Lữ Tú Anh không nghe rõ mợ Lâm Tiếu đang nói gì nhưng cũng có thể đoán được nên cũng lười quan tâm đến bà ta.
Xuân Vãn đã bắt đầu, Lữ Tú Anh rót đầy một túi nước ấm để Lâm Tiếu ôm lấy xem Xuân Vãn.
Có lẽ do không phải ở nhà mình nên Tiểu Hoàng không chui xuống gầm giường mà chỉ dính chặt lấy chân Lâm Tiếu, lúc tiếng pháo nổ vang lên, Lâm Tiếu có thể cảm nhận được Tiểu Hoàng đang run rẩy.
“Mẹ ơi, con có thể bế Tiểu Hoàng lên không?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh lau sạch chân Tiểu Hoàng: “Bế nó lên đi.”
Bụng Lâm Tiếu chườm túi nước ấm, đặt Tiểu Hoàng nằm lên đùi, cả người chỗ nào cũng thấy ấm áp, không lạnh chút nào.
Chiếc TV trắng đen nho nhỏ, Lâm Tiếu thấy chị Nghê Bình mà mình thích, chị Nghê Bình là người dẫn chương trình Xuân Vãn năm nay.
Lâm Tiếu kiên trì xem hết vở cảnh sát bắt cướp của Trần Bội Tư và Chu Thời Mậu, cô gật lên gật xuống, nằm úp lên người Tiểu Hoàng ngủ thiếp đi.
Lữ Tú Anh vội vàng lấy túi nước ấm trong người Lâm Tiếu ra, sợ cô chèn vỡ.
Bà ngoại Lâm Tiếu hỏi: “Ngủ rồi à.”
Lữ Tú Anh gật đầu: “Ngủ rồi.”
“Bế nó lên giường ngủ đi.” Bà ngoại Lâm Tiếu nói: “Mẹ cũng không xem nữa, đi vào nằm nghỉ đây.”
Lữ Văn Kiến ngồi trước TV vẫn đang xem rất say sưa, bà ngoại nói: “Văn Kiến, con xem xong thì tắt TV đi là được.”
“Vâng.” Lữ Văn Kiến không thèm ngẩng đầu lên trả lời.
Bà ngoại Lâm Tiếu thấy vỏ hạt dưa và đậu phộng trên sàn thì lấy chổi quét sạch rồi mới ngủ, dặn dò cậu Lâm Tiếu và Lữ Văn Kiến: “Lát nữa còn ăn đậu phộng hạt dưa thì cẩn thận chút, đừng vứt xuống sàn nữa, ngày mai mùng một không được quét nhà đâu đấy.”
“Vâng vâng, bọn con biết rồi.”
Bà ngoại Lâm Tiếu về phòng, Lữ Tú Anh vừa đắp chăn cho Lâm Tiếu thì đứng trước phòng nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ ngủ rồi sao?”
“Hay là mẹ qua phòng con, hai mẹ con mình ngủ chung đi.” Lữ Tú Anh nói.
“Được.” Bà ngoại Lâm Tiếu nhìn sơ chiếc giường trong phòng, giường dưới nông thôn rất lớn, ba người ngủ chung cũng không chật chội gì.
“Vậy con ngủ giữa mẹ với Tiếu Tiếu đi.” Bà ngoại Lâm Tiếu nói, bà ấy vẫn còn nhớ những vết bầm trên đùi do bị Lâm Tiếu đạp lần trước.
Lữ Tú Anh phụt cười: “Được, con nằm ở giữa chắn hai người lại.”
Lữ Tú Anh đưa tay nhấc Lâm Tiếu lên để mình nằm xuống giữa hai người, bà ngoại nằm ở ngoài cùng.
TV ngoài nhà chính vọng lại tiếng đếm ngược của Xuân Vãn, tiếng pháo hoa bên ngoài đột nhiên trở nên vang dội.
Lâm Tiếu trở người trong tiếng pháo nổ, đầu cô dựa vào vai Lữ Tú Anh.
Năm Mùi đã đến.
Pháo hoa bay thẳng lên bầu trời cao, ánh sáng xuyên qua rèm cửa, chiếu sáng cả căn phòng. Lữ Tú Anh quay đầu nhìn bà ngoại Lâm Tiếu, phát hiện bà ngoại Lâm Tiếu cũng đang nhìn mình.
Hai người không nói gì nhưng trong giây phút ấy họ đều biết đối phương đang nghĩ gì.
Một năm trôi qua, lần cuối cùng Lữ Tú Anh trải qua đêm giao thừa với bà ngoại Lâm Tiếu đã là chuyện hơn mười năm trước, lúc đó Lữ Tú Anh còn chưa kết hôn.
