái bát, trứng luộc được đặt ở bên trên.

"Bát lớn quá, con không ăn hết được." Lâm Tiếu nói.

Lữ Tú Anh nói: "Không việc gì, ăn nhiều hay ăn ít cũng được, ăn không hết thì đổ, đừng cố."

Mẹ dùng cái thìa lớn, Lâm Tiếu dùng thìa nhỏ, hai người mặt đối mặt cắm cúi húp bánh canh trên bàn ăn. Bánh canh nấu cùng nồi với cà chua rất thơm, mùa đông có một bát như vậy là ấm từ đầu đến chân.

Khà một tiếng, Lâm Tiếu đặt cái thìa nhỏ của mình vào trong lòng bát trống rỗng.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu đã húp sạch sẽ, cười nói: "Sao con bảo không húp hết được?"

Lâm Tiếu: "Con tưởng là con húp không hết." Nhưng bánh canh mẹ làm rất ngon, khiến cô bất tri bất giác đã húp xong một bát lớn.

Lữ Tú Anh cười nói: "Người khác là mắt to bụng nhỏ. Sao con lại là mắt nhỏ bụng to nhỉ?"

Lâm Tiếu cúi xuống nhìn cái bụng của mình. Sau khi húp xong một bát bánh canh lớn, bụng hơi phình lên. Cô chỉ có thể cố gắng trợn to mắt: "Mắt con không nhỏ."

"Mẹ, hôm nay mẹ không cho gừng vào." Lâm Tiếu húp xong hết rồi mới phát hiện ra thứ mới mẻ: "Mẹ ơi, sau này mẹ cũng đừng cho gừng có được không?"

Trong bát bánh canh lớn hôm nay, cô không húp phải bất cứ lát gừng, hạt gừng, vụn gừng đáng ghét nào.

Lữ Tú Anh vỗ gáy: "Trời, hôm nay vội quá mẹ quên cho gừng."

"Không cho gừng ăn cũng ngon, nhưng nếu không cho gừng thì thịt băm hơi tanh. Con không thích ăn gừng hả? Để lần sau lúc mẹ xào thịt băm sẽ bỏ ít gừng đi."

Lâm Tiếu nghe mẹ nói như vậy lập tức biết sau này mẹ có cho gừng hay không. Mẹ chỉ cần cho thịt sẽ cho gừng, nếu không sẽ có mùi tanh.

Nhưng nếu vừa rồi cô không nói thì mẹ cũng không phát hiện ra.

Lâm Tiếu thật sự không ghét vị gừng, nhưng cô ghét cảm giác nhai lát gừng hoặc vụn gừng. Có điều mẹ làm chủ bữa ăn trong nhà, Lâm Tiếu chỉ có thể thương lượng cùng mẹ: "Mẹ ơi, sau này có thể cho những lát gừng lớn vào không?" Như vậy thì bét nhất cô cũng có thể lấy gừng ra.

Lữ Tú Anh hơi ngạc nhiên. Bà biết Lâm Tiếu không thích ăn gừng, vì vậy bà đã cố tình cắt nhỏ nó: "Được, vậy sau này mẹ sẽ thái lát gừng."

Cơm nước xong xuôi, Lâm Tiếu xung phong nhận việc rửa bát. Lữ Tú Anh bật nước nóng trong bếp, bảo Lâm Tiếu dùng nước nóng.

Bây giờ Lữ Tú Anh cũng dùng nước nóng rửa bát. Vì như vậy tay bà sẽ không còn bị lạnh đến đỏ ửng, thậm chí khớp xương đau nhức vào mùa đông nữa.

Điều quan trọng nhất là dùng nước nóng rửa bát sẽ rửa sạch hơn. Chỉ cần thêm một ít nước rửa bát vào sẽ tạo ra nhiều bọt, sau khi rửa hết bọt thì rất sạch, không giống như trước đây, mùa đông rửa bát bằng nước lạnh đồng nghĩa với việc sử dụng rất nhiều xà phòng rửa bát, bát đĩa sờ vào luôn có cảm giác hơi nhơn nhớt. Lữ Tú Anh không tài nào chịu nổi cảm giác đó, lúc nào cũng phải đun một siêu nước ấm để kỳ cọ.

Bây giờ đã tiện lợi hơn, có van gas của bình nước nóng, vặn vòi là có nước nóng. Bà đã chuyển sang dùng nước nóng để rửa bát cả bốn mùa.

Lâm Tiếu thật sự rửa "bát" và cộng thêm hai chiếc thìa.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.