Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 246: Chương 246




Cậu và bác trai cả sửng sốt một lúc, lần lượt đặt đũa xuống. Bác trai cả vừa cười vừa nói: "Đúng, đúng."

Lâm Dược Phi đến phòng bếp giúp bưng thức ăn ra, bưng từng món ăn đã xào chín ra từng bàn.

Cậu ăn nữa, ngửi mùi rượu thì không nhịn được nên uống từng ngụm.

Lâm Dược Phi nhíu mày: "Cậu, cậu uống ít rượu một chút, uống nhiều quá không tốt cho cơ thể." Bà ngoại sống thọ như vậy, kiếp trước cậu lại ra đi trước, Lâm Dược Phi nghi ngờ có liên quan đến uống rượu.

"Gần sang năm mới, khó có khi anh rể đến, dù sao cũng phải uống hai chén." Cậu nói.

Chờ đủ đồ ăn, Lữ Tú Anh và dì cả đều ngồi xuống, mọi người bắt đầu ăn cơm. Cậu lần lượt rót đầy rượu trắng cho mình, rồi lại lần lượt rót cho chồng dì cả, anh họ, đến Lâm Dược Phi bên này, nhìn thấy trước mặt Lâm Dược Phi không bày chén rượu, tức giận nói: "Tiểu Phi, cháu không uống sao?"

Lâm Dược Phi lắc đầu: "Cháu không uống rượu, uống đồ uống là được."

Bình thường cậu trầm tĩnh ít nói, uống hai chén rượu trắng vào bụng thì nói nhiều hơn: "Không uống rượu sao được, cháu làm ăn bên ngoài cũng không uống rượu?"

Lâm Dược Phi cười nói: "Không uống nhiều."

Cậu không tin: "Thật sao, vậy cháu ở bên ngoài không uống thì về nhà uống một chút, cậu nói cho cháu nghe, đàn ông nhất định phải biết uống rượu."

Mợ duỗi chân ra ở dưới gầm bàn, đạp mạnh cậu Lâm Tiếu một cái.

"Ui da!" Cậu Lâm Tiếu đau đến hít một hơi khí lạnh, lấy lại tinh thần: "Không uống thì không uống, cậu rót đồ uống cho cháu."

Lữ Văn Kiến thấy cha đặt chai rượu xuống, lập tức nói: "Cha, cha vẫn chưa rót cho con, con cũng muốn uống."

Lữ Tú Anh nhíu mày: "Văn Kiến còn chưa trưởng thành đã uống rượu rồi sao."

Dưới gầm bàn, mợ Lâm Tiếu đạp mạnh Lữ Văn Kiến một cái, Lữ Văn Kiến ui da một tiếng, rụt cổ lại: "Cháu không uống rượu, cháu nói đùa thôi."

Lâm Tiếu cảm nhận được từng đợt gió lạnh thổi qua bên dưới gầm bàn, tò mò khom lưng cúi xuống nhìn, là chân ai cứ ngọ ngoạy thế.

Lữ Tú Anh nhịn cười, gắp một miếng thịt kho tàu vào bát cho Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, thịt kho tàu con thích ăn này."

Lâm Tiếu lập tức ngồi thẳng người, nói với mẹ: "Mẹ, con muốn một muôi canh thịt kho tàu."

Lữ Tú Anh múc cho cô một muôi canh, Lâm Tiếu cắt nhỏ thịt kho tàu xốp giòn, trộn lẫn thịt, canh, cơm cùng nhau, đưa một miếng vào trong miệng, hạnh phúc nheo mắt lại.

Người lớn ăn cơm rất lâu, nếu uống rượu thì càng lâu hơn, sau khi Lâm Tiếu ăn xong thì được mẹ cho phép, lập tức rời khỏi bàn ăn chạy đi chơi.

Tuấn Tuấn được mẹ cho ăn xong cơm, lúc này chị họ cả mới có thời gian rảnh để ăn cơm, Lâm Tiếu thấy chị họ cả tạm thời không rảnh để quan tâm cậu bé, Tuấn Tuấn có được tự do ngắn ngủi, cô lập tức chạy đến cạnh Tiểu Hoàng bảo vệ Tiểu Hoàng.

Quả nhiên, Tuấn Tuấn chạy đến chỗ Tiểu Hoàng.

Lâm Tiếu bảo vệ Tiểu Hoàng rất nghiêm ngặt, một cọng lông cũng không để Tuấn Tuấn động vào.