Tiếng pháo hoa bên ngoài cửa sổ nhỏ dần, Lữ Tú Anh nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
Bà ngoại Lâm Tiếu cười, ừ một tiếng: “Ngủ đây.”
Sáng mùng một Tết, trời còn chưa sáng, tiếng pháo hoa bên ngoài đã vang lên đùng đùng.
Lâm Tiếu vùi đầu vào trong chăn, hai tay bịt chặt lấy tai mình. Lữ Tú Anh còn cho rằng cô đã thức rồi, nhưng lúc nhìn kỹ lại thì mới phát hiện vẫn chưa thức.
Bà ngoại Lâm Tiếu sờ soạng trong bóng tối, mặc quần áo vào ra ngoài, nói với Lữ Tú Anh: “Con và Tiếu Tiếu cứ ở nhà đi, nhớ khóa cửa lại.”
Lữ Tú Anh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được, con ở nhà với Tiếu Tiếu.”
Dưới quê chúc Tết nhau rất sớm, Lâm Tiếu không dậy nổi. Dù gì cũng không phải nhà mình nên nếu để Lâm Tiếu ở nhà một mình thì Lữ Tú Anh sợ sau khi cô thức dậy sẽ hoảng sợ.
Sáng mùng một, nhà nào nhà nấy đều mở rộng cửa.
Sau khi bà ngoại Lâm Tiếu giục ba người nhà cậu dậy, cũng mở rộng cửa nhà mình ra, rất nhanh đã có người đến chúc Tết.
Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng động bên ngoài: “Bà Lý, con xin phép khấu đầu.”
Một đứa bé hô to, sau đó vụt một cái, tiếp đó ba tiếng động nhỏ vang lên.
“Mau đứng lên mau đứng lên.” Đây là tiếng của bà ngoại Lâm Tiếu.
Trong thôn muốn chúc Tết thì đều phải làm như thế, nhà nào nhà nấy khi đến chúc Tết, chỉ cần là họ hàng thân thiết thì con cháu đều phải khấu đầu trước người lớn, dưới đất cũng không có đệm gì cả, vụt một tiếng là quỳ xuống ngay.
“Đi thôi Văn Kiến, chúng ta cũng đi chúc tết.” Mợ lên tiếng.
Giọng Lữ Văn Kiến không tình nguyện: “Con không đi, mẹ và cha con đi đi, tại sao phải bắt con đi cùng.”
Bình thường mợ đã nuông chiều Lữ Văn Kiến thành thói quen, chuyện hôm nay không thể bàn bạc: “Con không muốn đi cũng phải đi, con không đi khấu đầu thì ai sẽ cho con lì xì đây.”
Lữ Văn Kiến kêu la, đạp cửa không ngừng.
Lúc Lâm Tiếu thức giấc, tiếng pháo bên ngoài đã ngừng hẳn, mọi người trong thôn cũng đã chúc Tết nhau xong hết.
Lữ Tú Anh nấu một bình nước trên bếp lò, thấy Lâm Tiếu đã thức thì mang qua cho cô rửa mặt.
“Mẹ ơi, thôn mình không chúc Tết sao?” Lâm Tiếu vặn mở nắp cây nấm nhỏ, vừa thoa kem dưỡng da cho em bé vừa hỏi.
Lữ Tú Anh nói: “Đã chúc xong rồi.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên, sao cô lại không nghe thấy gì hết thế?
Lâm Tiếu thay quần áo, Lữ Tú Anh đưa một bao lì xì cho Lâm Tiếu: “Tiền mừng tuổi đây.”
“Cảm ơn mẹ.” Lâm Tiếu vui mừng nhận lấy lì xì, hai đầu ngón tay lập tức mở lì xì ra đếm thử xem bên trong có bao nhiêu tiền mừng tuổi.
Mười đồng.
Lâm Tiếu ra khỏi phòng ngủ, anh hai và bà ngoại thấy cô thì chuyện đầu tiên là đưa tiền mừng tuổi.
Anh hai mười đồng, bà ngoại mười đồng, mợ cũng cho cô mười đồng.
Lâm Tiếu vô cùng ngạc nhiên, cô rất cố gắng kiềm chế lắm mới không lộ ra mặt: “Cảm ơn mợ, cảm ơn cậu, chúc mọi người năm mới vui vẻ.”
Người mợ keo kiệt của cô sao lại trở nên hào phóng như thế, Lâm Tiếu nghĩ mãi không hiểu.
Cô không biết lúc nãy nhân lúc mọi người đưa tiền mừng tuổi, Lữ Tú Anh cho Lữ Văn Kiến một bao lì xì một trăm đồng, tương đương với tiền sinh hoạt rất nhiều ngày của gia đình ba người họ rồi. Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi về, ăn Tết ở đây nhiều ngày như thế, bà không chịu thiệt thòi gì thì cũng không nên lợi dụng mãi như thế.
