Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 241: Chương 241




Lâm Dược Phi tính thời gian: "Tuần sau thi cuối kỳ."

Lâm Dược Phi cũng rất mong ngóng Thẩm Vân thi xong sớm một chút, anh sẽ lái xe đưa Thẩm Vân đi hóng gió.

Thành phố bây giờ rất nhỏ, trên đường cũng không kẹt xe, đi vòng quanh thành phố cũng không mất nhiều thời gian. Nơi mà Lâm Tiếu quen thuộc rất ít, trường tiểu học, phòng dạy học, trường trung học của chị Tiểu Vân và cả căn nhà cô đã từng thuê.

Đầu Lâm Tiếu vẫn hướng theo vòng tròn mà anh trai đang xoay quanh.

Lâm Dược Phi vẫn nhìn ra bên ngoài, nhìn về phía các khu vực chưa được khai thác. Những chỗ này, tương lai sẽ biến thành cửa hàng của anh. Anh và Thẩm Vân sống cùng nhau trong một khu phố, sau này Lâm Tiếu sẽ trở thành huấn luyện viên giành huy chương vàng môn Toán của trường cấp ba.

Nơi tràn đầy những kỷ niệm của anh, bây giờ vẫn chỉ là một bãi đất hoang.

Trong tương lai, khu vực này phát triển với mật độ công ty tập trung cao nhất và giá nhà ở đắt đỏ nhất, bây giờ vẫn chưa xuất hiện trên bản đồ. Tuyến tàu điện ngầm mở rộng về mọi hướng vẫn chưa được lên kế hoạch.

Thành phố này, đang chờ những người như bọn họ đến kiến thiết, kiến thiết nó từ rừng rậm thành dáng vẻ như trong trí nhớ của Lâm Dược Phi.

Hóng gió một vòng xong, về đến nhà, Tiểu Hoàng lại say xe, lắc qua lắc lại quay về tổ rồi nằm sấp mặt xuống. Lâm Dược Phi cảm thấy mình chỉ lái xe quanh một vòng nhỏ, trong khi Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh lại cho rằng đó là một vòng lớn.

Tuy rằng Lâm Tiếu đã sống ở thành phố này từ nhỏ, nhưng đến hôm nay cô mới được đi vòng quanh thành phố lần đầu tiên. Cô nhìn thấy rất nhiều những chỗ trước kia cô chưa từng đi qua.

"Mẹ ơi, thì ra thành phố của chúng ta lớn như vậy." Lâm Tiếu cười nói.

Lâm Dược Phi cười nói: "Này chưa là gì, sau này nó còn thay đổi, to lớn hơn gấp nhiều lần nữa."

Lâm Tiếu mở to hai mắt: "Sao lại thế?"

Lâm Dược Phi: "Vì anh vẫn đang không ngừng xây các tòa nhà ở ngoài kia."

Lâm Tiếu cắt lời, nghĩ thầm, chắc anh lại đang khoe khoang.

"Sao trời lại tối như thế nhỉ?" Bởi vì con trâu bay trên trời. Vì sao trâu bay trên trời? Vì anh đang khoác lác trên mặt đất.

Lâm Tiếu nói xong câu đầu tiên cũng không dám nói những câu tiếp theo, chỉ thầm nghĩ ở trong lòng. Đây là vè đọc nhanh do Viên Kim Lai đã nói trong lớp, Lâm Tiếu đã có kinh nghiệm. Bất kể những gì Viên Kim Lai nói trên lớp không thể nói ở nhà, nếu không sẽ bị mắng.

Chuyện lớn Lâm Dược Phi mua xe không giấu được, chẳng mấy chốc để truyền hết tai to tai nhỏ trong khu tập thể. Mọi người nói đến cả nhà Lâm Dược Phi với giọng điệu rất ngưỡng mộ, đương nhiên cũng không tránh được vài người nói với vẻ ghen tị.

Thẩm Vân đã thi cuối kỳ xong, Lâm Dược Phi lái xe đến trường học đón cô ấy. Anh dừng lại cách cổng trường hai ngã tư để Thẩm Vân tự đi bộ tới.

Thẩm Vân đi tới nhìn thấy xe Santana mới tinh, bỗng chốc không dám đưa tay mở cửa xe.

Trước đây, cô ấy cảm thấy rằng có thể nhờ sự cố gắng của bản thân để thu hẹp khoảng cách của hai người lại. Nhưng giờ khắc này cô ấy đột nhiên phát hiện Lâm Dược Phi vẫn đang ở một nơi rất xa phía trước. "Chị Tiểu Vân." Đột nhiên, cửa xe mở ra từ bên trong, Lâm Tiếu ló cái đầu nhỏ ra khỏi cửa xe: "Chị Tiểu Vân, chị với em ngồi ở đằng sau đi."