Vẻ mặt Tuấn Tuấn tủi thân quay về tìm mẹ: "Mẹ, dì không cho con chơi cùng chó con."

Chị họ cả vẫn nghĩ rằng Lâm Tiếu lo sợ chó con không biết điều mà cắn Tuấn Tuấn mới không cho cậu bé tới gần chó con, ánh mắt nhìn Lâm Tiếu đầy cảm kích.

Một bữa cơm ăn rất lâu, cơm nước xong xuôi, Lữ Tú Anh dẫn Lâm Dược Phi và cậu Lâm Tiếu đến rửa bát: "Nấu cơm là chúng ta làm, rửa bát đến phiên mấy người."

Mợ Lâm Tiếu vội vàng nói: "Ôi, làm sao họ có thể rửa bát được, để tôi rửa, để tôi rửa."

Lữ Tú Anh nói: "Rửa bát có cái gì mà không làm được, có tay có chân là rửa được."

Lâm Dược Phi vượt lên trước một bước đi vào phòng bếp, mở vòi sen rồi rửa bát, mợ Lâm Tiếu vội vã đi theo sau lưng cậu Lâm Tiếu vào phòng bếp: "Tôi rửa bát, ông ở bên cạnh lau nước là được rồi."

Lữ Tú Anh có thể sai bảo anh trai, nhưng không thể sai bảo anh rể.

Có điều khi chồng dì cả của Lâm Tiếu nhìn thấy Lâm Dược Phi và cậu Lâm Tiếu đều đi vào phòng bếp, lại nghĩ tới Lữ Tú Anh, cũng không tiện ngồi ở một bên, vén rèm cửa đi vào theo.

Cơm nước xong xuôi rồi nghỉ ngơi một lúc, gia đình dì cả mới rời đi.

Lúc sắp đi, Tuấn Tuấn không biết làm sao lại đột nhiên yêu chiếc xe ô tô của Lâm Dược Phi, nhất định phải ngồi xe ô tô của Lâm Dược Phi một lát rồi mới đi.

Cuối cùng Lâm Dược Phi lái xe đưa dì cả, bác trai cả, chị họ cả và Tuấn Tuấn về nhà, chị họ thứ hai và anh họ thì tự về.

 

 

Tiễn đoàn người đi hết, Lữ Tú Anh vào rửa mặt và rửa luôn cho Lâm Tiếu, lên giường rất sớm: “Mệt thật đấy.”

Lâm Tiếu thở dài theo: “Mệt thật đấy.”

Lữ Tú Anh cười nói: “Con mệt gì thế?”

Lâm Tiếu: “Con bảo vệ Tiểu Hoàng rất mệt đó.” Tiểu Hoàng cũng mệt, hôm nay nhiều người như thế, trong nhà lại ồn ào mãi, Tiểu Hoàng cũng vui lây, nhưng bây giờ người đi hết rồi thì nằm trong ổ của mình ngủ thiếp đi.

Hôm sau là giao thừa.

Lâm Tiếu ngủ thẳng một giấc, sau khi thức dậy cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, ồ thì ra là nhà mình không nghe được tiếng băm thịt để gói bánh chẻo từ trên lầu.

Sau khi Lâm Tiếu thức dậy, Lữ Tú Anh mới vào nhà bếp để băm thịt gói bánh chẻo, độp độp độp độp độp độp, Lâm Tiếu nghe thấy âm thanh quen thuộc ngày giao thừa.

Ăn cơm trưa xong thì bắt đầu gói bánh chẻo, mợ Lâm Tiếu lấy một đồng xu rửa sạch rồi định nhét vào trong bánh chẻo. Lữ Tú Anh không chịu nổi nữa vội vàng ngăn lại: “Chị dâu, gói một viên đậu phộng đi.”

Mợ Lâm Tiếu nói: “Tôi rửa sạch rồi.”

Lữ Tú Anh vẫn không chịu được: “Gói những thứ mình ăn được đi, đừng làm cộm răng bọn nhỏ.”

Lâm Tiếu lon ton chạy đến bàn, chọn ra một viên chocolate từ túi kẹo mẹ mang về: “Mẹ ơi, gói một viên chocolate vào trong bánh chẻo đi.”

Lữ Tú Anh cười: “Không được, chocolate nấu lên sẽ tan chảy.”

Chocolate tan chảy ra không phải sẽ thành cacao sao?”

Lâm Tiếu năn nỉ mẹ: “Mẹ ơi, gói một cái bánh chẻo nhân chocolate đi mẹ, bóp chặt vỏ bánh chẻo lại thì sẽ không chảy ra đâu.”

