Bây giờ mợ Lâm Tiếu đã nhiệt tình mời bà về như thế, lại còn bảo bà về rồi thì không cần làm cái gì, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi ăn ngon uống tốt.
"Mẹ sẽ về để hưởng thụ sự chăm sóc này." Lữ Tú Anh nói.
Lâm Dược Phi biết mẹ đang giận trong lòng, là cơn giận đã nghẹn hơn mười năm.
"Mẹ, trước kia mẹ phải chịu thiệt rồi." Lâm Dược Phi nói.
Lữ Tú Anh trầm tư hồi lâu, thở dài một hơi: "Thật ra trước đây mẹ cũng không cảm thấy bị thiệt thòi gì."
"Bây giờ nhớ lại ngày xưa, không biết thế nào lại cảm thấy thiệt thòi thay cho mình trước đây."
Lữ Tú Anh tự giễu mỉm cười: "Có lẽ do bây giờ cuộc sống đã rất khá giả."
Trước đây Lữ Tú Anh không cảm thấy tủi thân. Sau khi sinh Lâm Tiếu, Lý Vân Châu bỏ Lữ Văn Kiến lại, chạy vào thành phố để giúp bà trông Tiếu Tiếu.
Mợ Lâm Tiếu có ý kiến cả trong lẫn ngoài, nói nhà nào trong thôn cũng là bà trông cháu trai, không có ai bỏ cháu trai ở nhà không trông, chạy đi giúp con gái trông cháu gái.
Thật ra khi đó Lữ Văn Kiến đã lớn, không cần người trông. Nhưng cậu Lâm Tiếu lại không chịu làm mấy việc thủ công, trước đây mợ Lâm Tiếu cũng còn mềm yếu, giặt quần áo cho con cũng cảm thấy rằng mình đang chịu khó khăn vất vả.
Khi đó Lữ Tú Anh rất chột dạ vì trong thôn đúng là toàn trông cháu trai, cũng bởi vì khi đó Lữ Tú Anh không có khả năng chu cấp về già cho bà Lâm Tiếu.
Lữ Tú Anh tự nuôi hai người con đã rất căng thẳng, sau này bà Lâm Tiếu lại chắc chắn phải theo cậu mợ Lâm Tiếu về quê.
Một khi đã như vậy, Lữ Tú Anh cũng không có chút lý lẽ nào ở trước mặt anh trai và chị dâu.
Bây giờ không giống ngày đó. Bây giờ Lâm Dược Phi luôn nói về việc vài năm nữa mua thêm một căn nhà lớn nữa, chở bà ngoại về. Sau này để bà ngoại ở đó dưỡng tuổi già. Người lớn tuổi bị đau đầu hay gì đó thì đi bệnh viện cũng rất tiện.
Tạm thời, việc bà ngoại Lâm Tiếu sẽ dưỡng lão ở thôn hay ở thành phố không quan trọng, điều đó tùy thuộc vào nguyện vọng của bà ngoại Lâm Tiếu, cứ để cho bà ngoại lựa chọn.
Nhưng một mình Lữ Tú Anh đã có nguồn lực kinh tế để chu cấp cho bà ngoại Lâm Tiếu an dưỡng tuổi già.
Bà đã có thể đứng thẳng lưng trước mặt anh trai chị dâu.
Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ kiên cường của Lữ Tú Anh, cười nói: "Mẹ, năm nay chắc chắn con sẽ để mẹ nở mày nở mặt mà về quê."
"Mẹ đi làm tóc đi." Lâm Dược Phi đề nghị.
Lữ Tú Anh sờ tóc mình: "Tóc mẹ uốn có hơi ngắn nhỉ?"
Lâm Dược Phi: "Không ngắn, uốn xong là vừa."
Lữ Tú Anh lung lay. Mấy năm trở lại đây vẫn đang thịnh hành kiểu tóc uốn. Trước đây Lữ Tú Anh không có tiền, bây giờ đã bỏ tiền vào cái này được rồi.
Năm mới về quê, bà cũng muốn chuẩn bị chỉnh tề để về: "Mẹ quay lại tiệm cắt tóc hỏi một tí."
Lâm Dược Phi vội vàng nói: "Mẹ, đừng tới tiệm cắt tóc trong khu tập thể uốn tóc. Đi cái tiệm cắt tóc lần trước con đưa mọi người đi ấy."
Lữ Tú Anh nhíu mày: "Tiệm kia đắt lắm. Không đi, không đi."
Lâm Dược Phi nói: "Không đắt. Con có thẻ ở đó, có thể được giảm giá."
