Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 242: Chương 242




Về đến nhà, bà bắc chảo dầu chiên một chảo lớn gồm thịt, cá hố chiên, ngó sen chiên, thịt viên chiên rồi chia ra từng cái túi to, sắp xếp xong xuôi thì bảo Lâm Dược Phi gửi qua cho Thẩm Vân.

Cá chiên không dễ hỏng, tích trữ khoảng mười ngày nửa tháng cũng không hề hấn gì.

Lâm Dược Phi mang thức ăn qua, nói với Thẩm Vân y sì lời Lữ Tú Anh dặn: "Cá hố chiên, ngó sen chiên và viên chiên, lúc em ăn mấy thứ này không cần chiên lại, chỉ cần dùng nồi làm nóng lên là được."

"Thịt vuông được thái mỏng và hấp trong chảo, muốn ăn mặn thì thêm nước tương, muốn ăn ngọt thì thêm đường."

Thẩm Vân nhìn mấy gói đồ to chứa đầy đồ chiên bên trong, mũi hơi chua xót. Ở nhà, cô ấy cũng chưa từng cảm nhận được sự quan tâm đến nhường này. Mẹ kế của cô sẽ nhìn chằm chằm vào mỗi miếng thịt thừa rau cặn ở nhà, em trai thậm chí còn dùng đũa của nó đánh rơi đũa của cô.

"Một mình em sao ăn được nhiều như vậy?" Thẩm Vân mở miệng hỏi, âm thanh phát ra hơi nghẹn giọng mũi.

Lâm Dược Phi nhìn thoáng qua, cũng biết rằng có hơi nhiều, bèn nói: "Em ăn trước đi. Nếu đến lúc khai giảng em vẫn chưa ăn xong, anh sẽ cầm chỗ còn lại về nhà." Sau này khai giảng xong rồi, Thẩm Vân phải đến nhà ăn để ăn.

Thẩm Vân phì cười: "Sao anh đã tặng em ăn rồi lại còn muốn đến mang về nữa?"

Trong lòng Thẩm Vân trào lên cảm giác ấm áp. Cô ấy có thể cảm nhận được Lâm Dược Phi thật sự đã coi cô là người trong gia đình. Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu cũng vậy. Ở nhà của mình, cô ấy chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp, bây giờ lại cảm nhận được nó từ những người không có quan hệ huyết thống với cô ấy.

Lữ Tú Anh bắc chảo lên không chỉ để chiên cho Thẩm Vân đống thức ăn kia. Ngoài Thẩm Vân ra, bà còn chiên đồ ăn trong hai ngày cất ở nhà, một số khác thì mang về quê.

"Bà ngoại con thích ăn viên chiên nhất, dì cả con thích ăn ngó sen chiên. Dì cả của con bận rộn với con nhỏ, sợ rằng hai năm nay không rảnh lúc nào để chiên."

Lâm Tiếu đứng ở cửa phòng bếp, ngửi mùi hương lượn lờ bay ra từ phòng bếp, hỏi: "Vậy còn con? Mẹ đoán thử xem con thích ăn gì?"

Lữ Tú Anh vốn không cần đoán: "Cái gì con cũng thích ăn, con mèo nhỏ tham ăn."

Lâm Tiếu cười hề hề. Quả thật cái gì cô cũng thích ăn, có điều cô vẫn muốn đố thử mẹ: "Thứ mà con thích ăn nhất là gì? Mẹ chỉ được nói một thứ thôi."

Lữ Tú Anh: "Thịt vuông."

Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên: "Trả lời đúng rồi."

Lữ Tú Anh nói: "Tối nay sẽ cho con ăn, con muốn ăn thịt hấp mặn hay ngọt?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Cắt miếng ăn trực tiếp."

"Mẹ, tối nay mẹ làm bánh nướng áp chảo được không?"

Lữ Tú Anh hào sảng đồng ý: "Làm bánh nướng áp chảo không dễ đâu. Bây giờ mẹ sẽ làm mặt trên, đến tối sẽ ăn bánh nướng áp chảo.

Lâm Tiếu thỏa mãn mỉm cười, vô cùng mong chờ bữa cơm tối nay.

"Mẹ ơi, năm nay chị họ cả đưa em bé về quê chơi không mẹ? Chắc em bé nói được rồi nhỉ?"

Đôi mắt Lâm Tiếu chớp chớp. Nếu em bé nói được, vậy thì em bé có thể gọi cô là dì nhỏ rồi.

Vai vế của cô được nâng cấp, trở thành dì nhỏ của người khác.

"Mẹ ơi, con có phải cho cháu nhỏ tiền mừng tuổi không ạ?" Lâm Tiếu đang muốn lấy tiền từ trong ống heo đất ra.

