Chiếc Santana của Lâm Dược Phi tiến vào cổng thôn lập tức gây nên một trận xôn xao.
Mặc dù thân xe bị bao phủ bởi một lớp bụi đất, nhưng vẫn có thể nhìn ra chiếc xe nhỏ gọn mới mẻ đẹp đẽ cỡ nào, người hiểu biết chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra đây là Santana.
"Ôi, chiếc xe này rất tuyệt vời, một chiếc cũng phải đến hai trăm nghìn đấy."
"Shh đắt thế." Nghe được một con số thiên văn như vậy, mọi người đồng loạt há hốc mồm.
"Xe nhà ai vậy, nhà nào trong thôn chúng ta phát tài sao?" Mọi người nhao nhao hỏi thăm.
Ai đó cố gắng đuổi theo sau nhưng Santana rẽ trái rồi nhanh chóng biến mất trên con đường nông thôn. Mọi người bị mất dấu cũng không chán nản, dù sao không bao lâu nữa sẽ biết chiếc Santana này là của nhà ai, chuyện lớn như vậy, trong thôn rất nhanh sẽ lan truyền.
Mợ Lâm Tiếu đang chắt rượu trắng cho cậu Lâm Tiếu ở tiệm tạp hóa trong thôn, từ tiệm tạp hóa đi ra đã nghe thấy mọi người đang thảo luận chuyện trong thôn có một chiếc Santana đi đến, mợ Lâm Tiếu kinh ngạc không khép được miệng: "Ai vậy? Trong thôn chúng ta còn có người tài giỏi như vậy sao?"
"Có phải là nhà ông Tôn kinh doanh vật liệu thép hay là nhà ông Diêm kinh doanh len không?"
Trên đường đi về nhà mợ Lâm Tiếu còn đang suy nghĩ xem nhà ai giàu có. Nhà ông Tôn chỉ có hai người con gái, nhà ông Diêm có một người con trai, có điều nhỏ hơn Văn Lệ ba tuổi, nhưng không sao, lấy vợ hơn ba tuổi như ôm được cục vàng mà, nếu như nhà phát tài là nhà ông Diêm thì có thể để Văn Lệ tiếp xúc với con trai nhà ông Diêm một chút.
Mợ đang bê rượu trở về nhà, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ trong sân nhà mình, bà ta nhìn kỹ lại, cái này không phải là Santana sao?
"Ôi!" Bà ta giật nảy cả mình, suýt chút nữa làm rơi vỡ rượu vừa mới chắt.
"Chiếc Santana của nhà ai vậy? Sao lại đỗ trước sân nhà chúng tôi?" Mợ lớn tiếng la hét đi vào nhà, đột nhiên bước chân dừng lại, bà ta nhớ tới một khả năng.
Quả nhiên, mợ Lâm Tiếu đi vào trong nhà, nhìn thấy trong nhà có thêm nhiều người: "Tú Anh, Tiểu Phi, Tiếu Tiếu, mọi người tới rồi à."
Mợ chỉ chào hỏi câu này, không nhịn được hỏi: "Chiếc xe ô tô trong sân là xe Tiểu Phi mua à?"
Lữ Tú Anh gật đầu: "Ừm, Tiểu Phi làm việc cần ô tô nên mua một chiếc."
Mợ đưa tay ôm ngực, dáng vẻ giống như không thở nổi: "Ôi mẹ ơi, Tiểu Phi mua xe rồi, mà còn là Santana."
Mợ biết Lâm Dược Phi đã kiếm được tiền nhưng đánh c.h.ế.t cũng không nghĩ tới Lâm Dược Phi lại có thể kiếm nhiều tiền như vậy.
"Tiểu Phi thật sự là có triển vọng, Tú Anh, cô có thể hưởng phúc rồi."
"Tiểu Phi, cháu muốn ăn cái gì mợ làm cho cháu."
Mợ lập tức trở nên nhiệt tình gấp trăm lần so với trong điện thoại: "Cháu muốn ăn thịt kho tàu hay vẫn là sườn hầm?"
"Thế Vinh, ông đến nhà Lão Trương hỏi một chút, nhà chúng ta đặt nửa con lợn, hôm nay có thể mang về không, ông bảo ông ấy cắt xong rồi mới mang về."
