Lâm Tiếu mở to hai mắt nhìn: "Chưa đi, đúng lúc anh tớ mới mua…"
Lâm Tiếu đột nhiên im lặng, Lữ Tú Anh dặn dò Lâm Tiếu không cho phép cô kể việc anh trai cô mua xe ô tô ở trường.
Mặc dù Lâm Tiếu rất muốn nói với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân, cô tin rằng sau khi cô nói với họ, họ sẽ giữ bí mật cho cô, nhưng cái cảm giác kìm nén bí mật trong lòng không thể nói ra thật sự rất khó chịu, Lâm Tiếu suy nghĩ một lát, vẫn là giữ riêng cái bí mật khó chịu này cho riêng mình.
“Đúng lúc mùa xuân tớ sẽ nhờ anh tớ dẫn tớ đi xem rừng đào.” Lâm Tiếu nói.
Diệp Văn Nhân nói với Lâm Tiếu: "Bên cạnh rừng đào có mấy người bán mật hoa đào, họ nói đó là mật ong nhà họ nuôi, cậu tuyệt đối không được mua, đều là lừa đảo đó."
Lâm Tiếu gật đầu, tỏ ý cô nhớ rồi.
Cuối tuần đầu tiên sau khi năm học mới bắt đầu, Lâm Tiếu nhận được thẻ dự thi của cuộc thi Hoa Cup ở trong phòng giảng dạy lớp Olympic Toán học. Trên thẻ dự thi in họ tên của Lâm Tiếu và một dãy số báo danh dự thi thật dài.
Tay Lâm Tiếu cầm tờ giấy mỏng này, hai mắt cô dừng lại trên đó một lúc lâu.
Đây là thẻ dự thi đầu tiên trong đời cô.
Trước đây, cho dù là kỳ thi giữa kỳ hay kỳ thi cuối kỳ ở trường thì cũng không hề có thẻ dự thi. Cô lẳng lặng đọc số báo danh dự một lượt, học thuộc nó.
Thầy Triệu bảo mọi người cất kỹ thẻ dự thi: "Tuyệt đối không được làm mất thẻ dự thi, làm mất nó thì các em sẽ không được vào phòng thi, không thể tham gia cuộc thi. Phí đăng ký của các em coi như bỏ."
“Ha” một tiếng, tất cả các học sinh bật cười.
Lâm Tiếu cất thẻ dự thi vào trong túi đựng bút, lúc này cô đột nhiên cảm thấy hộp đựng bút ngon hơn túi đựng bút, hộp đựng bút thì cứng còn túi đựng bút thì mềm. Cô có chút lo lắng cất thẻ dự thi trong túi đựng bút sẽ bị nhăn nheo, Lâm Tiếu lại lấy thẻ dự thi ra, kẹp nó vào trong vở.
Thầy Triệu lấy một tờ bảng biểu ra, đọc nơi thi của từng người.
"Tạ Khởi, trung học số hai."
"Kỷ Văn Thành, trung học số năm."
"Chu Tuệ Mẫn, trung học số một."
Nơi thi của vòng loại đều ở trường trung học.
Lâm Tiếu nhanh chóng phát hiện, các học sinh trong lớp Olympic Toán học đều được phân vào ba nơi thi trung học số một, trung học số hai và trung học số năm, không có nơi thi thứ tư.
Sau khi Lâm Tiếu nghe thấy nơi thi của Chu Tuệ Mẫn ở trung học số một, cô lo lắng lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, hy vọng mình và Chu Tuệ Mẫn có thể được xếp vào cùng một trường.
Cuối cùng, Lâm Tiếu cũng nghe thấy tên của mình: "Lâm Tiếu, trung học số một."
Lâm Tiếu nhỏ giọng “oa” lên một tiếng, cô quay đầu nhìn Chu Tuệ Mẫn, Chu Tuệ Mẫn cũng quay đầu lại nhìn cô, cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Thầy Triệu viết các đồ dùng cần mang lên bảng đen, yêu cầu mọi người chép hết lại: "Bút mực, bút chì, tẩy, thước kẻ, ê-ke, compa."
"Còn một chuyện quan trọng nữa, lúc đi thi phải mang theo đồng hồ đeo tay của mình, sau khi nhờ cha mẹ các em chỉnh giờ đồng hồ đeo tay xong thì cho các em đeo trước nửa ngày, nhớ lên dây cót đầy đủ."
"Trong phòng thi có thể sẽ không có đồng hồ treo tường, tìm giám thị hỏi giờ sẽ ảnh hưởng đến việc làm bài, các em đều phải tự đeo đồng hồ, khi làm bài nhớ chú ý thời gian."