Lần trước Lâm Tiếu ngồi ở hàng trước, lần này cô muốn thử ngồi hàng sau.

Suy nghĩ vừa nảy nở của Thẩm Vân bị đánh vỡ trong nháy mắt, cô cười, ngồi lên xe: "Tiếu Tiếu cũng đến đón chị à?"

Lâm Dược Phi cười nói: "Em ấy đang thấy mới mẻ, thích ngồi trên xe hóng gió."

Lâm Tiếu bị anh trai nói trúng thì đỏ mặt: "Chủ yếu là đi đón chị Tiểu Vân, hóng gió là tiện đường đi thôi."

Lâm Tiếu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hơn nữa, cửa kính xe đều đóng, có gió đâu mà hóng."

Thẩm Vân mỉm cười, cảm giác xa cách trong lòng cô ấy vừa rồi đã không còn cảm nhận được nữa. Tiếu Tiếu và Lâm Dược Phi trước mặt lại sống động đến như vậy.

"Chị Tiểu Vân, lúc ngồi xe không được thò đầu và tay ra ngoài cửa sổ."

"Chị Tiểu Vân, cái nút bằng điện này là nút điều khiển cửa sổ lên xuống, chỗ anh trai cũng có thể điều khiển cửa sổ lên xuống."

"Bây giờ chỗ của anh trai có một cái nút ấn tổng hợp. Chúng ta không thể điều khiển cửa sổ lên xuống được, chỉ có mình anh trai mới mở được cửa."

Bởi vì lần nào Lâm Tiếu ngồi trên xe cũng muốn nghịch cửa sổ, do đó Lâm Dược Phi đã ấn thẳng cái nút tổng hợp, tước đi quyền khống chế cửa sổ của Lâm Tiếu.

Chờ sau này cô lớn rồi, cô sẽ học cách tự lái xe.

Đến khi đó, cô là người ngồi ghế lái, muốn mở cửa thì mở, muốn đóng cửa thì đóng. Lâm Tiếu thầm nghĩ trong lòng.

Trong xe chỉ nghe thấy tiếng ríu rít của Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân gần như không nói chuyện. Lúc chờ đèn đỏ, Lâm Dược Phi quay lại nhìn Thẩm Vân, hai người cười với nhau.

 

Lâm Dược Phi cất giọng nói trong vắt của mình lên: "Em thi cuối kỳ như nào rồi?"

Lâm Tiếu cũng đột nhiên nhớ ra: "Đúng rồi, chị Tiểu Vân, chị thi cuối kỳ như thế nào?"

Thẩm Vân nhẹ giọng nói: "Vẫn chưa có kết quả mà."

Nhưng theo điểm do cô tự chấm, mỗi một môn cô ấy mắc rất nhiều lỗi, điểm nhiều nhất chỉ ở mức trung bình của lớp, có thể còn ở mức trung bình trở xuống.

Lâm Tiếu nghe thấy kết quả của chị Tiểu Vân ở mức trung bình thì hơi kinh ngạc, trong lòng cô, chị Tiểu Vân luôn là người giỏi nhất.

"Chị Tiểu Vân, không sao hết. Năm lớp một điểm thi của em cũng đứng cuối, bây giờ em đã thi được vị trí thứ nhất."

Thẩm Vân nghe ra sự cổ vũ của Lâm Tiếu, cười nói: "Chị cảm ơn Tiếu Tiếu."

Tuy tình cảnh của cô ấy và Lâm Tiếu không giống nhau, nhưng lời nói của Lâm Tiếu vẫn khiến cô cảm thấy ấm áp.

Thẩm Vân đã rất cố gắng. Nhưng dù gì cô ấy cũng bỏ học rất lâu, kiến thức nền của cấp hai hơi thiếu một chút, học vượt cấp lên càng phải cố hơn.

Tiếp theo, cô muốn dành thời gian để bổ sung kiến thức nền của cấp hai, như vậy mới có thể học tốt cấp ba.

Lâm Tiếu nghe thấy chị Tiểu Vân muốn học kiến thức cấp hai, ánh mắt đột nhiên sáng ngời: "Chị Tiểu Vân, em đã học kiến thức cấp hai rồi."

"Em đã học xong lớp tám rồi."

"Có gì không hiểu, chị Tiểu Vân có thể hỏi em."

Thẩm Vân kinh ngạc nhìn Lâm Tiếu, lại quay đầu nhìn Lâm Dược Phi: "Chẳng phải Tiếu Tiếu mới học lớp bốn sao? Sao đã học kiến thức cấp hai rồi?"

