Lâm Tiếu bị phong thái của các thí sinh trẻ tuổi trong băng video thu hút, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hình thức thi vấn đáp như này, hóa ra còn có một số cuộc thi không cần phải trả lời bằng giấy bút mà là đứng trên sân khấu nghe đề rồi trực tiếp trả lời các câu hỏi.
Rất thú vị.
Lâm Tiếu nhìn thấy logo Đài Truyền hình Trung ương trên góc của băng video, cuộc thi này được phát trực tiếp trên Đài Truyền hình Trung ương, nghe mẹ nói nó còn được phát đi phát lại trong khung giờ vàng.
Nếu cô có thể tham gia vòng chung kết thì chẳng phải mẹ, anh trai, thầy cô và các bạn học đều có thể nhìn thấy cô trên TV sao?
Lên TV là một việc rất khó, sở dĩ Lâm Tiếu biết nó khó là do Đường Kiều, Đường Kiều luôn nghĩ nếu mình đi theo con đường người mẫu thì sẽ được lên TV, nhưng đợi mãi đợi mãi cũng không đợi được cái ngày lên TV, cuối cùng khi biết mình không thể nào xuất hiện trên TV, tức tối đến mức gào khóc một trận.
Nhưng vòng chung kết của cuộc thi Hoa Cup chắc chắn sẽ được chiếu trên TV.
Lâm Tiếu người thì ở trong phòng ghi hình nhưng tâm trí cô thì đã bay đến trên sân khấu của trận chung kết cuộc thi Hoa Cup, cô tưởng tượng mình đang đứng trên đó cất cao giọng trả lời.
Khăn quàng đỏ của một thí sinh nhỏ bị lệch, Lâm Tiếu nghĩ trước khi lên TV mình nhất định phải kiểm tra thật kỹ khăn quàng đỏ của mình.
Đột nhiên, Lâm Tiếu nghe thấy mẹ và anh trai hỏi cô liệu cô có thể trả lời trực tiếp ngay tại chỗ được không.
"Chắc là được ạ." Lâm Tiếu thoát ra khỏi sự tưởng tượng của mình, chậm rãi trả lời.
Ánh mắt của mẹ và anh trai sáng ngời, giống như con sói hoang nhìn thấy con mồi trong thế giới động vật, vốn dĩ Lâm Tiếu muốn nói được, nhưng nhìn thấy ánh mắt như vậy cô lại không dám nói ra.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi nhìn thấy Lâm Tiếu rụt cổ lại, trong giọng nói cũng rất do dự, nghĩ rằng Lâm Tiếu không hề nắm chắn.
Lữ Tú Anh vội nói: "Con biết trả lời câu hỏi ở vòng loại và vòng bán kết là giỏi rồi."
Tất cả phụ huynh học sinh trong lớp Olympic Toán học ở trong phòng giảng dạy đều đặt mục tiêu là đạt được giải trong vòng bán kết, đương nhiên Lữ Tú Anh cũng nghĩ như vậy. Trận chung kết vấn đáp toàn quốc chỉ có vài học sinh có thể tham gia, Lữ Tú Anh cũng không đặt kỳ vọng cao như vậy với Lâm Tiếu.
Lâm Dược Phi cũng nói: "Lúc anh mượn băng video, sẵn tiện mượn hết chúng, em chỉ cần xem vui là được, đừng đặt áp lực quá lớn cho bản thân."
Mặc dù Lâm Dược Phi tin rằng Lâm Tiếu là một thiên tài, nhưng khi nghe thấy câu trả lời không mấy tự tin của Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi cảm thấy em gái mình có thể không giỏi trả lời những câu hỏi ở vòng chung kết. Điều này cũng bình thường, em gái dù sao vẫn còn rất nhỏ mà.
Lâm Tiếu không biết rằng vừa rồi mình chỉ trả lời hơi chậm một chút mà mẹ và anh trai lại suy nghĩ nhiều như vậy.
Cô tiếp tục xem các câu hỏi ở vòng chung kết trong băng video, câu hỏi ở vòng chung kết là thú vị nhất.
Các câu hỏi trong vòng loại chỉ khó hơn các đề thi toán thông thường một chút, còn các câu hỏi trong vòng bán kết cũng gần giống như các câu hỏi mà cô thường giải trong lớp Olympic Toán học, chỉ có điều các câu hỏi trong vòng chung kết mới là mới lạ nhất.