Lữ Tú Anh mỉm cười: "Không phải, con chưa lập gia đình, không phải phát tiền mừng tuổi."

"Sau này con lập gia đình rồi mới phải phát tiền mừng tuổi cho người bề dưới."

Lữ Tú Anh cười không ngừng được. Tiếu Tiếu mới có chút xíu như vậy đã muốn phát tiền mừng tuổi cho người khác.

"Với cả, nó không phải là cháu nhỏ của con, đó là cháu trai ngoại của con." Lữ Tú Anh sửa miệng: "Sao ngay cả cái này con cũng không phân biệt được rõ ràng?"

Lữ Tú Anh không hiểu, Lâm Tiếu học toán thông minh như thế, sao lại choáng váng đầu óc vì vấn đề đơn giản như vậy?

Tết năm nay về quê, Lữ Tú Anh không cần phải rút gọn đồ đạc nữa, bà chỉ lấy những thứ cần thiết lên xe buýt.

Năm ngoái về quê, việc mang đồ đạc lung tung là kiếp nạn với bà, sau khi rút gọn tinh giản đồ đạc vẫn phải đóng gói tới hai bao lớn. Từ nhà ra ga, giá để hành lý trên xe buýt lúc nào cũng đầy, may thì nhét được vào giá hành lý, xui thì chỉ nhét được dưới ghế. Chỗ dưới hai chân thì phải nhường lại cho hành lý, ngồi cả đường như vậy rất mệt.

Năm nay Lữ Tú Anh thu dọn đồ đạc không phải lao lực như vậy nữa. Hành lý có thể để trong cốp xe và ghế ngồi, đừng nói đến hai bao lớn, sáu bảy bao cũng có thể chất vào được.

Lữ Tú Anh sợ viên chiên, cá hố chiên, ngó sen chiên bị thấm dầu nên gói hết lớp này đến lớp khác bên ngoài. Những thứ này chiếm một nửa túi.

Những thứ một nhà ba người và Tiểu Hoàng cần sử dụng, quần áo tắm rửa, khăn mặt bình thường, kể cả ổ chó của Tiểu Hoàng cũng được chất lên.

 

 

Mái tóc mới của Lữ Tú Anh sau khi gội mỗi ngày đều phải xoa một ít sáp mới đẹp. Nếu không trông tóc sẽ rối, lại không sáng bóng.

Ngoài ra còn có lược uốn và máy sấy tóc, ở quê không có máy sấy tóc. Lâm Tiếu gội đầu xong mà không có máy sấy tóc rất dễ bị cảm lạnh.

Đương nhiên có cả quần áo mới để mặc ngày Tết. Lữ Tú Anh chỉ chuẩn bị cho mình, còn của Lâm Tiếu thì để tự cô chuẩn bị.

Lâm Tiếu lạch bà lạch bạch chạy đến tủ quần áo, lấy quần áo mới của mình xuống. Trước khi cô xếp từng bộ vào túi hành lý đều phải chạy đi hỏi Lữ Tú Anh.

"Mẹ ơi, có phải mang bộ này đi không ạ?"

"Mẹ ơi, cái quần này thì sao?"

"Con tự quyết định đi." Lữ Tú Anh để cho Lâm Tiếu tự quyết định. Nếu cô thật sự mang thiếu cái gì, bà sẽ nhắc lại Lâm Tiếu sau.

Lâm Tiếu phải hoàn thành đại sự một mình, vẻ mặt nghiêm túc suy ngẫm, sợ mình mang thiếu thứ này thứ kia, lúc về quê không có đồ dùng.

Lữ Tú Anh lấy những bộ quần áo hồi nhỏ mà Lâm Tiếu không mặc nữa ở trong tủ ra. Tuy rằng những bộ quần áo nhỏ này không mặc vừa nữa, nhưng lúc Lữ Tú Anh sắp xếp đồ đạc vẫn không vứt đi.

Bà nhìn từng bộ quần áo "vẫn còn tốt", không bị rách, không bị ố, cùng lắm là vì giặt nhiều quá mà bị phai màu nhưng quần áo vẫn mềm mại thoải mái.

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, mấy bộ quần áo trước đây của con có thể tặng cho cháu trai ngoại nhỏ của con được không?"

Lữ Tú Anh trưng cầu ý kiến.

Lâm Tiếu lạch bạch chạy tới, nhìn quần áo mẹ mình đã bày ra trên giường. Tất cả đều là quần áo lúc cô ba tuổi, bốn tuổi, năm tuổi.

Có vài bộ quần áo Lâm Tiếu vẫn còn ấn tượng mơ hồ.