Cậu bị đuổi đi lấy thịt lợn, mợ không kìm nén được sự tò mò trong lòng, nói bóng nói gió hỏi thăm: "Tiểu Phi, bây giờ cháu mới tự mở công ty chưa lâu đã mua được Santana, chắc công ty đó của cháu rất có lợi nhuận nhỉ?"
Lâm Tiếu nhìn mẹ một cái, trước khi trở về quê, Lâm Tiếu đã được dặn dò, bất kể ai hỏi trong nhà có bao nhiêu tiền, anh trai kiếm được bao nhiêu tiền, tất cả đều trả lời là không biết.
Lâm Tiếu còn diễn tập trước ở nhà rất nhiều lần với mẹ, không ngờ lần này mợ không hỏi cô mà hỏi thẳng anh trai.
Lâm Tiếu vểnh tai nhỏ lên, căng thẳng nghe anh trai trả lời, mặc dù anh trai không trả lời là không biết, nhưng thực ra ý cũng là không biết.
"Cũng tạm, vẫn bình bình như thế."
Lâm Tiếu ghi nhớ ở trong lòng, hóa ra không biết còn có nhiều cách giải thích như vậy.
Mợ không hỏi được đáp án mà bản thân muốn, trên mặt cũng không tỏ vẻ thất vọng, vẫn cười tươi như hoa. Bà ta vừa quay đầu lại đã nhìn thấy túi lớn túi nhỏ trong nhà chính, nụ cười trên mặt lập tức càng trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều: "Ôi, sao lại cầm nhiều túi lớn túi nhỏ đến như vậy?"
Lữ Tú Anh quay đầu nhìn thoáng qua: "Không nhiều, chủ yếu là quần áo để chúng tôi thay trong những ngày này, còn có chút đồ ăn và quần áo hồi nhỏ của Tiếu Tiếu, mang tới cho đứa cháu ngoại nhà chị cả."
Mợ nghe thấy không có gì cho nhà mình, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi, khóe miệng giật một cái: "Năm hết Tết đến rồi, mang nhiều quần áo cũ lúc nhỏ của Tiếu Tiếu như vậy đến làm gì?"
Lữ Tú Anh nhìn về phía mợ Lâm Tiếu: "Cho cháu ngoại nhà chị cả mặc, sao vậy?"
Mợ Lâm Tiếu vốn cho rằng Lâm Dược Phi phát đạt, cầm túi lớn túi nhỏ đến nhà thì nhất định có rất nhiều đồ tốt, bọn họ cũng có thể thơm lây. Không ngờ cơ bản không có đồ gì đáng tiền cả, thứ không đáng tiền cũng không có phần nhà mình.
Trong lòng mợ Lâm Tiếu cực kỳ uất nghẹn, nhưng cho dù bây giờ trong lòng vô cùng uất nghẹn bà ta cũng không dám tỏ thái độ với gia đình em chồng như trước đây.
Bà ta thực sự là nặn ra một nụ cười: "Rất tốt, rất tốt, trẻ con mặc quần áo cũ mới thoải mái."
"Tiếu Tiếu thông minh như vậy để cho cháu ngoại của chị cả cũng dính một chút thông minh của Tiếu Tiếu."
"Tú Anh, quần áo cũ của Tiểu Phi cô cũng đừng vứt đi, không mặc cũng có thể đưa cho chúng tôi. Vóc người của cậu Tiểu Phi và Tiểu Phi cũng không khác nhau lắm, chừng hai năm nữa Văn Kiến cũng có thể mặc quần áo của Tiểu Phi." Mợ nhìn chiếc áo khoác da có giá trị không nhỏ trên người Lâm Dược Phi rồi nói.
Lữ Tú Anh thầm bĩu môi, lần này thấy cậu Lâm Tiếu mập hơn, một cái đầu cũng sắp to gấp hai lần Tiểu Phi, bụng cũng lồi lên, cơ bản là không mặc nổi quần áo của Lâm Dược Phi.
Bây giờ Lữ Văn Kiến hơn một mét sáu, Lâm Dược Phi hơn một mét tám, cũng không biết sẽ mặc quần áo của Tiểu Phi thế nào.
"Anh, em muốn ngồi vào xe của anh." Lữ Văn Kiến vẫn luôn chờ mẹ nói xong nhưng mẹ nói mãi không xong, cuối cùng cậu bé không nhịn được nữa, không chờ đợi được mà xin xỏ.