Lữ Tú Anh quay phắt đầu lại, nhìn Lâm Dược Phi.
Lâm Dược Phi cười nói: "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Là vợ của chủ nhiệm Diêu làm tóc ở đây." Mỗi lần đều ghi trên thẻ của Lâm Dược Phi. Tuy không có nhiều tiền, nhưng điều quan trọng là sự thân thiết.
Mỗi lần Lữ Tú Anh nghe Lâm Dược Phi nói đến việc này, bà đều cảm thấy việc làm ăn buôn bán của anh ở bên ngoài không dễ dàng gì: "Thôi bỏ đi."
Lâm Dược Phi cắt lời bà: "Đi uốn ngày mai hay ngày mốt ạ?"
Anh mời người khác làm tóc cả ngày, nhưng chính mẹ anh lại tiếc uốn cái đầu.
"Ngày mai hay ngày mốt để con gọi điện thoại hẹn giờ cho mẹ. Lúc đi không cần xếp hàng, vào uốn thẳng luôn."
Lữ Tú Anh nói: "Vậy ngày mốt đi. Ngày mai mẹ và Tiếu Tiếu đi trung tâm thương mại mua quần áo. Con muốn mua gì không?"
Lâm Dược Phi có dáng người rất đẹp, quần áo người mẫu mặc trong trung tâm thương mại anh đều mặc vừa cả. Lữ Tú Anh mua quần áo cho Lâm Dược Phi chưa bao giờ phải lo lắng về số đo.
Lâm Dược Phi nghe Lữ Tú Anh nói vậy, nói với bà: "Vậy mẹ mua cho con hai chiếc quần tây nhé."
"Áo khoác mẹ không cần mua. Năm ngoái con vừa mua một cái áo khoác da. Ngày mai mẹ mua giúp con lọ dầu nữa, vừa lúc về quê cần mặc."
Trong nhà vẫn còn dầu bảo dưỡng áo da, nhưng Lữ Tú Anh nghĩ một hồi, áo khoác da Lâm Dược Phi mua khá đắt. Nếu ở nhà không tra dầu được, quần áo hư hỏng cũng không đáng, còn tốt hơn để gửi nó đến cửa hàng để bảo trì dầu.
"Được, ngày mai mẹ mua cho con." Cửa hàng kia vừa hay ở ngay cạnh trung tâm thương mại.
Ngày hôm sau, Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đến cửa hàng, nói: "Năm nay lại mua mua một chiếc áo khoác ngoài khác, một chiếc áo khoác bánh mì.” Áo khoác bánh mì thực tế hơn, mặc được lâu, mặc được cả vài tháng mùa đông.
Áo khoác bánh mì mà Lữ Tú Anh nói chính là áo lông vũ. Áo lông vũ đã phổ biến nhiều năm, mọi người hay mua nó vì nó rất ấm. Nhưng bây giờ áo lông vũ cũng không phải là quá đẹp, không có cách nào làm cho chúng mỏng và nhẹ. Để giữ ấm, tất cả đều phồng lên, giống như một miếng bánh mì, người ta gọi là áo bánh mì.
Năm nay mùa đông có tuyết lớn, ngày nào Lâm Tiếu cũng mặc áo bánh mì, không bao giờ bị lạnh, lòng bàn tay lúc nào cũng ấm. Lữ Tú Anh cảm thấy áo bánh mì lập được công lớn trong chuyện này.
Lâm Tiếu không chọn quần áo, mẹ cứ mua gì thì cô mặc nấy. Lữ Tú Anh dẫn Lâm Tiếu đi đến tầng quần áo trẻ em và ngạc nhiên nói: "Bây giờ thời trang trẻ em có cả quần bò."
Những dãy quần bò xanh nhạt, xanh đậm xếp thành hàng dài trong một cửa hàng quần áo trẻ em.
Người bán hàng nghe thấy giọng nói của Lữ Tú Anh, vội vàng ra đón khách: "Đúng vậy, bây giờ không chỉ người lớn mới mặc quần bò, trẻ con cũng mặc."
"Quần bò mặc rất tốt, thoải mái lại chắc chắn, khỏe mạnh. Để trẻ con mặc là thích hợp nhất."
Người bán hàng lấy một chiếc quần xuống: "Cô bé này cao bao nhiêu? Dài gần bằng cái quần này."
Lâm Tiếu kiêu ngạo báo cáo chiều cao của bản thân: "Cháu cao một mét bốn."
Người bán hàng lấy chiếc quần ra khỏi móc, kéo mạnh vài cái rồi cho Lữ Tú Anh xem độ co giãn: "Chị nhìn xem, độ co giãn rất tốt, trẻ con mặc rất thoải mái."