Mặc dù nó không gọi là quá khó, nhưng đối với Lâm Tiếu thì nó cũng không phải là những câu hỏi quen thuộc như bò ăn cỏ, gà thỏ chung chuồng nữa, mỗi câu hỏi đều có một chút mới mẻ trong đó.
Lâm Tiếu vừa ghi sơ lại các câu hỏi vào sổ ghi chép vừa nhìn chằm chằm vào các thí sinh trẻ tuổi trong băng video, cô cũng muốn tham gia vòng chung kết.
Tại sao các câu hỏi vòng loại và vòng bán kết lại không thú vị như vòng chung kết kia chứ, chắc là do giáo viên ra đề quá lười rồi.
Sau khi xem xong bốn đoạn băng video, Lâm Tiếu cùng mẹ và anh trai bước ra khỏi phòng ghi hình, dưới ánh nắng mặt trời cô nheo nheo đôi mắt.
Lữ Tú Anh vội vàng hỏi: "Có phải là vừa rồi bên trong tối quá, mỏi mắt rồi đúng không?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Không ạ."
Vừa rồi phòng ghi hình không đóng cửa, rèm cửa chỉ kéo một nửa nên không tính là tối. Bên ngoài tấm rèm đang mở rộng là những người qua đường thỉnh thoảng sẽ thò đầu vào trong phòng ngó một cái, tưởng rằng sẽ được xem ké phim gì đó, nhưng khi thấy cuộc thi Olympic Toán tiểu học đang phát, tất cả đều rời đi với vẻ mặt phức tạp.
"Về nhà rửa sạch tay rồi làm một bài mát xa mắt đi." Lữ Tú Anh nói.
"Mắt con không mỏi." Lâm Tiếu phản bác.
Lữ Tú Anh: "Con có muốn đeo kính như Trần Đông Thanh không?"
"Vâng ạ." Lâm Tiếu đồng ý về nhà làm bài mát xa mắt, khi đến mùa đông Trần Đông Thanh đeo kính vào lớp, trên kính đột nhiên có một lớp sương mù, thực sự rất bất tiện.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, Lâm Tiếu đến trường ghi danh, cô thấy Trần Đông Thanh đã thay một cặp kính mới, từ gọng kính nhựa màu đỏ đổi thành gọng kính nhựa màu xanh.
"Trần Đông Thanh, sao cậu lại thay kính vậy?" Lâm Tiếu tò mò hỏi.
Trần Đông Thanh mặt mày ủ rũ: “Độ cận của tớ tăng rồi.”
Vốn dĩ cậu bé vừa bị cận thị thật vừa bị cận thị giả, ông nội cậu bé nhất quyết châm cứu cho cậu bé, muốn trị khỏi tật cận thị giả của cậu bé, nhưng hiệu quả lại không tốt, kết quả cuối cùng là kỳ nghỉ đông này cậu bé đi đo lại độ cận, độ cận thị của cậu bé lại tăng lên một chút.
Còn tăng thêm loạn thị.
Lâm Tiếu tò mò hỏi: "Loạn thị là gì?"
Trần Đông Thanh giải thích: "Bây giờ độ loạn thị của tớ chỉ có một ít thôi, nếu loạn thị nghiêm trọng thì khi cậu nhìn mặt trăng trên bầu trời, đèn đường ban đêm, cậu sẽ thấy chúng đều là một tia sáng tròn tròn, tớ sẽ nhìn thấy một vòng tròn lớn hơn, thậm chí sẽ nhìn thấy hai cái vòng tròn chồng lên nhau."
Lâm Tiếu cau mày, cô cảm thấy rằng vấn đề này thực sự rất nghiêm trọng, Trần Đông Thanh có thể sẽ nhìn thấy tận hai mặt trăng trên bầu trời.
"Vậy cậu phải làm sao đây?" Lâm Tiếu hỏi.
Trần Đông Thanh nói: "Bác sĩ khuyên tớ nên chơi bóng bàn, tớ đang bắt đầu học chơi bóng bàn."
Cha cậu bé đã mua cho cậu bé một cây vợt bóng bàn và đăng ký học lớp học bóng bàn trong kỳ nghỉ đông này. Tuy nhiên, gia đình cậu bé đều rất bận, nguyên cả kỳ nghỉ đông ngoại trừ giờ học trên lớp thì không có ai chơi bóng bàn với Trần Đông Thanh, Trần Đông Thanh chỉ có thể tự mình tung hứng bóng hoặc đánh bóng vào tường.
"Lâm Tiếu, cậu biết chơi bóng bàn không?" Trần Đông Thanh hỏi.