Lâm Tiếu viết thêm bốn từ lên vở của mình, đồng hồ đeo tay.
Thầy Triệu vừa đi quanh lớp vừa nói về các việc cần chú ý, xem thử các học sinh có ghi lại những đồ dùng mà ông ấy vừa nói vào vở hay không. Các học sinh trong lớp Olympic Toán học đều rất thông minh, nhưng cũng có một số học sinh khiến giáo viên đau đầu, họ ỷ bản thân mình thông minh có thể ghi nhớ mọi thứ trong đầu mà không chịu viết vào vở.
May thay, mọi người đều rất coi trọng cuộc thi lớn như cuộc thi Hoa Cup, thầy Triệu thấy mọi người ai cũng ghi vào vở, gật đầu hài lòng.
Đột nhiên, thầy Triệu hít một hơi thật lạnh, ông ấy cầm thẻ dự thi của Kỷ Văn Thành lên: "Kỷ Văn Thành, tại sao em lại viết chúng vào mặt sau của thẻ dự thi?"
Mặt sau thẻ dự thi của Kỷ Văn Thành có một chuỗi dài được viết bằng bút mực "Bút mực, bút chì, tẩy, thước kẻ, ê-ke, compa." Các đồ dùng mà thầy Triệu vừa nói, tất cả được cậu bé viết hết lên mặt sau thẻ dự thi.
Giấy của thẻ dự thi rất mỏng, chữ ở mặt sau chữ xuyên thấu qua mặt trước, mặt trước cũng có thể nhìn thấy vết mực ở mặt sau.
Kỷ Văn Thành không hề cảm thấy việc mình làm có vấn đề gì: "Em viết nó lên thẻ dự thi, như thế chắc chắn sẽ không quên."
Thầy Triệu đau đầu: "Trên thẻ dự thi không được viết chữ lên, em viết chữ lên thẻ dự thi như thế này, có thể sẽ bị coi là gian lận."
Kỷ Văn Thành không hề tỏ ra lo lắng chút nào: "Không đâu thầy, những thứ em viết đều là các đồ dùng học tập, giám thị nhìn qua sẽ biết, nó lại không có đáp án của câu hỏi nào, chỉ là bút chì, tẩy…"
Thầy Triệu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Thầy đi gọi điện thoại hỏi thử giúp em xem sao."
Gọi điện hỏi bên tổ chức cuộc thi nên làm thế nào trong tình huống như này, thầy Triệu thực sự không có kinh nghiệm trong chuyện này. Là một giáo viên, mỗi năm ông ấy lại mở mang thêm một ít kiến thức, học sinh luôn có thể tạo ra các loại thảm họa khác nhau mà ông không thể nào nghĩ tới.
Lâm Tiếu thấy vẻ mặt nghiêm túc của thầy Triệu, cô có chút sợ hãi, mặc dù cô không viết chữ lên thẻ dự thi nhưng cô cũng vừa mới biết là không được làm như vậy. Hóa ra viết chữ trên thẻ dự thi có thể bị coi là gian lận.
Sau giờ học, Lâm Tiếu ngồi trên xe đạp của mẹ mình, cô nóng lòng kể những chuyện này với mẹ.
"Mẹ, nơi thi của con là ở trung học số một, thầy Triệu bảo chúng con vào buổi chiều trước ngày thi một hôm đến nơi thi."
Lữ Tú Anh “ồ” một tiếng: "Nơi thi của các con không phải ở tiểu học mà ở trung học cơ sở à, cũng rất thuận tiện, trung học số một cách nhà chúng ta không quá xa."
Lâm Tiếu không hiểu vì sao nhất định phải đến nơi thi xem xem, cô khó hiểu hỏi: "Mẹ ơi, nơi thi đẹp lắm phải không ạ? Có phải trung học số một rất đẹp không ạ?"
Lữ Tú Anh “hì hì” cười một tiếng: “Đến xem nơi thi không phải ý đó.”
“Là để các con làm quen đường đi, xem phòng thi ở đâu, chỗ ngồi ở đâu, nhà vệ sinh ở đâu, xem trước để ngày thi không xảy ra bất kỳ sự cố gì.”
Đột nhiên Lâm Tiếu hiểu ra, thì ra đến xem thử nơi thi là có ý như này.
"Mẹ, thầy Triệu cũng bảo chúng con khi đi thi phải đeo đồng hồ."