"Loại vải dệt cũng dày, mùa đông mặc còn chắn được gió, thậm chí còn chắn được gió hơn cả nhung."
Lữ Tú Anh mua quần áo nhìn vải đầu tiên. Trước kia bà không nghĩ rằng vải da bò là vải tốt. Nhưng sau khi nghe người bán hàng nói xong, tự mình kéo, cảm thấy rằng cô ấy nói có lý. Quần này co giãn rất tốt. Quần áo càng co giãn tốt, trẻ em mặc càng thoải mái.
"Tiếu Tiếu, con mặc thử đi."
Lâm Tiếu cầm quần bò vào phòng thử đồ: "Mẹ ơi, không mặc được."
Lữ Tú Anh cũng đi vào: "Con cởi quần bông ra, mặc quần bò vào."
Lâm Tiếu nghi hoặc nhìn mẹ: "Chẳng phải mẹ đi mua quần cho năm mới sao? Năm mới không mặc quần bông sao được?"
Lữ Tú Anh: "Tết này mặc ở trong nhà, không cần mặc quần bông bên trong, mặc một cái quần len là được rồi."
"Con mặc quần mùa thu thử một lần, vẫn còn rộng thì có thể mặc thêm quần len bên trong."
"Vâng." Lâm Tiếu làm theo lời mẹ nói, cởi quần bông, mặc quần bò vào. Trong trung tâm thương mại dù có hệ thống sưởi bằng hơi nhưng không phải là quá ấm áp, hai bắp đùi vẫn cảm nhận được hơi lạnh rít qua.
Đứng trước cái gương trong phòng thử đồ, Lữ Tú Anh kéo quần bò của Lâm Tiếu, có hơi rộng, bên trong mặc thêm một cái quần len nữa cũng không thành vấn đề.
"Cũng được." Lữ Tú Anh bình luận.
Lâm Tiếu quay đầu nhìn mẹ, đối diện với ánh mắt của mẹ, cô lập tức biết mẹ thích chiếc quần này. Đây là ám hiệu nhỏ giữa Lâm Tiếu và mẹ, lúc mua quần áo mà thấy thích thì không khen đẹp mà chỉ nói cũng được, cho qua, như vậy mới tiện trả giá.
Lữ Tú Anh thật sự rất hài lòng với chiếc quần bò này, màu xanh nhạt trông rất mới mẻ và sạch sẽ. Sau khi Lâm Tiếu xuống giường, dường như hai chân thẳng tắp.
Người bán hàng lấy thêm một đôi bốt bệt nữa: "Rất hợp với đôi giày này, đẹp."
Lâm Tiếu nhìn mẹ mình.
Lữ Tú Anh gật đầu: "Vậy thử xem."
Lâm Tiếu đeo giày vào, người bán hàng ngồi xổm xuống, nhét quần bò vào trong đôi giày nhỏ giúp cô. Lữ Tú Anh thấy vậy hai mắt lập tức sáng ngời.
"Mặc như vậy có hơi giống với con gái lớn."
Người bán hàng nói: "Đúng vậy, cháu bé ăn mặc thế này mới thông minh, hoạt bát làm sao."
"Bây giờ có rất nhiều cô gái nhỏ ăn mặc như thế này, trông rất Tây."
Lữ Tú Anh thích những bộ quần áo sạch sẽ và đơn giản. Bà rất thích đôi giày và chiếc quần này, bắt đầu mặc cả với người bán hàng.
Giai đoạn này là sân nhà của mẹ, Lâm Tiếu biết rằng lúc này chỉ cần phối hợp với mẹ là được.
Người bán hàng hỏi Lâm Tiếu: "Cô bé, cháu thấy đẹp không? Có thích bộ này không?"
Lâm Tiếu: "Cháu nghe mẹ cháu."
Lữ Tú Anh ở giữa kéo Lâm Tiếu ra ngoài: "Đắt quá, cô chưa cho tôi cái giá nào mát lòng mát dạ."
Lâm Tiếu không dừng lại dù chỉ một giây, lập tức đi theo mẹ, không quay đầu lại một khắc nào.
Bọn họ vừa đi ra khỏi cửa hàng, nhân viên bán hàng đã ngăn lại: "Được được được, vậy chị nói giá đi."
Lâm Tiếu và mẹ nhìn nhau cười, sau đó lại xoay người trở về.
Hai người mang túi mua sắm ra khỏi cửa hàng, Lữ Tú Anh hỏi cô: "Hai món này con có thích không?"
Lâm Tiếu gật đầu: "Thích ạ."