Lâm Dược Phi vừa hay cũng không muốn nói chuyện với mợ nữa, lập tức đi ra cửa: "Đi, dẫn em lượn một vòng."
Lữ Văn Kiến hào hứng nhảy cẫng lên, cậu ấy muốn ngồi Santana.
Lữ Văn Kiến sờ cửa xe, lại sờ gương chiếu hậu, cẩn thận từng li từng tí mở cửa xe ngồi vào. Trong nháy mắt, ở cổng đã có không ít trẻ con đang xem náo nhiệt, Lâm Dược Phi bấm còi hai cái, bọn trẻ nháo nhác chạy đi như chim sẻ, Lâm Dược Phi lái xe ra ngoài.
Thật ra những người lớn cũng đang hóng, chỉ là không trực tiếp đứng trước cổng như bọn trẻ thôi. Cửa sổ xe của Tiểu Phi được mở hé ra một khe nhỏ đi về phía cổng thôn, nghe thấy đủ loại bàn tán của người trong thôn.
"Santana cũng mua rồi, Tiểu Phi không ở bên ngoài làm băng đảng đua xe thật chứ?"
"Ngay cả băng đảng đua xe cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, chắc chắn Tiểu Phi không kiếm được nhiều tiền như thế, tôi nhớ Tú Anh nói Tiểu Phi tìm được một cô bạn gái."
"Nhất định là tìm được một người yêu trong nhà có tiền."
"Chắc chắn là tìm được một cha vợ làm cán bộ."
"Ngoại hình Tiểu Phi đẹp, đây là đi ở rể."
"Ôi, Tú Anh ở vậy nuôi hai đứa nhỏ khôn lớn, chỉ có một đứa con trai là Tiểu Phi, cậu ấy lại đi ở rể, sau này Tú Anh phải làm sao bây giờ?"
"Không phải còn có Tiếu Tiếu sao? Sau này đi theo Tiếu Tiếu, cùng lắm thì bảo Tiếu Tiếu cũng chọn một con rể đến ở rể."
Trong thôn, lời đồn đại càng lan truyền càng vô lý, chỉ trong vòng nửa ngày, ngay cả “cha vợ” của Lâm Dược Phi làm quan chức gì, quyền lực lớn thế nào, gia đình giàu có ra sao, tất cả đều được lan truyền bịa đặt như thật.
Người yêu của Lâm Dược Phi cũng được nói đến rất chi tiết, một cô gái nhà giàu vừa béo vừa xấu, tính tình rất dễ nổi nóng: "Tiểu Phi không có tình cảm với người phụ nữ kia, chỉ là vừa ý với người cha làm quan chức cấp cao của người phụ nữ đó."
Mợ Lâm Tiếu đi ra ngoài nghe được mấy câu này, không khỏi khiếp sợ: "Mấy người nói linh tinh cái gì vậy?"
"Cái gì mà ở rể, cha vợ làm quan chức, tiền đó là Tiểu Phi tự kiếm được."
"Tiểu Phi đúng là có người yêu, nhưng cha của người yêu không phải là quan chức gì cả, chỉ là một công nhân bình thường, trong nhà có ba người con, điều kiện không tốt chút nào, hơn nữa cũng sẽ không cho con gái bất cứ cái gì, người yêu của thằng bé đến lúc đó phải lấy chồng với hai bàn tay trắng."
Mấy người hàng xóm trong thôn đều không tin: "Thôi đi, ai có thể kiếm được một chiếc Santana trong vòng hai năm cơ chứ?"
"Tiền này thật sự là Tiểu Phi tự mình kiếm được sao, kiểu người yêu gì mà Tiểu Phi không tìm được chứ, còn phải tìm người yêu trong nhà không có lấy một xu như cô nói sao."
Mợ Lâm Tiếu nghe thấy những lời như vậy, đột nhiên ngây người, bước chân vội vàng đi về nhà.
Mấy người hàng xóm cười nói: "Không khoác lác nữa, đi thôi."
Mợ Lâm Tiếu trở về nhà, nói với Lữ Tú Anh: "Tú Anh, cháu gái bên mẹ đẻ tôi cùng tuổi với Tiểu Phi, cô đã từng gặp rồi."
Lữ Tú Anh không hiểu vì sao mợ Lâm Tiếu đột nhiên nhắc đến chuyện này: "Hình như là gặp một lần lúc còn nhỏ."