Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 245: Chương 245




Mợ Lâm Tiếu nói: "Điều kiện gia đình cháu gái bên mẹ đẻ tôi khá tốt, lại chỉ có mỗi một đứa con gái này, tiền trong nhà đều thuộc về nó, đến lúc đó kết hôn chắc chắn của hồi môn phải là một cái tủ lạnh lớn và một cái TV màu lớn."

"Điều kiện gia đình người yêu Tiểu Phi không được, tôi cảm thấy không phù hợp với Tiểu Phi. Điều kiện hiện tại của Tiểu Phi rất tốt, tại sao phải tìm một người có điều kiện chênh lệch như vậy, năm nay ăn Tết để Tiểu Phi gặp mặt cháu gái bên mẹ đẻ tôi."

Lữ Tú Anh lúc này mới nhận ra mợ Lâm Tiếu đang nói cái gì, vô cùng ngạc nhiên nhìn bà ta.

Mợ Lâm Tiếu không thấy mình nói gì sai: "Cô chỉ gặp cháu gái tôi khi nó còn bé, sau khi lớn lên cũng chưa thấy, khi còn nhỏ con bé đã rất xinh đẹp, giờ trưởng thành còn xinh đẹp hơn, mắt to hai mí, miệng anh đào nhỏ."

Mợ Lâm Tiếu vỗ đùi: "Giống hệt lúc tôi còn trẻ."

Lâm Tiếu khiếp sợ nhìn về phía mợ, cẩn thận tìm kiếm hồi lâu trên mặt mợ, mắt to của mợ, mắt hai mí với miệng anh đào nhỏ đâu hết rồi?

Lâm Tiếu có chút lo lắng sờ lên mặt mình, cô cũng mắt to, mắt hai mí và miệng nhỏ, nghĩ rằng sau khi lớn lên mình cũng sẽ như vậy, thì ra những thứ này sẽ biến mất sau khi trưởng thành sao?

Gia đình dì cả của Lâm Tiếu nghe nói Lữ Tú Anh dẫn theo con cái trở về, ngày hôm sau cũng quay về.

Dì cả, chồng dì cả, chị họ cả, chị họ thứ hai với anh họ, chị họ cả còn dẫn theo em bé, trong nhà chính lập tức trở nên chật ních, ghế cũng không đủ dùng.

Nhiều con cháu trở về cùng lúc như vậy, bà ngoại Lâm Tiếu mừng rỡ không khép miệng được, thu xếp đi mượn ghế nhà hàng xóm.

"Đếm xem nhà chúng ta thiếu bao nhiêu cái ghế, nhà chúng ta có tất cả bao nhiêu người?" Lý Vân Châu đưa tay đếm từng người một.

Lâm Tiếu đáp: "Mười hai người ạ."

"Không tính Tuấn Tuấn là mười hai người, tính cả Tuấn Tuấn thì là mười ba người." Tuấn Tuấn chính là em bé của chị họ cả.

Cuối cùng Lâm Tiếu cũng nhìn thấy em bé của chị họ cả.

Nhưng em bé lại không giống với tưởng tượng của cô chút nào.

Những gì mà Lâm Tiếu tưởng tượng là một em bé thơm mùi sữa còn được ôm trong vòng tay, nhưng mà Tuấn Tuấn đã gần ba tuổi, sau khi vào cửa một giây cũng không ngồi yên, luôn bay tới bay lui giống y như một con ruồi lớn.

Cũng không phải bộ dạng trắng nõn nà như trong tưởng tượng của Lâm Tiếu, Tuấn Tuấn trông vừa đen vừa gầy, nhìn giống một con khỉ nhỏ.

Vừa vào cổng, Tuấn Tuấn đã vô cùng hứng thú với Tiểu Hoàng trong sân.

"Chó con!" Tuấn Tuấn lao về phía Tiểu Hoàng như một viên đạn.

Tiểu Hoàng bị dọa giật b.ắ.n mình: "Gâu gâu gâu."

"Tuấn Tuấn!" Chị họ cả vội vàng chạy tới, dang hai cánh tay ra bảo vệ Tuấn Tuấn.

"Tiểu Hoàng!" Lâm Tiếu cũng vội vã chạy tới, ngăn Tiểu Hoàng ở phía sau mình, cô thấy rõ ràng, Tuấn Tuấn định túm lông Tiểu Hoàng.

Chị họ cả thấy Lâm Tiếu ngăn Tiểu Hoàng ở phía sau, thở phào một hơi: "Tiếu Tiếu đã lớn như vậy, biết bảo vệ cháu trai ngoại rồi."