Lữ Tú Anh lấy viên chocolate trong tay Lâm Tiếu: “Được, mẹ gói cho con một cái.”

Lữ Tú Anh cẩn thận đặt viên chocolate vào trong nhân bánh chẻo, miết mép vỏ bánh lại thật chặt: “Gói thì cũng không chắc con sẽ ăn được, ở đây nhiều người như thế, chưa chắc con có ăn được không.”

Lâm Tiếu: “Không sao.”

Lữ Tú Anh ngắt một miếng bột đưa cho Lâm Tiếu: “Cầm nặn chơi đi.”

Tết đến là vòng lặp nấu cơm, ăn, nấu cơm, ăn không ngừng lặp lại, Lâm Tiếu không cần nấu chỉ cần ăn, miệng chưa từng ngừng nhai bao giờ.

Trước khi nấu cơm giao thừa, Lữ Tú Anh làm cơm giao thừa cho Tiểu Hoàng trước. Tết đến ai cũng được ăn ngon thì Tiểu Hoàng cũng phải được vậy chứ, Lữ Tú Anh dùng nước luộc thịt bò và ức gà cho Tiểu Hoàng ăn.

Tiểu Hoàng vui vô cùng, vừa ăn vừa vẫy đuôi.

Mợ Lâm Tiếu không quen nên định mở miệng chế giễu vài câu, nhưng cuối cùng tức nghẹn nuốt xuống, buồn bực đến mức khiến mình khó chịu.

Cơm tất niên được bày đầy lên bàn, nhà chính hơi lạnh, các đĩa thức ăn đều bốc lên một làn khói trắng nghi ngút trông nóng hôi hổi.

Trong chiếc TV đen trắng nho nhỏ đang phát chương trình Tân Văn Liên Bố*, khắp nơi đều là cảnh ca múa mừng cảnh thái bình, chào mừng năm mới, nhưng mọi người không xem, mở TV chỉ để chờ xem Xuân Vãn mà thôi.

(*)Tân Văn Liên Bố: một chương trình thời sự hàng ngày được sản xuất và phát sóng bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc

Chỉ có Lâm Tiếu xem rất nghiêm túc, cô cúi đầu ăn một miếng lại ngẩng đầu lên xem TV một lúc. Hôm nay người khắp nơi trên cả nước đều đón chào năm mới, thì ra ở những nơi khác nhau sẽ có phong tục ăn tết hoàn toàn khác nhau, có nơi có múa lân múa rồng, có nơi dòng sông không bị đóng băng, đang đua thuyền rồng ở bên kia sông.

Còn có nơi Tết đến lại không ăn bánh chẻo mà ăn trôi nước, ăn bánh tổ, ăn lẩu nữa, may là TV nhà mình là trắng đen nên Lâm Tiếu chỉ cảm thấy thèm ăn, nếu như là TV màu thì có lẽ sẽ khiến nước miếng Lâm Tiểu chảy dài.

“Mẹ ơi, khi nào chúng ta ăn bánh chẻo vậy mẹ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh thấy thức ăn trên bàn đã ăn hết gần một nửa nên đứng dậy: “Bây giờ mẹ đi nấu.”

Mợ Lâm Tiếu vội vàng bảo Lữ Tú Anh ngồi xuống: “Để tôi đi nấu, cô ngồi đợi ăn đi.”

Mợ Lâm Tiếu giành vào nhà bếp nấu bánh chẻo. Từng đĩa bánh chẻo trắng múp được bưng ra, Lữ Tú Anh nhắc nhở mọi người: “Mọi người cẩn thận coi chừng nóng, Tiếu Tiếu có bảo gói một viên chocolate vào nhân, không biết là ai sẽ ăn phải đây, cắn vào chắc chắn sẽ bỏng miệng đấy.”

Bà ngoại Lâm Tiếu cười nói: “Cũng không biết bánh chẻo nhân chocolate có mùi vị thế nào.”

Lâm Dược Phi vội ăn mấy cái bánh chẻo, lúc gắp thêm một cái thấy trong đĩa lộ ra một cái bánh khác với những cái còn. Bụng những cái bánh chẻo khác đều căng trong nhưng còn chiếc bảnh chẻo này thì bẹp dí, hơn nữa bên trong lớp da bánh cũng sẫm màu.

Lâm Dược Phi đưa tay quay đĩa để chiếc bánh chẻo có nhân chocolate đối diện Lâm Tiếu.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.