Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 240: Chương 240




Ngân hàng cho lãi suất cao như vậy để thu hút mọi người gửi tiền tiết kiệm. Thu hút mọi người gửi tiền tiết kiệm vì ngân hàng muốn có tiền cho vay, kiếm lãi suất càng cao. Ở thời buổi kinh tế đi lên, mọi người cho vay tiền để buôn bán, thực sự rất dễ thu về lợi nhuận cao hơn rất nhiều so với lãi suất.

Vì thế, Lâm Dược Phi phải đến ngân hàng để vay vốn. Hiện giờ việc vay mượn cũng rất dễ dàng, anh cầm tiền vay của ngân hàng, ấn nút tăng tốc cho công ty của chính mình.

Thời gian là tiền tài, thời gian của mỗi năm đều quý giá vô cùng.

Thật ra anh có thể mua xe sớm hơn, thế nhưng anh ưu tiên dồn tiền vào các dự án và trang thiết bị. Tới sáu tháng cuối năm, trên đà phát triển mạnh của công ty, cần có một chiếc xe. Do đó Lâm Dược Phi mới mua một chiếc Santana.

"Ngồi lên đi, con đưa mọi người đi đâu đó một vòng." Lâm Dược Phi nói với mẹ và em gái.

Lữ Tú Anh cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc: "Mẹ vẫn mặc áo ngủ với dép lê, để mẹ vào nhà thay quần áo đã."

Sau khi hoàn hồn lại, bà cảm giác cổ chân mình lạnh cóng.

Lâm Dược Phi nói: "Xe nhà mình thì đổi quần áo làm gì, mặc áo ngủ với dép lê cũng đến nơi được."

Lữ Tú Anh không chịu: "Như vậy sao được."

Lâm Tiếu cũng đang mặc áo ngủ. Lữ Tú Anh vội vàng dắt Lâm Tiếu vào nhà, bảo cô thay quần áo.

"Mẹ, có đưa Tiểu Hoàng theo không ạ?" Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua Tiểu Hoàng, nói với Lâm Tiếu: "Vậy con lau khô chân cho nó đi đã."

Bà đã uốn tóc rồi, Tiểu Hoàng sẽ không nhận ra bà. Nó dường như muốn phản kháng lại Lữ Tú Anh lau chân cho nó.

"Sao lại không nhận ra mình nhỉ?" Lữ Tú Anh sờ mặt. Tuy rằng kiểu tóc của bà thay đổi nhưng mặt vẫn thế, không đổi chút nào.

"Chó có nhận ra hay không đều dựa vào ngửi mùi mà nhỉ?" Lữ Tú Anh kỳ quái nói.

Lâm Tiếu: "Mùi trên người mẹ cũng thay đổi rồi." Từ khi đi ra của cửa hàng cắt tóc, trên người mẹ bây giờ toàn mùi của thuốc uốn tóc.

Lâm Tiếu lau khô chân cho Tiểu Hoàng, không cho nó đạp xuống đất nữa, cố hết sức ôm Tiểu Hoàng lên: "Tiểu Hoàng, chúng ta ngồi xe đi hóng gió."

Hai chân sau của Tiểu Hoàng buông thõng xuống, cả người bị Lâm Tiếu ôm khó chịu rên rỉ. Nó vũng vẫy trong lồng n.g.ự.c Lâm Tiếu, đòi xuống dưới.

"Tiểu Hoàng, em đừng ngọ nguậy. Em cứ khăng khăng như vậy chị càng ôm chặt em."

Lâm Dược Phi thấy cảnh này thì dở khóc dở cười mà nhận lấy Tiểu Hoàng, đặt ở hàng ghế sau của xe: "Sao lại ôm cả Tiểu Hoàng ra ngoài thế này? Lần đầu tiên đi hóng gió mà cả nhà đầy đủ quá."

"Anh, em muốn ngồi phía trước." Lâm Tiếu từng ngồi trên vài chiếc ô tô nhỏ, nhưng chưa bao giờ được ngồi ghế trước.

Lâm Dược Phi: "Vậy thì ngồi phía trước đi."

Lâm Dược Phi mở cửa xe giúp Lâm Tiếu, Lâm Tiếu cong lưng bước vào. Ngồi trên ghế xe mới toanh, Lâm Tiếu táy máy chỗ này sờ một chút, chỗ kia nhìn một chút: "Rộng quá."

Xe mới anh trai mua rộng thật.

Tiểu Hoàng ngồi ghế sau, không thèm để ý tới "người phụ nữ xa lạ" bên cạnh. Cái đầu nhỏ của nó không ngừng chen vào giữa Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi, hai chân trước giữ cơ thể thẳng lên, muốn chạy lên trước.