Lâm Dược Phi gật đầu: "Ừ, em ấy tự đọc sách tự học đó. Có điều mới đọc xong kiến thức lớp bảy thôi, lớp tám vẫn chưa đọc được hai trang."

"Em vừa mới đọc sách lớp tám đã nói mình học xong lớp tám, lại còn muốn giảng cho chị Tiểu Vân." Lâm Dược Phi cười nói.

Lâm Tiếu cảm thấy mình nói không sai: "Em mới bắt đầu học lớp tám mà."

"Ít nhất thì em cũng giảng được cho chị Tiểu Vân kiến thức lớp bảy, kiến thức lớp bảy nằm trong khả năng của em."

Lâm Dược Phi: "Em mới học được ví dụ mẫu trong sách giáo khoa thôi. Các câu hỏi trong đề thi khó hơn ví dụ mẫu trong sách giáo khoa."

Lâm Tiếu: "Em biết, thi thì phải ngược lại."

So với anh trai một mực vạch trần Lâm Tiếu, chị Tiểu Vân cổ vũ cô nhiều hơn: "Nếu chị không hiểu kiến thức lớp bảy thì chị sẽ tới hỏi em."

Lâm Tiếu vui vẻ nở nụ cười, cô gật đầu thật mạnh: "Dạ, em và chị Tiểu Vân cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ."

Cuối cùng Tết năm nay về thăm ông bà sẽ không cần phải chen chúc trên xe buýt nữa rồi.

Trước khi về thăm ông bà, Lữ Tú Anh đã nhờ Thẩm Vân chuyển đến nhà ở vài ngày dịp lễ Tết: "Mọi người không có nhà, cháu ở lại đây là vừa phải."

Mấy ngày Tết, tuy Thẩm Vân đã xin ở ký túc xá nhưng căng tin trường học lại đóng cửa, ký túc xá cũng trống trơn, ngay cả phòng đun nước cũng không có nước sôi. Lữ Tú Anh nghĩ đến cả tầng ký túc vắng tanh chỉ có mỗi Thẩm Vân ở lại thì có hơi sợ hãi.

Thẩm Vân từ chối lời mời của Lữ Tú Anh: "Dạ không cần đâu ạ. Buổi tối cháu về ký túc xá ngủ một giấc rồi sáng ra lại tới cửa hàng."

Lữ Tú Anh ngạc nhiên hỏi: "Ngày Tết mà cháu vẫn mở cửa hàng hả?"

Thẩm Vân gật đầu: "Dù sao cháu ở chỗ nào đọc sách cũng như nhau, vậy thì vừa trông cửa hàng vừa ngồi trong đó đọc sách cũng được."

Hai nhân viên cửa hàng mà Thẩm Vân tuyển vào ngày Tết đều về nhà cả, cô ấy muốn mở hàng thì chỉ có thể tự đến. Mặc dù việc buôn bán ngày Tết không sinh lời nhiều nhưng luôn có một số khách muốn mua cặp sách, văn phòng phẩm,… cho con trước khi đi thăm họ hàng, bạn bè và cả lịch treo tường năm mới, tờ lịch. Vì có những người đợi năm mới đến rồi mới nhớ ra trong nhà chưa mua cái mới để thay, những thứ đó cửa hàng của Thẩm Vân cũng bán.

Hơn nữa dù không kiếm chác được gì, Thẩm Vân ngồi trong cửa hàng đọc sách cũng không có hại.

Thẩm Vân không đến nhà ở, Lữ Tú Anh cũng không khuyên nữa: "Vậy một mình cháu thì cơm nước như thế nào bây giờ?"

Bây giờ là mùng một Tết, tất cả các cửa hàng lớn nhỏ trên đường đều đóng cửa, ngay cả chợ cũng không họp. Nhà nào cũng tích trữ rất nhiều đồ ăn trước khi Tết đến, vì nhanh nhất cũng phải xong Tết thì mới có thể ra ngoài mua đồ ăn.

Thẩm Vân nói: "Vậy cháu mua trước đồ ăn để trong cửa hàng. Mấy ngày Tết cháu lấy bếp lò mà xào rau."

Trong cửa hàng của Thẩm Vân có một cái bếp lò đốt bằng than tổ ong. Mùa đông dùng để sưởi ấm, cũng có thể dùng để đun nước, xào rau cũng không vấn đề gì, nhưng phải xào chậm hơn một chút.

"Tết Nguyên đán mà chẳng lẽ cháu chỉ ăn rau, không ăn thịt à?" Mùa đông trời lạnh, rau dưa có thể bảo quản nhưng thịt thì không lưu cữu được nhiều ngày như thế.

Lữ Tú Anh nghĩ ngợi một hồi, đi chợ mua thịt ba chỉ, cá hố đông lạnh và củ sen.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.