Lâm Tiếu lắc đầu, cô chưa bao giờ chơi bóng bàn, cô chỉ xem người khác chơi.
"Không sao, tớ cũng không giỏi lắm, tớ chỉ học mới có mấy buổi thôi, chúng ta có thể chơi chung với nhau." Trần Đông Thanh nói.
Sân vận động của trường có một bàn bóng bàn, nhưng quanh năm đều bị các học sinh lớp lớn chiếm, học sinh lớp dưới rất khó giành được chỗ, nhưng bây giờ họ đã là học kỳ hai lớp bốn rồi, Lâm Tiếu và các bạn cùng lớp đều cảm thấy rằng họ có đủ tư cách để gia nhập cuộc chiến giành bàn bóng bàn.
Kỳ nghỉ đông này, Diệp Văn Nhân lại đi du lịch.
Cô bé và cha mẹ cô bé cùng nhau đi Giang Nam.
Giang Nam khói sương mù mịt, những cây cầu nhỏ, những dòng nước chảy, Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu vô cùng ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, trong miêu tả của Diệp Văn Nhân, Giang Nam lại không đẹp như vậy: "Khi đến đó, cha mẹ tớ đã cãi nhau. Mẹ tớ nói không nên đến Giang Nam vào kỳ nghỉ đông, nên để kỳ nghỉ hè đi, kỳ nghỉ đông thật sự rất lạnh."
Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu ngạc nhiên mở to mắt hai mắt: "Sao miền Nam lại lạnh được? Miền Nam ấm áp hơn chỗ chúng ta mà."
Vào mùa đông, những con én nhỏ và chim nhạn đều bay về miền Nam.
Diệp Văn Nhân nói: "Nhiệt độ trong dự báo thời tiết quả thực cao hơn chỗ chúng ta vài độ, nhưng miền Nam rất ẩm ướt, tớ đi mấy ngày đều mưa mấy ngày. Bên ngoài đã lạnh, bên trong còn lạnh hơn, hơn nữa mọi thứ đều ướt át, ngay cả chăn bông trong khách sạn cũng ướt.”
Vào đêm đầu tiên mẹ Diệp Văn Nhân ở lại khách sạn, bà ấy giơ tay ra chạm vào chăn, phát hiện chăn bị ướt, bà ấy lập tức đến gặp nhân viên phục vụ của khách sạn để đổi chăn, nhưng nhân viên phục vụ không chịu đổi, họ nói rằng tất cả chăn bông đều như thế. Mẹ Diệp Văn Nhân không tin, nhất quyết bảo nhân viên phục vụ mang chăn mới đến, hóa ra nhân viên phục vụ không lừa bà ấy, họ còn mang thêm hai chiếc chăn đến, cả hai đều ướt như nhau.
Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu nghe kể đã run cầm cập, vào mùa đông giá rét, phải ngủ trong một căn phòng không có lò sưởi, phải đắp một chiếc chăn ướt át, vậy thì lạnh nhường nào.
“Vậy cậu bị cảm lạnh rồi sao?” Lâm Tiếu hỏi.
Diệp Văn Nhân lắc đầu: "Không bị." Cô bé cũng nghĩ mình sẽ bị cảm lạnh, kết quả lại không bị, cha của Diệp Văn Nhân nói đùa rằng chắc là virus cảm lạnh đã bị c.h.ế.t cóng hết rồi.
Mặc dù Diệp Văn Nhân miêu tả Giang Nam vừa ướt át vừa lạnh lẽo nhưng Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu vẫn nghe một cách vô cùng ngưỡng mộ.
Đặc biệt là Lâm Tiếu, cô thở dài: "Kỳ nghỉ hè, kỳ nghỉ đông nào tớ cũng phải tham gia lớp Olympic Toán học, khi nào tớ mới có thể được đi du lịch đây?"
Diệp Văn Nhân suy nghĩ một chút: "Chiều thứ bảy cuối tuần đi ra ngoài chơi, tối chủ nhật về."
Lâm Tiếu: "Chủ nhật cũng phải học Olympic Toán học."
Diệp Văn Nhân nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt đồng cảm: “Vậy cậu chỉ có nửa ngày thôi, nửa ngày cũng có thể miễn cưỡng ra ngoài chơi được một chuyến.”
Đương nhiên chỉ có thể đi những khu vực gần đó mà thôi, Diệp Văn Nhân suy nghĩ một chút: "Cậu đã đi chùa xem rừng đào trong chùa chưa? Ở đó có một rừng đào rất lớn, cậu ngồi xe đi đi về về tầm nửa ngày là đủ rồi."