Lâm Dược Phi đã khởi động ô tô, Lữ Tú Anh sợ rằng Tiểu Hoàng sẽ làm ảnh hưởng đến Lâm Dược Phi lái xe, bèn vội vàng bế nó lại.

"Tiểu Hoàng, không lộn xộn, nằm xuống đây." Lữ Tú Anh vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.

"Ngao." Tiểu Hoàng quay phắt đầu lại, mở to hai mắt nhìn Lữ Tú Anh như nhìn thấy ma.

Lữ Tú Anh: "Nhận ra tao, đến đây."

Tiểu Hoàng: "Ngao grừ grừ grừ." Nó biết mình làm sai, nằm sấp cạnh người Lữ Tú Anh, xấu hổ ngẩng đầu nhìn bà một cái rồi lại nằm sấp xuống, giả vờ như không có gì xảy ra.

Lữ Tú Anh: "Hôm nay không cho mày ăn thịt nữa."

"Grừ grừ grừ." Tiểu Hoàng nhỏ giọng lẩm bẩm, ghé đầu vào đùi Lữ Tú Anh làm nũng.

Lữ Tú Anh đẩy cái đầu chó toàn lông ra: "Bây giờ làm nũng cũng muộn rồi."

Đường trong khu tập thể chật hẹp, đông đúc, có một số con đường nhỏ có xe đạp dựng hai bên, cải thảo chất thành đống, lấy chăn đắp lên trên. Lâm Dược Phi sợ đụng tới thứ này thứ nọ, cũng sợ đụng phải người, cả đường lái rất chậm.

Mỗi khi chiếc ô tô chạy qua, mọi người đều nhìn.

"Chiếc xe này mới quá."

"Trong xưởng chúng ta có nhà ai mua xe mới."

"Chắc không phải mua đâu, có lẽ là xe lái từ ngoài vào. Đây là Santana đó."

Cách một lớp cửa kính không thể nghe rõ tiếng xì xào bên ngoài. Góc độ nhìn từ trong xe rất khác, khu tập thể quen thuộc cũng có hơi không giống bình thường.

Lâm Tiếu muốn mở cửa kính xe ra, nhưng loay hoay mất một lúc lâu, cô vẫn không tìm thấy tay cầm để kéo cửa kính xuống.

 

"Anh ơi, xe của anh không mở được cửa sổ."

 

Lâm Dược Phi cười ha ha: "Trên cửa xe có cái nút ấy, em thấy không?"

Lâm Tiếu nhìn trên cửa xe một lượt, nhìn thấy cái nút.

Lâm Dược Phi: "Em bấm cái nút đó là được."

Lâm Tiếu duỗi ngón tay, cẩn thận ấn nút xuống. Vào lúc ấn nút xuống, cửa kính xe quả nhiên kéo xuống.

Lâm Tiếu thả tay ra, cửa kính xe đang kéo xuống lập tức dừng lại.

"Woa." Lâm Tiếu sợ hãi than một tiếng. Xe mới của anh trai với những chiếc xe cô ngồi trước kia không giống nhau. Cửa kính xe không cần kéo, chỉ cần ấn nút là có thể lên xuống được.

Lữ Tú Anh cũng nhìn thấy cửa kính xe được điều khiển bằng nút bấm chạy bằng điện, ngạc nhiên nhìn chốc lát, kỳ lạ nói: "Sao mẹ nhớ cửa xe Santana cũng là cửa kéo nhỉ?"

Lâm Dược Phi: "Trước kia thì là kéo, nhưng loại mới vừa được thay bằng nút điện."

Lâm Tiếu tựa vào lưng ghế co giãn đằng sau, liên tục bấm cửa kính xe lên, xuống, lên, xuống.

"Mẹ, phía sau chỗ mẹ có cái nút không? Mẹ thử một lần xem." Cái nút bấm chạy bằng điện thật sự rất cao cấp.

"Tiếu Tiếu, đừng nghịch cửa xe." Lữ Tú Anh lo Lâm Tiếu cứ nâng lên hạ xuống cửa xe như vậy sẽ khiến cửa kính xe bị hỏng.

Gió vừa ngoài vừa lạnh lại vừa buốt, Lâm Dược Phi đã chuẩn bị lái ra đường cái, xe đi với tốc độ nhanh hơn, gió lạnh thổi vù vù vào trong xe. Lữ Tú Anh lo rằng Lâm Tiếu phải gió sẽ bị cảm.

"Dạ, con đóng liền đây." Lâm Tiếu nói.

Lữ Tú Anh: "Đừng đóng liền, bây giờ đóng luôn đi." Lữ Tú Anh biết Lâm Tiếu đang tính toán cái gì, miệng nói là liền, nhưng hành động có thể cao su ra rất lâu.

Vị trí của người lái cũng có nút bấm điều khiển cửa kính xe lên xuống, Lâm Dược Phi ấn xuống.