Người cô muốn bảo vệ không phải Tuấn Tuấn mà là Tiểu Hoàng, Lâm Tiếu do dự không biết nên giải thích thế nào, sau đó bỏ lỡ cơ hội giải thích, dưới ánh mắt dịu dàng của chị họ cả quyết định vậy cứ để sự hiểu lầm tốt đẹp này tiếp tục đi.

Lâm Tiếu bỏ lỡ thời điểm Tuấn Tuấn còn là một em bé, trong mắt những người khác, Lâm Tiếu cũng thay đổi rất lớn.

"Tiếu Tiếu lớn nhanh thật, chớp mắt một cái đã cao như vậy rồi, dáng vẻ có hai phần giống như một thiếu nữ mới lớn." Dì cả kéo tay Lâm Tiếu nói.

Cơ tay của dì cả rất cứng, làn da cũng hơi thô ráp nhưng cái kéo tay của dì cả làm cho Lâm Tiếu cảm thấy thật ấm áp.

Anh trai, chị họ thứ hai và anh họ cùng sang nhà hàng xóm sát vách mượn ghế, bày ghế ra trong nhà chính, Tuấn Tuấn lập tức phát hiện món đồ chơi mới, dùng cả tay cả chân bò lên ghế.

Chị họ cả vội vã ôm Tuấn Tuấn xuống: "Nói với con bao nhiêu lần rồi, cái ghế như này mà lật sẽ vỡ đầu của con."

Tuấn Tuấn nở nụ cười với chị họ cả, giang hai cánh tay để chị họ cả ôm mình xuống. Chưa tới hai phút, chị họ vừa mới quay đầu, Tuấn Tuấn lập tức lại leo lên ghế.

Lâm Tiếu nhìn bóng dáng Tuấn Tuấn với một khuôn mặt trầm tư, Tuấn Tuấn nhìn giống như Tiểu Hoàng.

Lâm Tiếu hét: "Chị họ cả."

Chị họ cả vừa ngoảnh đầu đã nhìn thấy Tuấn Tuấn lại bò lên trên ghế, một bàn tay tét vào cái m.ô.n.g của cậu bé: "Tại sao lại bò nữa?"

Tuấn Tuấn biết là Lâm Tiếu mách, trừng mắt với Lâm Tiếu, Lâm Tiếu làm mặt quỷ với Tuấn Tuấn.

 

Trước đó cô vẫn luôn mong chờ Tuấn Tuấn sẽ gọi mình là dì, nhưng sau khi nhìn thấy Tuấn Tuấn, Lâm Tiếu không mong đợi điều đó nữa.

Anh chị họ đâu có thể sinh ra một con gái nữa chứ.

"Mẹ ơi, con không muốn cháu trai ngoại, con muốn cháu gái." Lâm Tiếu lén nói với mẹ.

Lữ Tú Anh cảm thấy buồn cười: "Chuyện này không phải do con quyết định."

Mười mấy người ăn cơm phải cần một bàn ăn lớn, Lữ Tú Anh, bà ngoại Lâm Tiếu, mợ Lâm Tiếu, dì cả Lâm Tiếu cùng vào bếp nấu cơm.

Ồn ào một lúc, phụ nữ đều vào phòng bếp, trong nhà chính chỉ còn lại các cháu và đàn ông, Lâm Tiếu đảo mắt một vòng quanh phòng, trong lòng tự hỏi sao cậu và bác trai cả lại không đi nấu cơm.

Lâm Dược Phi đi vào phòng bếp hỗ trợ, sau khi mợ nhìn thấy vội vàng đuổi anh ra ngoài: "Ra ngoài ra ngoài, phòng bếp không phải là chỗ cháu nên vào đâu."

Lữ Tú Anh cũng nói với Lâm Dược Phi: "Con ra ngoài đi, mấy người chúng ta là đủ rồi, con không biết nấu cơm cũng không giúp được gì."

Sau khi Lâm Dược Phi bị đuổi ra ngoài, mợ nói với Lữ Tú Anh bằng một giọng điệu khoa trương: "Hai tay của Tiểu Phi là để kiếm nhiều tiền, không phải dùng để nấu đồ ăn trong phòng bếp."

Lữ Tú Anh lạnh nhạt nói: "Kiếm được nhiều tiền với nấu cơm hay không chẳng liên quan, tôi thấy phòng bếp không còn chỗ đứng mới đuổi thằng bé ra ngoài."

Lữ Tú Anh biết mợ Lâm Tiếu nói như vậy là muốn nịnh bợ mình, nhưng lời dễ nghe phát ra từ miệng bà ta đều trở nên khó nghe.

Trong nhà chính, Lữ Văn Kiến xúi giục Tuấn Tuấn chưa đầy ba tuổi: "Cháu đến nói với cậu của mình, muốn ngồi xe ô tô của cậu."