Một trăm đồng tiền mừng tuổi nán lại trong tay Lữ Văn Kiến được ba giây thì đã bị mợ lấy đi.
Lữ Văn Kiến không muốn đưa: “Đây là tiền mừng tuổi cô cho con mà.”
Mợ nói: “Cái gì mà cho con? Số tiền lớn như thế sao lại cho con được? Đây là cho người lớn đấy.”
Năm nay Lâm Tiếu ăn Tết dưới quê, tiền mừng tuổi cũng nhiều hơn so với năm ngoái.
Trải qua mừng một Tết, ở thêm hai ngày nữa rồi cả gia đình họ lên núi đốt giấy tiền, sau đó lái xe về nhà.
Lúc lên núi đốt giấy tiền, Lâm Tiếu đưa Tiểu Hoàng theo để leo núi, chỉ cho Tiểu Hoàng thấy nơi mà ban đầu mình tìm thấy nó: “Lúc đó em ở bên đó, ngay phía sau tảng đá kia kêu ẳng ẳng.”
“Gâu gâu.” Tiểu Hoàng chạy liên tục về phía trước, như thể nghe không hiểu Lâm Tiếu đang nói gì.
Lúc về nhà, Lâm Tiếu bế Tiểu Hoàng lên xe hơi, đột nhiên có hai con ch.ó chạy đến, đứng bên ngoài xe hơi nhìn Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng cũng nhìn bọn chúng sủa lên.
Nghe có vẻ không giống đang cãi nhau, ngược lại như đang luyến tiếc nhau vậy.
Lâm Tiếu kinh ngạc nói: “Tiểu Hoàng làm quen được bạn bè mới trong thôn rồi sao.”
Lữ Tú Anh cũng lấy làm lạ: “Chúng ta chưa từng thả Tiểu Hoàng ra ngoài, làm sao nó quen được với những con ch.ó khác được.”
Hai con ch.ó kia chạy theo xe hơi được một đoạn, thấy sắp đến đầu thôn, Lâm Dược Phi đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng bỏ xa hai con ch.ó ấy, bọn chúng lại đuổi theo thêm một đoạn nữa nhưng không đuổi kịp, thế nên cũng từ bỏ.
Lâm Tiếu hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra phía sau hét lên: “Sau này tao sẽ đưa Tiểu Hoàng về chơi với bọn mày tiếp.”
Lâm Dược Phi nâng cửa sổ xe lên: “Được rồi, đừng trêu chọc hai con ch.ó đó nữa.”
Lâm Dược Phi đạp chân ga là vì muốn cắt đuôi hai con ch.ó đó, nếu như cứ đuổi theo họ như thế, lỡ như chạy ra đến đầu thôn lại không biết đường về thì không tốt lắm đâu.
Sau khi về nhà Lữ Tú Anh không cho Tiểu Hoàng vào nhà, bà bắt Tiểu Hoàng nằm trong sân để mình kiểm tra một lượt, sau khi chắc chắn không có ve chó mới thở phào một hơi.
Bà cũng không biết Tiểu Hoàng có bạn mới từ khi nào, cũng không biết trên người bạn của Tiểu Hoàng có ve chó không, lỡ như lây lan ra thì phiền phức.
May là người Tiểu Hoàng vẫn sạch sẽ.
Lữ Tú Anh tắm rửa sạch sẽ cho Tiểu Hoàng trước, sau đó bà, Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi đều tắm qua một lượt.
Thời gian tắm rửa của mỗi người rất dài nên máy nước nóng sẽ tự động ngắt giữa chừng, khi máy nước nóng sử dụng quá lâu thì nó sẽ tự tắt, ngừng một lát mới khởi động lại.
Lâm Tiếu tắm xong, hai gò má ửng hồng, nằm dài trên sofa nhà mình, học giọng điệu của mẹ nói: “Nhà cao cửa rộng cũng không bằng ổ chó của mình, vẫn là nhà mình thoải mái nhất.”
Mặc dù dưới quê rất vui nhưng có rất nhiều nơi không bằng được nhà mình được, nước tắm thì lạnh, chỉ có thể tắm nhanh rồi ra ngoài, còn ở nhà tắm thì rất thoải mái.
Lâm Tiếu nghỉ ngơi ở nhà hết hai ngày là phải đi học Toán Olympic.
Qua Tết, cách học của lớp Toán Olympic có chút thay đổi nhỏ, không chỉ lên lớp làm bài mà còn phát thêm bài tập về nhà cho bọn nhỏ làm nữa.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu cầm bài tập về làm thì tò mò: “Sao bây giờ các con phải làm nhiều bài tập thế?” Trước đây không như vậy.
Lâm Tiếu nói: “Vì sắp phải tham gia cuộc thi Toán học Hoa La Canh Cup rồi.”