Lâm Tiếu chỉ hơi thò đầu ra, chuẩn bị ngắm nhìn bên ngoài trước khi đóng cửa kính xe thì cửa kính xe bỗng tự nâng lên, kẹp lấy đầu của Lâm Tiếu.

"A a a, mẹ ơi, cứu con." Lâm Tiếu hét lớn.

Lữ Tú Anh hoảng sợ: "Con đụng phải cái nút rồi phải không?"

"Con không, cái cửa xe tự di chuyển." Lâm Tiếu đã sắp khóc.

"Soạt." Cửa kính xe dừng lại, sau đó hạ xuống.

Lâm Dược Phi sờ mũi: "Là con đóng cửa sổ, không thấy Tiếu Tiếu thò đầu ra ngoài."

"Không sao, cửa sổ bị kẹt thì sẽ tự dừng lại."

Trước khi mình bị dạy dỗ, Lâm Dược Phi giành dạy dỗ em gái trước: "Lúc ngồi trên xe không được thò đầu và tay ra ngoài, biết chưa?"

"Làm như thế rất nguy hiểm. Nhỡ đâu có xe khác đi sát xe chúng ta, bộ phận em thò ra ngoài sẽ không còn nữa."

"Em thò cánh tay ra ngoài, rắc một cái, cánh tay biến mất. Em thò đầu ra ngoài, rắc một cái, đầu cũng biến mất, m.á.u phun thành cột cao."

Lâm Tiếu ngây người: "Không có đầu, vậy không phải c.h.ế.t rồi sao?"

Lâm Dược Phi: "Nói thừa."

Quả nhiên Lâm Tiếu bị dọa sợ, dựa chặt vào ghế phụ. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, đột nhiên cảm thấy trùng trùng lớp lớp nguy hiểm.

Lữ Tú Anh cũng biết câu cú diễn tả của Lâm Dược Phi có hơi đáng sợ, nhưng biện pháp giáo dục an toàn đều dựa vào hù doạ. Lâm Tiếu ở nhà một mình từ nhỏ đã không đụng vào chạm vào điện, lửa hay nước nóng. Tất cả đều là nhờ Lữ Tú Anh hù dọa cô khiến cô nhớ kỹ.

Lữ Tú Anh phụ họa thêm: "Nhớ kỹ lời của anh trai con. Lúc ngồi xe không được thò cơ thể ra ngoài khi ở trong xe."

Lâm Tiếu ngoan ngoãn trả lời: "Dạ nhớ."

Dù sao cô cũng bị những thứ phóng đại lên hù dọa từ nhỏ. Từ khi còn nhỏ xíu, Lâm Tiếu nghe mẹ nói sờ vào điện cả người sẽ bị điện giật cháy sém. Sau một lúc, cô cũng hoàn hồn lại, nhìn phong cảnh bên ngoài qua lớp kính xe: "Anh ơi, mình đi đâu thế?"

Lâm Dược Phi: "Hóng gió."

Lâm Tiếu: "Hóng gió phải đi ra chỗ nào nào?"

Lâm Dược Phi: "Hóng gió là không đi chỗ nào cả, lái xe di chuyển xung quanh."

Lâm Dược Phi sống lại xong cuối cùng cũng mua được xe của mình. Tuy rằng chiếc xe hiện tại ít tính năng, giá cả lại đắt, nhưng Lâm Dược Phi vẫn cảm giác tay mình dính ở vô lăng, chân thì dính trên chỗ đạp ga. Cảm giác có lại xe một lần nữa thật sự rất tốt.

"Đi xung quanh thành phố một vòng đi." Lâm Dược Phi nói.

Hiện giờ thành thị còn rất nhỏ, và con đường Lâm Dược Phi đang lái là đường vành đai một sau này. Cùng với sự phát triển của thành thị, trong tương lai có thể xây thêm đường vành đai hai.

Lâm Tiếu nhìn bên ngoài chăm chú. Lái xe ô tô nhanh quá, nhanh hơn xe đạp nhiều lắm. Mới đi từ khu tập thể ra mà thoáng cái đã lái ra chợ nhà Chu Tuệ Mẫn bán đồ ăn, lái qua phòng giảng dạy, lái qua trường tiểu học của cô, phía trước chính là trường trung học của chị Tiểu Vân.

"Chị Tiểu Vân vẫn chưa làm bài kiểm tra cuối kỳ ạ?" Lâm Tiếu hỏi. Cô và chị Tiểu Vân đã nói với nhau, sau khi chị Tiểu Vân thi cuối kỳ xong, nghỉ một ngày, đến nhà ăn cơm. Sau đó chị Tiểu Vân còn phải quay về trường để tiếp tục học, vẫn có tiết đến tận Tết. Trung học thật sự đáng sợ.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.