Lữ Văn Kiến chỉ vào Lâm Dược Phi.

Tuấn Tuấn không biết Lâm Dược Phi là cậu họ của cậu bé, huống hồ Lữ Văn Kiến còn dùng từ "cậu", Tuấn Tuấn sau khi nghe xong lập tức chạy đi tìm cậu ruột của mình, ngẩng đầu lên la lớn: "Cậu, cậu họ bảo cháu nói với cậu, nói rằng cháu muốn ngồi xe ô tô."

Phì một tiếng, mọi người đều bật cười.

Tuấn Tuấn không biết vì sao mọi người lại cười, ngoảnh đầu lại nhìn Lữ Văn Kiến.

Lữ Văn Kiến ước mình có cái lỗ nào để chui xuống, cậu ấy chỉ vào Tuấn Tuấn: "Cháu cháu cháu, cái tên ngốc này."

Tuấn Tuấn lập tức lớn tiếng phản bác: "Cháu không ngốc, cậu mới ngốc."

Lâm Dược Phi cười nhìn về phía Lữ Văn Kiến: "Vẫn muốn ngồi xe à?"

Lữ Văn Kiến đỏ mặt, lắp bắp nói: "Không muốn, em tưởng Tuấn Tuấn thích."

Trong mắt Lữ Văn Kiến không có bé trai nào có thể từ chối xe ô tô. Đáng tiếc Tuấn Tuấn tuổi còn quá nhỏ, đúng là không có hứng thú với xe ô tô, cảm thấy hứng thú nhất vẫn là cái ghế mà mẹ không cho cậu bé leo lên kia.

"Tiểu Phi, con lại sang nhà hàng xóm mượn một cái bàn gấp đi." Lữ Tú Anh nói vọng ra từ trong phòng bếp.

Mợ đuổi theo từ trong phòng bếp: "Không cần không cần, mượn bàn làm gì."

Lữ Tú Anh: "Trong nhà nhiều người như vậy, một cái bàn cũng không đủ ngồi."

Mợ nói: "Đám đàn ông uống rượu, để bọn họ ngồi bàn, còn phụ nữ chúng ta dẫn con cái ăn ở phòng bếp là được rồi."

Lữ Tú Anh nhìn mợ Lâm Tiếu một cái: "Chị thích ngồi phòng bếp thì chị tự đi mà ngồi, tôi không ngồi phòng bếp."

Lâm Dược Phi thấy mẹ không vui, vội vàng đi sang nhà hàng xóm hỏi mượn một cái bàn, rồi mở bàn ra đặt bên cạnh cái bàn nhà mình.

Đồ ăn trong phòng bếp đều được chia thành hai phần, đặt trên hai cái đĩa riêng biệt, tất cả bát đĩa trong phòng bếp đều được lấy ra, miễn cưỡng đủ dùng.

Lữ Tú Anh bảo bà ngoại Lâm Tiếu ra ngoài ngồi xuống nghỉ ngơi, mợ Lâm Tiếu cũng bị đuổi đi. Công việc rửa và thái lát cũng đã làm xong, còn lại mấy món ăn chưa xào, Lữ Tú Anh không muốn để cho mợ Lâm Tiếu xào rau.

Mợ Lâm Tiếu xào rau quá keo kiệt, một chút thịt kèm với một đống lớn đồ chay, ở trong mắt bà ta thì đó chính là món mặn.

Vừa rồi Lữ Tú Anh không phát hiện, mợ Lâm Tiếu đã đổ cả một chậu mì phở lớn vào trong nồi, một nồi mì phở mà bên trong chỉ có lèo tèo vài miếng thịt, ngây ngẩn nói món mình làm là thịt hầm.

Đồ ăn trong phòng bếp còn chưa làm xong, cậu Lâm Tiếu đã lôi kéo bác trai cả ngồi xuống, rót rượu trắng vào trong chén: "Anh rể, hôm nay hai chúng ta thoải mái uống một chén."

Bà ngoại Lâm Tiếu thấy cậu Lâm Tiếu lấy t.h.u.ố.c lá ra để lên bàn, vội vàng nói: "Không được hút thuốc, có nhiều trẻ con ở đây như vậy."

Cậu Lâm Tiếu cất t.h.u.ố.c lá lại: "Không hút nữa, uống rượu, uống rượu."

Một nửa đồ ăn đã được bày trên mặt bàn, Lữ Tú Anh còn đang cùng dì cả của Lâm Tiếu xào mấy món ăn trong phòng bếp, cậu đã lôi kéo anh rể cả uống rượu.

Lâm Dược Phi thấy hai người cầm đũa gắp thức ăn thì nói: "Cậu, bác trai, đợi mẹ cháu và mợ một chút."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.