Lữ Tú Anh gật đầu: "Được, mẹ sẽ lên dây cót đồng hồ và điều chỉnh thời gian trước cho con." Lữ Tú Anh có một chiếc đồng hồ hiệu Hoa Mai, mua hơn mười năm trước, dùng rất tốt.
Buổi tối, Lâm Dược Phi về nhà, nhìn thấy thẻ dự thi của Lâm Tiếu, anh cầm nó trong tay xem một lúc lâu.
Lâm Dược Phi hỏi: "Tiếu Tiếu, hôm đi thi anh sẽ lái xe chở em đi, mà giáo viên của em đã nói về những việc cần chú ý chưa?"
Lâm Tiếu nói lại một lượt cho anh trai nghe về những việc mà thầy Triệu nói với mình.
Lâm Dược Phi gật đầu: "Biết rồi."
Tối hôm sau, Lâm Dược Phi về nhà, anh vừa thay dép lê vừa gọi Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, cho em cái này nè."
Lâm Tiếu vội vàng chạy tới, mỗi lần anh trai nói dùng giọng điệu này nói chuyện thì chắc chắn là có chuyện tốt.
Lâm Dược Phi đưa cho Lâm Tiếu một cái hộp: "Em tự mở ra xem đi."
Lâm Tiếu mở cái hộp ra, kinh ngạc kêu lên một tiếng, có một chiếc đồng hồ điện tử nằm trong cái hộp.
"Anh ơi, cái này là cho em sao?" Lâm Tiếu vui mừng hỏi.
Lâm Dược Phi mỉm cười: "Cho em đó, không phải em phải đeo đồng hồ đi thi sao?"
Lâm Tiếu: "Nhưng mẹ nói sẽ cho em mượn đồng hồ của mẹ."
Lâm Dược Phi: "Em không cần đeo đồng hồ của mẹ nữa, giờ em có đồng hồ của riêng mình rồi."
Lâm Tiếu đeo đồng hồ trên cổ tay mình, đồng hồ điện tử màu vàng, bên trên có con số trực tiếp hiển thị thời gian, vừa to vừa rõ ràng, dễ nhìn hơn nhiều so với chiếc kim nhỏ trên mặt đồng hồ của mẹ cô.
Cô mở tờ hướng dẫn sử dụng: "Đồng hồ điện tử Casio còn dạ quang."
Lâm Tiếu đã có chiếc đồng hồ đầu tiên của riêng mình.
Đeo đồng hồ vào, Lâm Tiếu cảm thấy mình giống như một người lớn.
Lâm Tiếu nhìn qua tờ hướng dẫn sử dụng của chiếc đồng hồ mới một lượt, cho đến khi mẹ thúc giục cô: "Tiếu Tiếu, con vẫn ổn chứ? Đừng ngồi ở trong nhà vệ sinh lâu quá."
Lữ Tú Anh cảm thấy thật quái lạ, Lâm Tiếu ở trong nhà vệ sinh đọc báo và tạp chí thì chẳng nói làm gì, nhưng sao đọc mỗi tờ hướng dẫn sử dụng thôi mà cũng ngồi lâu như thế.
Lâm Tiếu nghe mẹ thúc giục thì bình tĩnh lại, rửa tay rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã xem tờ hướng dẫn sử dụng của chiếc đồng hồ mới từ đầu tới cuối rồi.
Chiếc đồng hồ mới không thấm nước, có thể đặt báo thức, còn có dạ quang.
Lâm Tiếu gấp gáp chờ trời tối, sao trời còn chưa tối nhỉ? Cô không tưởng tượng nổi làm sao mà mặt đồng hồ có thể sáng lên ở trong bóng tối.
Lâm Dược Phi nhìn thấy bộ dáng nôn nóng của em gái, cười nói: "Không cần chờ trời tối, bây giờ em có thể chui vào trong chăn xem thử."
Lâm Tiếu vỗ trán, đúng vậy, sao cô không nghĩ ra ý kiến hay ho này chứ?
Lâm Tiếu lập tức xốc tấm chăn đã được xếp gọn lên, cầm đồng hồ dạ quang chui vào trong chăn: "Oa!" Cô ngạc nhiên mà mở to hai mắt, mặt đồng hồ quả thật phát ra ánh sáng lấp lánh màu xanh lá cây khi ở trong chiếc chăn tối om, trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy thời gian một cách rõ ràng.
Chiếc đồng hồ mà anh trai tặng cho cô thật lợi hại.
Lâm Dược Phi thấy em gái chui vào trong chăn, thân thể nho nhỏ cuộn thành hình tròn thì cười ha ha: "Lâm Tiếu, em đã học lớp bốn rồi, sao còn non nớt như vậy hả?"