Lâm Tiếu sờ vào quần áo của mình, kỳ lạ nói: "Sao quần áo trước kia của con nhỏ vậy nhỉ?"

Lữ Tú Anh cười nói: "Không phải nhỏ như vậy sao? Trước đây con cũng bé như thế."

Lâm Tiếu ướm từng bộ quần áo với người mình, chỉ lớn hơn một chút. Cô rất hào phóng đồng ý: "Cho cháu trai ngoại nhỏ của con đi."

Dù sao quần áo chật như thế, cô đã không mặc được từ lâu.

"Nhưng mà cháu trai ngoại nhỏ là con trai mà." Quần áo của mình đều là quần áo của con gái, sao cháu trai ngoại nhỏ có thể mặc được?

Lữ Tú Anh cảm thấy không có vấn đề gì: "Quần áo cho trẻ con ba tuổi mặc thì cần gì phân nam nữ."

Dù gì quần áo của Lâm Tiếu cũng không loè loẹt. Trước đây, Lữ Tú Anh vừa đi làm vừa lo cho gia đình, ngày nào cũng bận rộn. Khi may quần áo cho Lâm Tiếu, bà hoàn toàn không quan tâm đến kiểu dáng. Gì mà ren, gì mà nếp may, tất cả đều không có, theo phong cách đơn giản nhất, chắc chắn nhất, mặc được là được.

Bây giờ Lữ Tú Anh ra ngoài chọn, trừ màu hồng không hợp cho con trai mặc ra thì màu trắng thuần, hoa lá cành, ô vuông, đưa cho con trai mặc cũng không vấn đề gì. Gần như không nhìn được ra đó là quần áo của bé gái.

"Màu lam mặc được, màu vàng cũng mặc được, màu đỏ cũng không thành vấn đề."

"Màu đỏ này hơi tím, thôi, để ở nhà đi."

Lữ Tú Anh ước chừng quần áo ba tuổi bây mặc là vừa. Quần áo bốn tuổi, năm tuổi cũng tặng trước, khoảng một, hai năm nữa có thể mặc. Nếu bọn họ muốn sửa nhỏ lại để bây giờ mặc cũng được.

Lữ Tú Anh thu xếp xong hai túi đồ lớn, buộc lại bằng dây da rồi bỏ hết vào cốp xe của Lâm Dược Phi.

Lâm Tiếu nhìn quần áo nhỏ mẹ mình dọn ra, ngạc nhiên nói: "Sao trước đây con có nhiều quần áo thế?" Bây giờ cô cũng không có nhiều quần áo như vậy.

Lữ Tú Anh nói: "Trước đây quần áo của con không nhiều thì gần như không đủ mặc.

So sánh với Lâm Dược Phi thì trước đây Lâm Tiếu đã rất ngoan. Thế nhưng trẻ con đều không nghĩ ngợi gì mà làm bẩn quần áo, lúc ăn cơm cũng bẩn, lúc uống nước cũng ướt.

Lữ Tú Anh lại là người yêu sạch sẽ. Người khác có thể chịu đựng, để con mặc quần áo bẩn đến buổi tối đi ngủ mới thay nhưng Lữ Tú Anh không chịu được. Quần áo cứ bẩn một tí lại thay ra, một ngày phải giặt đến vài bộ.

Nếu trời mưa, quần áo thay ra sẽ không khô nhanh được như vậy và sẽ cần nhiều quần áo hơn. Bây giờ Lữ Tú Anh vẫn nhớ, bà Lâm Tiếu bế Lâm Tiếu, còn mình ngồi trước máy may đạp cành cạch cành cạch, ngồi cả ngày may quần áo cho Lâm Tiếu.

"Mấy bộ quần áo đó cứ để họ tự chọn vậy. Thích thì giữ, không thích thì vứt đi là được." Lữ Tú Anh nói.

Khi lấy ra bộ màu hồng nhạt, màu tím hay những màu sắc không hợp với con trai, Lữ Tú Anh lại xếp lại vào ngăn tủ.

Ánh mắt Lâm Tiếu dõi theo tay của mẹ cô. Cô cảm giác quần áo nên để lại nhà là ổn nhất. Haizz, ai bảo chị họ cả sinh được một thằng con trai chứ không phải một bé gái chứ.

"Mẹ ơi, con muốn một đứa cháu gái ngoại nhỏ." Lâm Tiếu nói.

"Đợi anh trai con kết hôn vài năm là có thể sinh em bé phải không ạ?" Ánh mắt Lâm Tiếu sáng lên, đột nhiên phát hiện ra công dụng mới của anh trai.

"Anh trai, anh sinh cho em một đứa cháu gái ngoại nhỏ đi." Lâm Tiếu chờ mong hỏi.

Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: "Vẫn còn sớm quá."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.